Tuyết Hoa Phong Nguyệt

chương 19: bách hoa tuyệt kỹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dư Hoàng càng lúc càng kinh hãi. Với đối phương chỉ có hai người nhưng đệ tử Cái bang gần ba mươi người cơ hồ đã đến lúc vong mạng.

Bật quát phẫn nộ, gậy Đả Cẩu trên tay Dư Hoàng cũng loang loáng cuộn vào một bóng trắng :

- Giữa chúng ta vô oán vô thù, cớ sao Bạch Y giáo bỗng dưng tìm đến sát hại người bổn bang? Xem chiêu!

Vù...

Bóng trắng nọ vẫn ngang nhiên tiếp tục chộp vào một đệ tử khất cái, đồng thời bình thản ngoặc tay hữu về phía sau, chọc vào giữa bóng gậy chập chùng của Dư Hoàng :

- Bổn Hộ pháp cũng đâu nói là có oán có thù? Dư Hoàng ngươi chỉ nên xem đây là lời nhắc nhở đừng vì cao hứng nhất thời mà xen vào công việc của bổn giáo. Cút!

Ầm!

Dư Hoàng bị chấn lùi. Nhưng kết quả không phải chỉ có bấy nhiêu. Tả trảo của Hộ pháp Bạch Y giáo vẫn ung dung bóp vỡ đầu vai hữu của đệ tử Cái bang vừa bị uy hiếp. Đệ tử Cái bang đó phải kêu lên đau đớn :

- Ôi chao!

Dư Hoàng thêm phẫn nộ :

- Bạch Y giáo quả nhiên càng lúc càng xem thường bổn bang. Dư mỗ dù phải chết cũng quyết đòi lại món nợ này. Đỡ!

Vù...

Bạch Y hộ pháp hầu như không xem bổng pháp của Dư Hoàng ra gì, vẫn cung cách cũ, Bạch Y hộ pháp phân khai hai tay, một để hóa giải chiêu bổng của họ Dư, một còn lại nhằm vào đệ tử Cái bang khác, miệng thì buông lời khinh miệt :

- Muốn đòi nợ, ngươi không đủ tư cách! Lui lại nào!

Vù...

Dư Hoàng thừa biết sau chiêu này có lẽ cũng có kết quả không kém gì chiêu trước. Sinh ý liều, Dư Hoàng vụt buông gậy, chộp đủ hai tay vào bóng trắng nọ :

- Chớ quá đắc ý! Trúng!

Ào...

Bạch Y hộ pháp có chút bất ngờ :

- Chà! Lại là Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã của lão Thần Cái hữu danh vô thực. Được! Là ngươi muốn chết!

Vù...

Chân lực được nhấn thêm, hữu kình của Bạch Y hộ pháp lập tức đặt Dư Hoàng vào tình thế như trứng để đầu đẳng.

Chợt có một tiếng gầm kịp thời vang lên :

- Nếu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã là hữu danh vô thực, còn chiêu này thì sao hở ả lang cẩu ngạo mạn.

Bung!

Trận giao chiến thoáng dừng lại, kịp cho Dư Hoàng kêu :

- Bang chủ sư phụ?

Cũng nhận ra vị khất cái trung niên mới xuất hiện, Bạch Y hộ pháp cười nhẹ :

- Hừ! Rốt cuộc Tôn bang chủ cũng phải xuất đầu lộ diện. Thay mặt Giáo chủ, bổn Hộ pháp có điều này muốn gửi đến Bang chủ. Hãy đỡ!

Vù...

Một cái vẫy tay nhẹ nhàng liền được Bạch Y hộ pháp đưa ra. Và khi lực đạo xuất hiện thì lại không nhẹ nhàng chút nào, khiến vị khất cái trung niên phải thất sắc :

- Bạch Hoa công phu? Giáo chủ của ngươi muốn gì? Đỡ!

Ầm!

Chờ cho Bang chủ Cái bang đã ổn định cước bộ sau khi bị kích lùi, Bạch Y hộ pháp mới xạ mắt nhìn từ hai lỗ hổng trên khăn che mặt :

- Đây là lệnh tối hậu gởi cho Bang chủ: thứ nhất, triệt thoái toàn bộ đệ tử quý bang ra khỏi Quát Thương sơn, nếu trái lệnh hậu quả sẽ khó lường. Thứ hai: nhắn đến quý hữu Thiên Nam bảo...

Một tràng cười từ xa vọng lại :

- Ha... ha...! Bất tất phải nhắn gửi, bổn Bảo chủ đã đến đây.

Vút!

Dư Hoàng bật reo vui mừng :

- Nhậm bảo chủ cũng đến ư? Lần này chỉ mong là thật, đừng có giả vờ như lần trước.

Nháy mắt với Dư Hoàng, nhân vật mới xuất hiện chợt đưa tay ve vút chòm râu chỉ dài lưng lửng ở dưới cằm và nói với Bạch Y hộ pháp :

- Trước hết, bổn Bảo chủ mong được chỉ giáo, phải gọi cô nương như thế nào mới đúng? Là Hộ Hoa hay Hộ pháp đây?

Ánh mắt của Bạch Y hộ pháp như tóe lửa :

- Nếu không có huấn lệnh của Giáo chủ, nhất định sau câu nói đó Nhậm các hạ sẽ gặp điều không hay. Hừ!

Bảo chủ Thiên Nam bảo cười ung dung :

- Liệu cô nương có thực hiện được không? Nên nhớ, với những gì cô nương và đồng bọn vừa gây ra cho Cái bang, chỉ cần Tôn bang chủ ngỏ lời, bổn Giáo chủ e nhị vị khó lòng toàn mạng.

Một tiếng cười khẩy liền vang lên, sau có tiếng Bạch Y hộ pháp này gọi lớn :

- Dừng tay được rồi Bát muội! Thiết nghĩ, đã đến lúc chúng ta có chuyện cần giải quyết với Thiên Nam bảo chủ.

Nghe gọi, bóng trắng thứ hai lập tức quay lại :

- Đại tỷ muốn bảo chúng ta đã gặp người cần tìm?

Không đáp lời, Đại hộ pháp đưa tay chỉ khắp một lượt :

- Gần hai mươi người bị thương. Món nợ nần nếu Tôn bang chủ muốn đòi lại ngay lúc này, bổn Hộ Pháp nguyện xả thân tiếp nhận.

Bang chủ Cái bang quắc mắt :

- Bằng vào thái độ mục hạ vô nhân này, đủ cho bổn Bang chủ xin thỉnh giáo một vài cao chiêu. Chuẩn bị đi.

Không nôn nóng như Tôn bang chủ Đại hộ pháp xua tay :

- Hãy chờ đã! Bổn hộ pháp thừa biết quý bang sẽ khó lòng tâm phục khẩu phục, sau đó phải tuân thủ đúng như mệnh lệnh vừa truyền. Vì thế bổn Hộ pháp có một đề xuất. Nếu Bang chủ qua được một chiêu của tệ Bát muội mà không hề hấn gì, mệnh lệnh lúc nãy kể như không có.

Bang chủ Cái bang cười phẫn nộ :

- Được! Được! Bạch Y giáo càng lúc càng tỏ ra cao ngạo, không lẽ một Bang chủ một đại bang như Tôn Quý này lại chịu kém. Nha đầu kia nếu có mệnh hệ gì, đừng bảo Tôn Quý ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Bát hộ pháp lộ vẻ nóng nảy :

- Tôn giá đâu cần phải lắm lời? Động thủ đi, nảy giờ tiểu nữ cảm thấy ngứa ngáy tay chân lắm rồi.

Tôn Quý càng thêm phẫn uất :

- Ngươi thật sự muốn chết nhanh thế sao? Càng tốt! Muốn thế nào được thế ấy.

Đỡ!

Vù...

Dư Hoàng thật sự nghi ngại. Vì theo khẩu khí của Đại hộ pháp dường như thân thủ của Bát hộ pháp rất cao minh, không như nãy giờ chỉ thấy Bát hộ pháp Bạch Y giáo phải khó khăn lắm mới không bị bang đồ Cái bang vây hãm.

Đúng như Dư Hoàng nghĩ, để đối phó với chưởng gần như tận lực của Bang chủ, Bát hộ pháp vẫn bình thản khoa nhẹ hữu thủ thành vòng.

Vậy mà khi lực đạo xuất hiện, chính Bảo chủ Thiên Nam bảo phải thẫn thờ kêu lên :

- Tuyệt kỹ Bách Hoa? Nguy thật rồi!

Bùng!

Tôn Quý bị chấn lùi ngoài ba bước với sắc diện hoàn toàn nhợt nhạt.

Dư Hoàng cũng tái mặt khi nghe chính miệng Bang chủ đang thốt lên :

- Hỏng hết rồi. Đừng nói là bổn bang chỉ phải triệt thoái khỏi Quát Thương sơn, e rằng còn phải triệt thoái vĩnh viễn khỏi giang hồ.

Nhậm bảo chủ bất chợt xua tay :

- Đừng vội bi quan sớm như vậy. Bổn Bảo chủ vẫn còn ở đây kia mà?

Đưa mắt nhìn Đại hộ pháp, Bảo chủ Thiên Nam bảo lại vuốt ve chòm râu :

- Nếu Nhậm mỗ đoán không lầm, Giáo chủ quý giáo cũng có yêu sách dành riêng cho Nhậm mỗ?

Đại hộ pháp gật đầu :

- Không sai! Và là yêu sách tuyệt đối vô hại cho Bảo chủ.

Nhậm bảo chủ nhướng mắt :

- Như vậy là có lợi? Lạ thật đấy! Nói thử nghe nào.

Đại hộ pháp cũng lại nhìn Bát hộ pháp :

- Nếu cần, Bát muội cũng sẽ tiếp Bảo chủ một chưởng. Nhưng thiết nghĩ sẽ không cần nếu Bảo chủ ngay lập tức chấp thuận về làm Phó giáo chủ bổn giáo.

Nhậm bảo chủ thoáng giật mình :

- Đó là yêu sách của quý giáo?

Cười thành tiếng, Đại hộ pháp nói với thái độ tự tin :

- Ngọc dù vào bùn vẫn là ngọc. Có vẻ như song phương không cần phải đối chiêu nữa rồi.

Chợt nhăn mặt, Nhậm bảo chủ ra dấu ngăn lại :

- Đối với việc đó, bổn Bảo chủ cần phải nghĩ lại. Nhưng ngay trước mắt, như lời vừa hứa, bổn Bảo chủ phải đòi nợ thay cho Cái bang. Hãy chờ bổn Bảo chủ tiếp thử một chiêu đã...

Đại hộ pháp lạnh giọng :

- Nếu đó là ý của Bảo chủ. Được, nhưng một chiêu này phải bao gồm luôn hai vấn đề.

Nhậm bảo chủ phì cười :

- Sao cô nương cứ muốn miễn cưỡng ta? Mà thôi! Như vậy cũng được bổn Bảo chủ chấp nhận.

Lập tức quay qua Bát hộ pháo, Đại hộ pháp dặn :

- Bát muội đừng quá nặng tay nhưng cũng chớ khinh thường Nhậm bảo chủ. Hiểu chưa?

Bát hộ pháp tỏ ra bức rứa :

- Muội hiểu từ lâu rồi. Bây giờ muội ra tay được chưa?

Với sắc mặt cẩn trọng, Nhậm bảo chủ tiến đến :

- Nhậm mỗ cũng không muốn chậm. Cô nương có thể xuất thủ được rồi

- Khoan đã!

- Chậm đã!

Cùng một lúc có đến hai tiếng quát đồng loạt vang lên khiến mọi người giật mình.

Nhìn lại mọi người tuy có nhìn thấy ở sau một cột cây cách đó khá xa đang có một nhân vật từ từ tiến đến nhưng một là nhân vật đó đã che kín chân diện sau một lần vải màu đen, hai là nhân vật thần bí đó có cách đi không nói lên điều gì đáng quan tâm và nhân vật này chỉ là một trong hai người vừa lên tiếng ngăn lại, thế cho nên mọi người đều bỏ qua, chỉ chú mục vào nhân vật thứ hai cũng đã lên tiếng ngăn trận so tài.

Tuy vậy, nhân vật thứ hai vừa ngăn lại không phải ai khác ngoài vị Đại hộ pháp Bạch Y. Nếu mọi người tỏ vẻ khinh thường nhân vật vừa xuất hiện thì Đại hộ pháp lại có thái độ hoàn toàn khác hẳn.

Chính vì lẽ đó, cho dù Nhậm bảo chủ đang hỏi, vị Đại hộ pháp vẫn tỏ ý không nghe :

- Cô nương có điều gì chưa nói hay không muốn tiến hành việc đối chưởng?

Đại hộ pháp vẫn lặng im chờ cho nhân vật thứ hai đến gần mới cất tiếng hỏi :

- Các hạ là ai? Chuyện này có liên quan gì đến các hạ, khiến các hạ phải lên tiếng gọi ngăn lại?

Nhân vật nọ thủng thẳng lên tiếng và khi nghe thanh âm giọng nói của nhân vật này, một thanh âm quá ư bình thường khiến mọi người càng thêm thất vọng, cho là chẳng đáng quan tâm.

- Chính cô nương cũng ngăn họ lại đâu riêng gì tại hạ. Còn bây giờ đang có người chờ cô nương đáp lời, đừng để người đó chờ quá lâu, e khiếm khuyết lễ nghi.

Dứt lời, nhân vật thần bí này từ từ lùi lại, như không muốn tiếp tục gây phiền nhiễu cho những ai đang nôn nóng?

Đại hộ pháp bỗng quát :

- Đứng lại! Trừ các hạ phải nói rõ ý định, nếu không đừng mong bỏ đi.

Nhân vật nọ tỏ vẻ miễn cưỡng khi phải dừng lại :

- Sao? Cô nương cũng muốn tại hạ phải cùng lệnh muội đối chưởng nữa sao? Xin miễn cho, tại hạ không hề có hứng thú tranh chấp chức vị Phó giáo chủ.

Nhậm bảo chủ lúc lắc thân mình :

- Nếu cũng không có ngay quyết định, ta sẽ xem lệnh buộc Cái bang triệt thoái kể như đã bị cô nương hủy bỏ.

Nhân vật nọ lại tiếp tục bước lùi miệng hô to :

- Nói rất hay! Nếu cô nương cứ khăng khăng bảo tại hạ phải nói rõ ý định thì đó cũng chính là ý của tại hạ.

Đại hộ pháp kêu lên ngạc nhiên :

- Hóa ra các hạ xuất hiện chỉ vì Cái bang?

- Không sai! Còn nguyên nhân thế nào chờ sau khi lượt đối chưởng thứ hai đã diễn ra, nếu đến Thiên Nam bảo chủ cũng phải thất thủ buộc tại hạ phải vì Cái bang mà đương đầu, tại hạ sẽ tự giải thích rõ nguyên nhân.

Đại hộ pháp lạnh giọng :

- Hóa ra ngươi ẩn đã lâu, đã nhìn thấy hết tất cả và ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi còn cao minh hơn Bang chủ Cái bang hoặc Thiên Nam bảo chủ?

Đã lùi xa ngoài ba trượng nhân vật nọ tự động dừng lại :

- Tại hạ biết tự lượng sức cũng như cô nương vậy. Dường như cô nương không còn đủ tự tin, cho rằng lệnh Bát muội khó mong thủ thắng Nhậm bảo chủ chỉ sau một chưởng nên cô nương đã kêu họ dừng lại?

Đại hộ pháp thoáng rúng động nhưng kịp trấn tĩnh :

- Ngươi! Hừ! Đã thế, bổn hộ pháp phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại.

Cũng lùi lại, Đại hộ pháp rít :

- Bát muội! Đánh!

Bát hộ pháp như chỉ chờ có thế lập tức phát chiêu cũng với thân thủ khoa thành vòng :

- Tiểu nữ đắc tội. Đỡ!

Vù...

Mọi sự thành bại đều đặt cả vào một chiêu này, mọi người cùng nhìn thấy Nhậm bảo chủ như đang vận dụng toàn lực vào tiếng quát :

- Hay lắm! Đỡ!

Vù...

Ầm!

Bát hộ pháp lùi lại một bước điều đó làm cho một vài bang đồ Cái bang bật reo :

- Nhậm bảo chủ thắng rồi!

Trong khi đó, Đại hộ pháp lại lạnh lùng buông một câu :

- Đa tạ Bảo chủ đã nhân nhượng khiến bổn giáo có thêm một nhân vật kiệt xuất.

Tự nhìn lại, thấy bản thân phải lùi đến bước rưỡi, Bảo chủ Thiên Nam bảo cười gượng gạo với Tôn Quý, Bang chủ Cái bang :

- Nhậm Thiên Hành thật vô dụng, đã tạo thất vọng cho Bang chủ. Ôi...

Như không biết phải giải thích thế nào cho phù hợp, Bảo chủ Thiên Nam bảo từ từ cúi đầu xuống, dịch chuyển lần lần về phía hai Hộ pháp Bạch Y, tỏ ý do lời đã hứa nên từ lúc này trở đi phải tự xem là người Bạch Y giáo.

Mục kích một Bảo chủ vang danh thiên hạ phải chịu khuất phục như thế này, không gian như trầm xuống.

Những điều đó ngay lập tức bị nhân vật bí ẩn kia phá vỡ bằng một câu tán dương :

- Bách Hoa công phu quả danh bất hư truyền. Tại hạ, như đã nói vì muốn xả thân cho Cái bang cũng xin được lĩnh giáo.

Tôn Quý hoang mang :

- Các hạ là ai? Sao lại quá quan tâm đến tệ bang?

Vì đã biết đó là điều trước sau cũng phải giải thích, nhân vật nọ từ tốn bảo :

- Thọ ân người một, phải đền đáp lại mười. Đó chính là lý do, khiến tại hạ có thái độ này.

Đại hộ pháp chợt chớp mắt để lộ những tia nhìn hoài nghi :

- Các hạ thật sự muốn vì Cái bang?

Nhân vật nọ gật đầu, nói rõ hơn định ý :

- Và để tránh tiếng thị phi, sẽ bị mọi người cho là dùng xa luân chiến, tại hạ xin được đích thân Đại hộ pháp chỉ giáo.

Nghe câu này, nếu nói là tất cả thì không đúng, nhưng chí ít có một số người phải thở dài thất vọng. Họ thất vọng vì hai nguyên nhân, thứ nhất, ai ai cũng biết người có thứ bậc càng cao phải có bản lĩnh càng lợi hại, Bát hộ pháp nếu bản lĩnh đã vậy, thử hỏi bản lĩnh của Đại hộ pháp sẽ còn cao đến mức nào? Thứ hai, họ vô tình đã hiểu, nhân vật nọ hóa ra chỉ là một kẻ ngông cuồng, hoặc đang muốn tìm cái chết hoặc đang liều lĩnh, muốn lợi dụng dịp này để được vang danh thiên hạ.

Tuy nhiên, sự thể có vẻ khác đi khi mọi người nghe Đại hộ pháp kêu lên :

- Các hạ chọn đích danh ta? Tại sao?

Nhân vật nọ từ từ bước đến, vẫn bằng những bước chân không nói lên điều gì ngoại trừ một điều: nhân vật nọ không phải loại người ẩn tàng tuyệt học. Thế nhưng, khi lên tiếng phát thoại, nhân vật nọ lại để lộ thái độ cực kỳ ngông cuồng khiến mọi người sửng sốt :

- Để danh chánh ngôn thuận tại hạ không muốn sau đó cô nương bắt bẻ bảo rằng tại hạ thắng là nhờ may, khiến cô nương lại tìm cách phủ nhận kết quả.

Đại hộ pháp cũng từ từ tiến lên :

- Bình sinh ta chưa hề thấy ai ngông cuồng như các hạ. Được! Chờ khi đã hóa kiếp xong, ta sẽ biết các hạ là hạng người như thế nào! Đã chuẩn bị xong chưa?

Nhân vật nọ từ từ bước đến, cho dù khoảng cách song phương chưa đầy một trượng :

- Một chiêu thôi ư?

Đại hộ pháp đưa ra hữu thủ, một hữu thủ đang toát màu trắng như ngọc :

- Ngươi còn vọng tưởng sẽ qua được một chiêu sao?

Nhân vật nọ vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ đã chuẩn bị :

- Hãy nói rõ xem nào. Một chiêu hay bao nhiêu chiêu?

Đại hộ pháp bị khích nộ, bật quát :

- Một là đủ rồi. Nạp mạng!

Bóng trắng lao vọt đến, hữu thủ trắng ngần cũng phát xạ.

Vù...

Đến lúc này nhân vật nọ mới để lộ chân tài thực học qua tiếng quát tràn đầy nội lực :

- Tốt lắm! Lui!

Vù...

Ầm!

Đại hộ pháp bị bức thoái gần một trượng, kết quả quá bất ngờ cho những ai đang trông chờ điều ngược lại.

Chính Đại hộ pháp cũng đâu lường trước điều này, vì thế, ả lanh lảnh quát :

- Bát muội! Mau...

Nhân vật nọ bật lên tiếng gầm thịnh nộ :

- Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Ngươi dám bác bỏ những gì đã nói ư ?

Cùng lúc này, có nhiều tràng cười bỗng vang lên từ một phía :

- Kẻ nào dám nuốt lời? Ha... ha....

- Bạch Y giáo dám bội tín ư? Ha... ha...

- A di đà Phật! Ngụy ngữ là điều không nên làm

- Ngươi thử ra tay xem, thất đại phái liệu có buông tha ngươi không? Ha... ha...

Vút! Vút!

Tiếng là thất đại phái nhưng khi kiểm lại số người vừa xuất hiện thì có đến tám nhân vật không phải chỉ có bảy.

Dư Hoàng vì quá vui mừng, một lần nữa bật reo ầm lên :

- Thần Cái lão nhân gia. Thất chưởng môn thất đại phái sao cùng xuất hiện đúng lúc như thế này?

Có cảm nhận bất an, Đại hộ pháp bỗng vẫy tay làm hiệu :

- Lui!

Vút! Vút! Vút!

Nhìn thấy Nhậm Thiên Hành cũng phải bỏ đi một lượt với Đại hộ pháp, Bát hộ pháp Bạch Y, Tôn Quý thở dài :

- Vì chuyện Cái bang, vô tình để lụy cho Thiên Nam bảo chủ, Tôn Quý này thật vô dụng.

Trong tám nhân vật xuất hiện cùng một lúc, có một lão khất cái vừa già nua vừa nhơ bẩn và lão bỗng lên tiếng :

- Bây giờ chưa phải lúc để kết luận ngươi vô dụng hay không vô dụng. Tôn Quý! Không lẽ ngươi đợi ta nhắc mới có lời đáp vị tiểu bằng hữu kia vừa giúp bổn bang thoát nạn?

Tôn Quý sực tỉnh, quay qua nhân vật bí ẩn nọ. Cũng lúc đó, nhân vật bí ẩn chợt lột bỏ manh vải màu đen che kín mặt, mắt thì nhìn đăm đăm vào lão cái già nua.

- Hai năm trước, chính lão tiền bối đã có ân thành toàn cho vãn sinh. Việc làm ngày nay của vãn sinh chưa thể đến đáp trong muôn một.

Nhìn sững vào nhân vật nọ, Dư Hoàng một lần nữa kêu lên :

- Là công tử đó sao? Hai năm không gặp, hóa ra công tử từ lâu đã là chân nhân bất lộ tướng thân thủ phi phàm?

Lão khất cái già nua cũng nhấp nháy mắt :

- Nếu lão hóa tử ta nhớ không lầm, ngươi là kẻ đã gặp ta hai năm trước trong một bãi tha ma? Khi đó, ngươi không có võ công kia mà?

Nhân vật nọ mỉm cười, hết nhìn Dư Hoàng lại nhìn lão khất cái :

- Thật may, cả Dư huynh lẫn lão tiền bối vẫn còn nhớ rõ Tư Không Bạch này. Chứng tỏ, việc vãn bối giúp Cái bang cũng không có gì quá đáng.

Lão khất cái vỗ tay vào trán, tự trách :

- Uổng cho ta khi mang danh Thần Cái, đã không biết ngươi là người có thân hoài tuyệt học lại còn trân tráo đem Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã truyền cho ngươi. Quả là càng già càng vô dụng.

Tư Không Bạch nghiêm mặt :

- Lão tiền bối không hề vô dụng. Vì hai năm trước vãn bối làm gì biết võ công và có thân thủ như bây giờ, thú thật vãn bối mãi sau này mới có chút thành tựu.

Thần Cái nhìn chàng với ý dò xét và khi nhận ra chàng hoàn toàn thật tâm, Thần Cái bỗng gật đầu :

- Có lẽ ngươi nói đúng! Và nếu là vậy trước sau gì ta cũng nợ ngươi.

Như không muốn chàng nói gì thêm, Thần Cái bỗng quay qua Tôn Quý :

- Ở Quát Thương sơn, ngươi đã dò xét được những gì? Rồi trong những điều dò xét đó, theo ngươi, điều gì khiến cho Bạch Y giáo nghi ngại, muốn bổn bang phải triệt thoái?

Tôn Quý tuy thân danh là Bang chủ Cái bang nhưng đối với Thần Cái vẫn nhất mực tôn kính :

- Tiểu điệt cũng đang tự hỏi điều này. Vì thật ra, ngoài việc phát hiện có nhiều nhân vật cùng kéo đến Quát Thương sơn, bổn bang đâu tìm hiểu được gì thêm.

Thần Cái nhíu mày :

- Nhưng nhân vật đó thuộc lộ số nào? Phải chăng chỉ có Phong Hỏa môn và Bạch Y giáo?

Tôn Quý thừa nhận :

- Đính xác chỉ có hai nhóm này.

Thần Cái gật gù :

- Thất đại phái cũng bắt được tin này không riêng gì bổn bang. Như vậy thì thật lạ, sao họ chỉ nhằm bổn bang, kiên quyết buộc bổn bang phải triệt thoái?

Một vị đạo trưởng đứng cạnh đó chợt lên tiếng :

- Vô lượng thọ Phật! Điều này nào có gì khó hiểu. Trong khi thất đại phái chỉ ngấm ngầm dò xét, Tôn bang chủ lại ngang nhiên ra mặt và còn lệnh cho chúng đệ tử phải ráo riết tra xét tình hình. Hành động này đương nhiên phải làm cho Bạch Y - Phong Hỏa quan tâm, dẫn đến thái độ như hôm nay.

Thần Cái vẫn nhìn Tôn Quý :

- Thiên Quan đạo trưởng nói như vậy, ngươi có gì giải thích không?

Tôn Quý phải ngắt ngứ một lúc mời giải thích được :

- Cũng là do Nhậm Thiên Hành, Bảo chủ Thiên Nam bảo đề xuất. Theo lão Nhậm, Phong Hỏa - Bạch Y mấy mươi năm trở lại đây phần thì không ra mặt, phần thì luôn đối đầu. Bỗng dưng cả hai đều kéo đến Quát Thương sơn nhất định phải có chuyện gì hệ trọng.

Thần Cái cười lạt :

- Vì thế, ngươi dùng quyền Bang chủ, cho đệ tử bổn bang ra mặt, bất chấp hậu quả thế nào?

Tôn Quý bối rối :

- Tiểu điệt chỉ cho lệnh dò xét. Ngoài ra còn nghiêm cấm việc công khai đối đầu với Phong Hỏa - Bạch Y.

Thần Cái bật cười :

- Ngươi không thấy đó là mệnh lệnh thừa sao? Bổn bang có tư cách gì và liệu có đủ lực để đối đầu với Phong Hỏa - Bạch Y?

Tư Không Bạch thấy không thể để chuyện này kéo dài thêm nên vọt miệng lên tiếng :

- Vãn bối nghĩ lão tiền bối chớ trách Tôn bang chủ. Vì trước sau gì, để giữ kín hành tung và ý định khi tìm đến Quát Thương sơn, dù là cũng hay bất luận đại phái nào cũng bị Bạch Y - Phong Hỏa dùng áp lực buộc phải triệt thoái.

Thần Cái sững người :

- Nói như vậy, vô hình chung Phong Hỏa - Bạch Y không muốn ai xen vào việc của họ ở Quát Thương sơn? Tại sao?

Chàng nhẹ lắc đầu :

- Vãn bối tuy phần nào đoán ra nhưng do chưa có bằng cớ xác thực nên không thể đoán bừa.

Một nhân vật trong thất đại phái lên tiếng phản bác :

- Thiếu hiệp muốn nói thế nào cũng được, phần ta, ta không tin Bạch Y - Phong Hỏa dám có hành vi như vậy đối với bổn phái Hoa Sơn, kể cả thất đại phái.

Tư Không Bạch chỉ mỉm cười lặng im. Tuy nhiên, chàng đâu biết thái độ đó của chàng làm nhiều người bất phục. Và thật dễ hiểu, khi có một nhân vật khác lên tiếng :

- Ta thấy dường như thiếu hiệp không muốn tin vào những gì mà Chưởng môn phái Hoa Sơn phái vừa nói. Và thực lực thất đại phái đủ để đối đầu hoặc Bạch Y hoặc Phong Hỏa?

Do thiếu lịch duyệt nên Tư Không Bạch chưa biết thế nào là nhẫn nại cần thiết.

Chàng thẳng thừng đặt câu hỏi :

- Vậy giả như hành vi của thất đại phái vô hình chung cản trở dụng ý của Bạch Y lẫn Phong Hỏa, khiến họ cùng một lúc đối đầu với thất đại phái thì sao?

Nhân vật vừa lên tiếng chợt bừng bừng lửa giận :

- Không thể có chuyện này. Nhất là mục đích của thất đại phái chỉ muốn dò xét mà thôi.

Chàng phì cười :

- Nhưng đó là dò xét nội tình bí ẩn của họ. Tôn giá tưởng họ dễ bỏ qua à?

Thần Cái chợt xen vào :

- Tất cả hãy bình tâm nào!... Có thể đúng như tiểu tử Tư Không Bạch vừa nói và cũng có thể Bạch Y - Phong Hỏa sẽ không làm như vậy nếu biết rõ thất đại phái vì có nghi ngờ nên chỉ dò xét cho biết thôi. Hay hơn hết là chúng ta cần phải biết ý đồ của Bạch Y - Phong Hỏa. Và nếu là Nhậm Thiên Hành cố tình xui Cái bang lộ diện, chắc chắn họ Nhậm đã biết Bạch Y - Phong Hỏa có ý đồ gì.

Những tưởng Thần Cái đã bỏ qua cho Tôn Quý, nào ngờ xoay đi xoay lại Thần Cái vẫn trở lại vấn đề này.

Tôn Quý thấy ai cũng lặng thinh hình như chờ một lời giải thích. Tôn Quý đành phải lên tiếng :

- Bấy lâu nay Thiên Nam bảo luôn giữ hòa khí với Cái bang. Trong chuyện này, tiểu điệt nghĩ, họ Nhậm cũng như thất đại phái, chỉ muốn mau chóng biết rõ ý đồ của Bạch Y - Phong Hỏa. Muốn biết họ đến Quát Thương sơn để làm gì? Tại sao họ cứ muốn giữ kín hành tung? Và....

Thần Cái xua tay :

- Ta không phủ nhận những gì ngươi vừa nói. Chỉ có điều, sao họ Nhậm không cho Thiên Nam bảo ra mặt, lại dùng bổn bang như bức bình phong?

Tôn Quý nhăn nhó :

- Họ Nhậm có nói, để dò xét thì không bang phái nào có lực lượng đông và mẫn cán như Cái bang. Thế cho nên...

Thần Cái khinh bỉ không tiếc lời :

- Thế cho nên, vì ngươi chỉ ưa những lời phỉnh nịnh, ngươi để mặc họ Nhậm tha hồ thao túng bổn bang? Ngươi đừng tưởng lúc nãy họ Nhậm thật sự vì bổn bang nên mới ra mặt đối chưởng với Bát hộ pháp. Ta đã lẻn theo dõi, ngoài mặt thì họ Nhậm tỏ ra như vậy nhưng thâm tâm y thì sẵn sàng bán rẻ tình bằng hữu nếu điều đó có lợi cho y.

Tôn Quý há miệng chực nói nhưng bị Thần Cái xua tay ngăn lại :

- Ta chưa nói hết. Ngươi có biết vì sao thời gian qua ta luôn có hành tung bất định không? Chỉ vì ta có ý nghi ngờ họ Nhậm. Và bây giờ, cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, vì họ Nhậm vẫn muốn dò xét ý đồ của Bạch Y - Phong Hỏa, nếu y trở thành Phó giáo chủ, y càng thuận lợi hơn trong việc dò xét. Nói thật, y đã có ý đó, một chưởng vừa rồi dù y có thừa năng lực đối phó, y vẫn vờ thất thủ. Y được lợi cho y, Cái bang có như thế nào y đâu cần biết đến.

Tôn Quý bất phục :

- Nhậm Thiên Hành nhất định không phải hạng người này, là Bang chủ một bang, Tôn Quý này không lẽ không biết cân nhắc, không biết phân biệt đâu là hạng người nên tin và đâu là hạng người không thể tin?

Thần Cái biến sắc :

- Ngươi vẫn cố chấp? Đã vậy, ta sẽ không hỏi đến chuyện Cái bang nữa. Ta để tùy ngươi vậy. Hừ!

Tôn Quý đường hoàng quay qua Tư Không Bạch :

- Hành vi của thiếu hiệp vừa rồi, toàn thể Cái bang từ trên chí dưới đều ghi tâm khắc cốt, nhất định sẽ có ngày đền đáp. Còn bây giờ, cáo biệt...

Quay qua lệnh cho Dư Hoàng, Tôn Quý bảo :

- Hãy truyền lệnh của bổn tọa, việc dò xét vẫn tiếp tục nhưng phải thật kín đáo. Tất cả, đi!

Tôn Quý đi rồi, bảy nhân vật thất đại phái sau những lần nhìn nhau hội ý cũng lặng lẽ bỏ đi, chỉ lưu lại một mình Thần Cái và Tư Không Bạch.

Không nỡ để Thần Cái một mình trong sầu muộn, chàng lên tiếng :

- Lão tiền bối...

Cũng chính lúc đó, do có chủ ý riêng, Thần Cái cũng vừa vặn lên tiếng :

- Tiểu tử, ngươi...

Do cùng nói nên khi dừng lại để lắng nghe, vô tình cả hai cùng ngừng lời.

Thoáng ngẩn người nhìn nhau sau đó cả hai cùng bật cười...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio