“Anh đang hỏi em hả? Thích thành phố nào à?” Nhan Hi nhéo lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.
“Đúng vậy.” Giang Trì Chu đưa ra phản ứng ngắn gọn rõ ràng, tuyệt đối không có nghĩa bóng.
Ngoại trừ tiếng gió ngoài sân thượng thì xung quanh không có tạp âm, mỗi một chữ Giang Trì Chu nói rõ ràng đều rơi vào trong tai Nhan Hi, ngón tay đang siết chặt dần dần được thả lỏng, “Ý của anh là, bảo em giúp anh chọn một chỗ vào đại học sao?”
“Có thể nói như vậy.” Anh lại lần nữa gật đầu, bóng người to lớn chặn cánh cửa dẫn lên sân thượng, cản cơn gió lạnh xào xạc.
“Nhưng……” Nhan Hi vò túm tóc, kiểu tóc tùy ý trở nên lộn xộn cũng mặc kệ, “Em còn chưa nghĩ tới nè.”
Cô đã quen vừa lòng với hiện trạng, chờ đến lúc chuyện nào đó sắp xảy ra mới có thể suy nghĩ, lên kế hoạch. Cho đến tận bây giờ cô cũng chưa nghĩ tới tương lai mình muốn thi vào thành phố nào.
“Không cần vội, em còn thời gian mấy tháng để suy nghĩ.” Giang Trì Chu rảo bước tiến về phía cô một lần nữa, nghiêm túc nhắc nhở cô, “Suy xét cho kỹ.”
Đây có nghĩa là muốn giao quyền lựa chọn cho cô hả?
Đột nhiên có cảm giác khẩn trương vì được giao trọng trách nặng nề, trong lòng Nhan Hi không chắc chắn, “Nếu nơi em chọn anh không thích thì làm sao bây giờ?”
Cơ thể bỗng nhiên nhoài về phía trước, Giang Trì Chu khẽ cụp mắt, đôi mắt trầm tĩnh nghiêm túc nhìn chăm chằm cô, “Như vậy anh sẽ ở nơi em thích, chờ em đến.”
Cài chặt lại từng cúc áo khoác, hai tay cô không biết đặt ở đâu trên ngực, tất cả âm thanh trong lòng Nhan Hi đều mắc kẹt trong cổ họng.
“Đừng có áp lực, từ từ sẽ đến.” Anh nghĩ rằng có quá nhiều thông tin được tiết lộ cùng một lúc, Nhan Hi không thể tiêu hóa hoàn toàn, anh cũng có thể hiểu.
“A a a, sao có thể không có áp lực, lỡ như em chọn nơi anh không thích, anh vẫn phải đi, vậy không phải là tội lỗi của em sao?” Câu nói kia cũng có trọng lượng hơn nhiều so với câu “Nơi em chọn anh đều thích”.
“Sẽ không.” Bản thân Giang Trì Chu cũng không lo lắng về vấn đề này.
“Ơ?” Nhan Hi càng ngốc hơn, loại chuyện này và tín nhiệm không có liên quan, bởi vì mỗi người đều có sở thích khác nhau.
Giang Trì Chu nhẹ nhàng lắc đầu với giọng điệu ung dung, “Em rất thông minh, anh thích cái gì, em nhất định sẽ cảm giác được.”
Sau khi trò chuyện với Nhan Hi, mây mù trong lòng anh như được quét sạch, những lời nói để lại cũng đầy ẩn ý, giống như một lời ám chỉ nào đó.
Những tâm tư bị thời gian che giấu kia sôi trào một lần nữa, tầm mắt Nhan Hi lướt qua bóng người cao lớn kia, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài sân thượng rồi chậm rãi nâng cánh tay buông thõng bên người.
Trái tim đập thình thịch thình thịch, Nhan Hi mím chặt môi, “Em……”
Đang lúc bầu không khí vi diệu, ánh đèn nơi hành lang đột nhiên tắt, hai mắt tối đen, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu đều bị đánh tan tành.
“Cúp điện hả?” Nhan Hi ngẩng đầu nhìn lên trên đầu hành lang, thậm chí còn không bắt gặp ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn.
“Hẳn là bóng đèn hư rồi.” Hạn sử dụng của bóng đèn đã đến kỳ nên tự nhiên sẽ tắt.
Thật ra lúc mới vừa đi lên lầu đã chú ý đến đèn nơi này không sáng bằng đèn tầng dưới, chẳng qua bình thường hiếm khi lên sân thượng, mọi người cũng không để ý đến cái này, có lẽ ngay cả quản lý bất động sản cũng chẳng để chuyện này vào mắt.
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đi xuống sao? Em không mang điện thoại.” Một câu tung ra không ít tin tức, Nhan Hi chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ tối đen như mực.
Bàn tay vừa thò vào bên trong áo khoác lập tức rút ra, Giang Trì Chu ho nhẹ, trầm giọng đáp: “Anh…… Cũng không mang.”
“Chúng ta vẫn đi xuống trước đi.” Nhan Hi thử vươn tay chạm vào bức tường bên cạnh.
Vòng qua hành lang bên này là có thể thấy ánh đèn ở tầng kế, khoảng cách này cũng không xa nhưng trong bóng tối mọi người luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
Vào lúc Nhan Hi đang tìm chỗ dựa thì một bàn tay chuẩn xác nắm lấy cánh tay cô, Giang Trì Chu đã đứng bên cạnh cô, “Kéo anh.”
Nhan Hi không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa gì, một cái tay khác cũng từ phía trước vòng qua, dắt lấy ống tay áo áo khoác của Giang Trì Chu rồi nhắc nhở anh, “Cẩn thận một chút.”
Xuống cầu thang phải đặc biệt chú ý, trước vươn một chân dò đường, bước thật chắc chân rồi di chuyển chân kia.
“Yên tâm, sẽ không ngã vào em.” Giang Trì Chu trở tay nắm tay cô, truyền cho nhau không chỉ là nhiệt độ mà còn là sự an tâm.
“Cũng may hai bọn mình đều không có chứng bệnh quáng gà gì đó.” Đi xuống dưới từng bước một, Nhan Hi thuận tiện cảm giác hai mắt mình đã thích ứng với hoàn cảnh tối tăm.
Dần dần tới gần nguồn sáng, Giang Trì Chu vẫn duy trì tốc độ thong thả như ban đầu, thuận miệng hỏi: “Vì sao em không sợ tối?”
“Vì sao em phải sợ tối?” Nhan Hi quay đầu nhìn anh, khinh bỉ câu hỏi ngu ngốc này.
Giang Trì Chu: “……”
Đưa người về đến cửa nhà, Giang Trì Chu nhìn cô móc chìa khóa từ trong túi áo khoác ra.
Nhan Hi gần như quên mất mục đích ban đầu, chỉ cho rằng chuyện hôm nay đã kết thúc, cho đến khi cô chuẩn bị cắm chìa khóa vào ổ khóa mở cửa, mới phát hiện không khí xung quanh quá mức yên tĩnh.
Cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Giang Trì Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng giữ nguyên.
Xoay cổ tay, Nhan Hi rút chìa khóa, cất bước chạy lon ton đến trước mặt anh rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Tâm trạng anh bây giờ có tốt không?”
“Cũng được.” Giang Trì Chu hơi kinh ngạc trước sự quan tâm đột ngột của cô nhưng nhanh chóng đã bình thường trở lại, “Như thế nào?”
Nhẹ nhàng dậm chân, Nhan Hi ngập ngừng nhắc tới, “Thì chuyện vừa rồi anh kể với em…… Sau này em sẽ không nhắc lại, nhưng nếu anh muốn nói cho em biết, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Cô không muốn chủ động đâm vào miệng vết thương của Giang Trì Chu, nhưng nếu anh cần chữa khỏi, cô sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Hoá ra là như thế này.
“Anh không yếu ớt như vậy, yên tâm.” Cho hai tay vào túi áo khoác, Giang Trì Chu hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt tùy ý nhìn sang, lướt qua bức tường chắn hành lang, nhìn màn đêm đèn đuốc sáng trưng phía đối diện.
“Ừm, em đây đi vào nhôn?” sau đó Nhan Hi chỉ vào cánh cửa, giọng điệu nói với anh đều không tự giác trở nên thật cẩn thận, rất sợ đêm nay sẽ làm vỡ trái tim thủy tinh của anh.
“Đi thôi.” Giang Trì Chu lại lần nữa gật đầu.
Mở cửa chính ra, Nhan Hi không tiện tay đẩy cửa ra sau mà quay mặt ra ngoài hành lang, lấy lòng bàn tay che cửa, từ từ đóng cửa lại, ngăn cách thế giới bên ngoài với tổ ấm.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt xuyên ra từ trong nhà biến mất, Giang Trì Chu lấy ra chiếc điện thoại di động vỏ cứng từ trong túi, đã gần giờ đêm rồi.
Còn một giờ nữa thôi sẽ chào đón một năm hoàn toàn mới.
Ngón tay linh hoạt nghịch di động, Giang Trì Chu click mở giao diện trò chuyện, đưa giọng nói vào: “Em còn chưa lấy bao lì xì.”
Mới vừa về nhà nằm trên giường chuẩn bị đăng nhập vào phần mềm tìm kiếm thành phố làng đại học, Nhan Hi luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, sau khi gặp mặt Giang Trì Chu thì luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó?
Sau lời nhắc nhở của anh, Nhan Hi đột nhiên nhớ tới mình đã quên mất tiền mừng tuổi quan trọng nhất không sót lại chút gì!
“Hiện tại còn nhận.” Nhan Hi cũng gửi giọng nói, người nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Chẳng được bao lâu thì nhận được câu trả lời của đối phương: “Hiện tại không được.”
Nhấn vào voicechat, Nhan Hi xoay người một cái ngồi dậy từ trên giường, “Anh đừng hòng quỵt nợ!”
“Đêm nay thức trắng đêm à?” Giang Trì Chu gửi voice chat mới đến.
“Làm gì……” Nhan Hi lười nhác trả lời, ngửa người ra sau, nằm dựa vào trên người gấu bự.
“Lúc giờ phút ra ngoài.” Giang Trì Chu đưa ra thời gian chính xác.
Giọng điệu ra lệnh đột nhiên kích thích lòng phản nghịch của Nhan Hi, “Em không ớ!”
“Gấp đôi bao lì xì năm mới.” Anh tung cành ô liu ra không chút hoang mang.
Quả nhiên, có người bò lên trên theo, “Đột nhiên cảm thấy đón giao thừa vào giờ cũng khá tốt.”
Năm mới với rất nhiều người mà nói là một ngày đặc biệt, cho dù người ngày thường ngủ sớm cũng sẽ đón giao thừa vào đêm này, nhớ tới bao lì xì thật dày vào năm trước, Nhan Hi cảm thấy mình có thể làm được!
Cô đang tìm kiếm các khuôn viên đại học trên nhiều nền tảng khác nhau, ngẫu nhiên thấy cực kỳ thích thì nhấn vào lưu trữ, thời gian thoảng qua, chớp mắt đã gần đến giờ.
Nhan Hi mở cửa phòng ló đầu ra, năm nay không có gia đình sum họp, ba mẹ đều trở về phòng sớm, phòng khách không có ai, cô nhỏ tiếng mở cửa đi ra ngoài cũng không ai phát hiện.
giờ phút, người nọ đã dựa vào vách tường hành lang, đặc biệt chờ cô.
“Giang Trì Chu……” Vừa gọi tên, cô đã nhịn không được vươn tay ngáp một cái, xỏ dép lê đi về phía anh.
“Buồn ngủ à?” Giang Trì Chu quay mặt về phía cô.
“Vô nghĩa, chính anh không biết bây giờ là mấy giờ à?” Ngáp liên tục không ngừng, trong ánh mắt phủ kín một tầng hơi nước mỏng.
“Đợi lát trở về ngủ một giấc cho khoẻ.” Giang Trì Chu nói.
“Vậy anh làm gì nhất định phải chờ em tới bây giờ?” Nhan Hi dùng tay che bên miệng, sợ lộ vẻ xấu xí khi ngáp.
Tay trong túi chạm vào góc nhọn ở đâu đó, Giang Trì Chu cong môi cười, “Bởi vì sợ em ngủ rồi sẽ không nghe điện thoại, cho nên tốt nhất đừng ngủ trước.”
Tiết mục Xuân Vãn đang được chiếu trên Tv trong nhà tiến vào mười giây đếm ngược, vào khoảnh khắc vang lên giờ, Giang Trì Chu kéo tay cô, bỏ vào lòng bàn tay cô một bao lì xì thật dày, “Nhan Hi, năm mới vui vẻ.”
Không ai biết, bắt đầu từ năm chín tuổi, vào đêm giao thừa hàng năm, chỉ có một người có thể kéo anh ra khỏi cảm xúc bị kìm nén.
Dù là lúc ban đầu chỉ vì ra sức tranh đấu thắng thua nhàm chán, hay mãi về sau cô dễ dàng phát hiện ra tâm trạng suy sụp chưa từng nói rõ của anh, từ đầu đến cuối đều ảnh hưởng đến anh.
Thời gian đã bước qua một năm mới, tương lai của anh sẽ có một khởi đầu mới.
Nhà họ Ôn.
Mùng một năm mới, Ôn Như Ý dậy sớm làm chè trôi nước và cháo dinh dưỡng cho cụ nhà ăn rồi tự mình đưa vào phòng.
Làm con gái, ở phương diện hiếu thuận cha mẹ này, Ôn Như Ý xem như làm không tệ, “Ba, món cháo thịt này đặc biệt chuẩn bị cho ba, hôm nay còn có chè trôi nước……”
Chân cẳng ông cụ Ôn hành động không tiện, nhưng dùng đôi đũa và muỗng ăn cơm không thành vấn đề, chỉ là tốc độ tương đối chậm.
Chè trôi nước tượng trưng cho sự đoàn viên, rất nhiều gia đình đều sẽ ăn chè trôi nước vào ngày đầu tiên của năm mới, ông cụ Ôn cũng rất thích cái ngụ ý này, “Hoà Tường nó lại đi rồi à?”
“Đúng vậy, công việc của nó tương đối bận rộn.” Ôn Như Ý đã quen với những lời ba đột nhiên nhắc tới, không có một chút chần chờ nên dùng công việc thay thế tất cả đáp án.
Ông cụ Ôn nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy muỗng bằng đôi tay đầy nếp nhăn, chậm rãi ăn cơm.
Ôn Như Ý trở lại trên bàn cơm dùng bữa sáng với mẹ và con gái, “Mẹ, anh Trì Chu cũng chỉ đến đây vào đêm giao thừa thôi sao?”
Lúc cha mẹ còn chưa ly hôn, đêm giao thừa và ngày mùng một đều ở bên chỗ ba, cô ta cũng không rõ thời gian cụ thể Giang Trì Chu tới nhà họ Ôn.
“Con nít con nôi, ăn cơm thì ăn cơm, đừng hỏi mấy cái kia.” Ôn Như Ý nhìn mẹ đang dùng cơm, cố ý lảng tránh câu hỏi của con gái.
Không nhận được đáp án, Tiết Vân San hậm hực dập tắt suy nghĩ, nhanh chóng ăn xong chè trôi nước rồi chạy về phòng mình.
Bữa sáng gần kết thúc, bà cụ Ôn ho khan, “Như Ý, mẹ nghe Tống Nhàn nói bọn họ định tìm một người gần giống dáng vẻ của em con năm đó……”
Không cần nói rõ những lời còn lại, Ôn Như Ý đã biết suy nghĩ của mẹ, “Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng xen vào.”
Ôn Như Ý đứng dậy thu dọn chén đũa bưng vào phòng bếp, bà cụ Ôn bước thong thả đi theo vào, “Mẹ cảm thấy chủ ý của bọn họ khá tốt, sau này con cũng đừng cho ba con xem những ảnh chụp đó nữa.”
“Mẹ, mẹ không hiểu, việc thay thế Hòa Tường hiếu thuận với ba mẹ là do chính miệng nhà họ Giang hứa hẹn trước, bọn họ muốn vi phạm lời thề của mình, đấy chẳng lẽ không phải là vấn đề của chính bọn họ sao?”
“Nhưng mấy năm nay, bọn họ đã làm đủ nhiều vì nhà họ Ôn chúng ta……” Bà cụ Ôn cũng không muốn xảy ra tranh chấp với con gái, nhưng chuyện trong gần một năm bà đều nhìn hết vào trong mắt, có vài lời nói cất giấu nói không nên lời, thật sự khó chịu.
Bà đau lòng cho bạn già sinh bệnh, nhưng cũng không thể yên tâm thoải mái nhìn con gái lợi dụng phần ân tình kia, ép buộc chàng trai năm ấy chỉ mười tám ở chỗ này.
“Cái gì gọi là đủ nhiều? Bọn họ cho chút tiền, ngày lễ ngày tết đến một chuyến là có thể triệt tiêu một mạng của em trai con sao?” Ôn Như Ý đúng lý hợp tình phản bác mẹ, “Nếu lúc trước không phải em trai một mạng đổi một mạng, nhà họ Giang có thể có ngày lành như bây giờ sao?”
Nhà họ Giang sống một cuộc sống sung túc, con trai khoẻ mạnh, chẳng qua ngẫu nhiên trả giá chút tiền và “Tình thân” giả dối, này có tính là bao? Đây đều là những gì họ nên báo đáp!
“Nhưng một nhà bọn họ đều là người tốt, cho dù dựa theo cách của bọn họ, tìm một người để biến giấc mơ của ba con thành sự thật cũng tốt, như vậy còn có thể làm bạn thường xuyên.” Ý đồ của bà cụ Ôn là khuyên nhủ con gái Ôn Như Ý lại nói: “Mẹ, làm bạn thường xuyên cũng chưa chắc là tốt nhất, lỡ như một ngày nào đó ba tỉnh táo thì sao? Ngẫu nhiên gặp một lần, trong lòng ông có cái để tưởng niệm, như vậy mới là tốt nhất.”
“Nếu con có ý nghĩ này, vậy đổi một người khác, để cậu ấy ngẫu nhiên lại đây, cũng tốt!” Ý tưởng của bà cụ Ôn quá mức đơn giản.
Đối với lời khuyên bảo của mẹ, Ôn Như Ý đều không nghe vào một chữ, bà ta nhanh chóng rửa chén đũa trong bếp rồi vào phòng ba thu dọn phần còn lại.
Chờ làm xong tất cả những việc nhà rườm rà, Ôn Như Ý trở lại phòng, lấy ra một album hơi mỏng từ ngăn kéo dưới tủ trang điểm, đưa tới trước cửa sổ của ba mình.
Kéo ra ghế dựa ngồi dựa vào song giường, Ôn Như Ý làm trò mở album ra trước mặt ông cụ Ôn để ông cụ nhớ kỹ dáng vẻ của “Ôn Hòa Tường” hết lần này tới lần khác, “Ba, lần sau ba cũng không thể nhận sai, nếu Hòa Tường biết ba ngay cả nó cũng nhận sai, vậy nó sẽ thương tâm đến cỡ nào.”
Ôn Như Ý đánh ra lá bài tình thân, ông cụ Ôn quả nhiên gật đầu phụ họa, mang kính lão lên, tỉ mỉ tường tận nhìn kỹ người trong bức ảnh, in sâu vào tâm trí khuôn mặt của “cậu con trai”.
Tiết Vân San mới vừa đi đến phòng mẹ, muốn tìm bà ta lại không thấy bóng người, suy đoán có lẽ mẹ đang chăm sóc ông ngoại, vì thế cô ta tiếp tục đi về phía trước, đi đến cửa phòng ngủ của ông Ôn.
Để giữ cho không khí trong nhà lưu thông, cửa không đóng hoàn toàn, Tiết Vân San xuyên qua cánh cửa khép hờ nhìn thấy tất cả những gì mẹ làm.
Cái album kia, cô ta đã từng nhìn thấy trên bàn trang điểm của mẹ, bên trong cũng không phải là ảnh chụp của người cậu quá cố, mà là…… ảnh chụp của Giang Trì Chu.
Số lượng không nhiều lắm, cô ta từng hỏi mẹ làm sao có mấy thứ này, thậm chí đã xin mẹ nhưng lại rơi vào sự từ chối.
Hóa ra, thế nhưng là tác dụng này……
Khó trách mỗi lần ông ngoại đều nhận lầm Giang Trì Chu thành cậu, là do mẹ cô ta cố tình thúc đẩy ở sau.
Như vậy, nếu nhà họ Giang tìm “Diễn viên” giống Ôn Hòa Tường thì ở trong mắt ông cụ đều không phải là con trai mình.