Ăn xong bữa sáng, ai làm việc nấy.
Tô Tấn Huy đi đến công ty, vừa gọi điện thoại, vừa đi ra ngoài.
Pho Hi thoáng thoáng nghe thấy hai chữ “Thiên Kỳ”, xem ra chuyện không nhỏ rồi.
Lục Thảo và Thiên Mỹ hẹn nhau đi mua sắm, đã gọi tài xế đứng đợi trước cửa, nhìn khí thế, e rằng chuẩn bị càn quét một trận lớn đây.
To Thiên Lâm vẫn cái dáng vẻ lông bông, vừa đi vừa xoay chìa khóa xe, sau đó tiếng gầm rú của động cơ siêu xe vang lên, Phó Hi mắng một câu “đồ cậu ấm”, sau đó quay đầu nhìn Chày Gỗ đang đi ra ngoài.
Đôi chân kia, chiếc lưng kia, bước chân kia, nhìn cỡ nào cũng thấy thích!"Cậu ơi!” Cô nhào lên, gọi ngọt ngào, cười cũng ngọt, “Không ngại cho cháu đi nhờ xe chứ?”Anh nhìn cô, lạnh đến khiếp vía.
Pho Hi vờ như không thấy, nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ như nắng mùa hạ, “Cậu ơi ~”Lại đổi rồi.
Lần này, là nũng nịu.
"Đi theo!” Nói xong, sải bước đi nhanh ra ngoài.
Pho Hi vội xách túi, đuổi theo, YES!Vẫn là chiếc Land Rover cao lớn, thân xe chìm dưới ánh nắng mặt trời, được bao phủ trong vầng sáng vàng chói chang, cho dù đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm ánh sáng tới đó, cũng giống như chủ nhân của mình.
Mở cửa, bước chân vào, vùng eo dùng sức, nhẹ nhàng ngồi lên.
Thân người cao m đáng gờm, cộng thêm quần ống đứng rộng, áo sơ mi đóng thùng, khiến một loạt những động tác trên ẩn chứa sự tiêu sái dứt khoát không thể miêu tả được bằng lời.
Anh ngồi vào ghế lái, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, khởi động động cơ xe, đạp mạnh chân ga, chân phanh vừa thả, thân xe đột nhiên nhào về phía trước, tốc độ tăng dần, chiếc xe lao đi, đón lấy ngọn gió ấm áp độc quyền của buổi sáng ngày hè.
Xe ra khỏi khu biệt thư Bán Sơn,Pho Hi nghiêng đầu, bắt đầu quan sát anh một cách lộ liễu.
Đột nhiên, hỏi một câu: “Nước mì ngon không?”Không trả lời.
“Anh ăn no chưa?” Kiên trì hỏi tiếp.
Vẫn không nói gì.
"Lục Chinh?”"…”"Cậu ơi?”"Cô ồn ào quá đấy.
” Nhíu mày, lạnh lùng nhả ra một câu.
Pho Hi bĩu môi, EQ của cái con người này thật đáng quan ngại, không biết nói một câu dễ nghe, toàn chỉ biết châm chọc mỉa mai người khác.
"Anh đi đến công ty à?” Cô hỏi.
"Ừ.
”"Tôi có thể đi theo không?” Chớp chớp đôi mắt to.
Nhíu mày lại, “Cô đi làm gì?”"Tiện đường tới xem thử thôi.
”Cô đã hẹn gặp Phì Tử, có thể ra khỏi nhà muộn một chút, vì chuyến “đi nhờ” này nên mới quyết định đi sớm hơm, tưởng cô dễ dàng lắm sao?Nhân lúc còn sớm, cô vẫn có thể dạo một vòng.
"Tiện đường?” Anh hỏi lại, giọng điệu trầm thấp có ẩn chứa một chút cân nhắc.
"Đúng vậy!” Gật như gà mổ thóc.
"Ồ, vậy cô nói vị trí cụ thể của công ty tôi ra xem nào.
”Pho Hi: “…”Lần đầu tiên, cô nàng hay nhanh mồm nhanh miệng nào đó hoàn toàn bị nghẹn lời,.
phút sau, chiếc Land Rover chạy vào bãi đỗ xe, tắt máy, tắt đèn.
Pho Hi buồn ngủ, mắt díp lại, cả người lười nhác, sự mệt mỏi bao phủ đôi mắt linh động, cả người uể oải ủ rũ.
"Xuống xe.
”"Ờ…” Vừa lên tiếng, giọng nói khàn như nhũn ra, nhưng lại là kiểu giọng điệu mềm mại không có tý sức lực nào.
Truyền vào tai anh, khiến con tim anh cũng run lên theo.
"Đến rồi.
” Giọng điệu dịu lại, anh mở cửa xuống xe.
Pho Hi vẫn ngồi im.
Lục Chinh vòng lại, kéo cửa xe ra, “Đi xuống.
”Một cô gái mềm mại thế này, cánh tay cẳng chân, chỉ cần bẻ nhẹ một cái chắc cũng có thể bẻ gãy được.
Nếu để Pho Hi nghe thấy những lời này, chắc lại mắng anh là đồ “Chày Gỗ” thôi.
"Lục Chinh!” Ánh mắt long lanh tội nghiệp, “Chân tôi tê quá!”"…”"Thật mà! Cử động một chút là đã thấy đau rồi.
”Bàn tay nóng ấm nắm lấy cổ tay cô, những ngón tay anh thon dài, khớp xương hiện lên rõ ràng, vết chai nhẹ cọ xát vào vùng da nơi cổ tay, cảm giác điện giật từ đó lan ra khắp cả người, tim Pho Hi đập nhanh như nổi trống.
"Xuống xe đi.
” Ngừng một chút, giọng anh nhẹ nhàng hơn, “Tôi ở đây, đừng sợ.
”Pho Hi nhìn anh, lại nhìn xuống chân, do dự một lúc mới từ từ cử động chân mình.
Khi vừa tiếp xúc với mặt đất, hai chân cô mềm nhũn, Lục Chinh thuận thế đỡ lấy, Pho Hi được anh bảo vệ trong tư thế nửa ôm vào người.
Một mùi thơm dịu bay vào mũi Lục Chinh, tâm trạng anh dao động, đó là… sự ngọt ngào trong veo chỉ thuộc về xử nữ, sự mê hoặc bao bọc lấy điểm trí mạng, dụ dỗ con người ta lún sâu vào.
"Đứng vững!”Pho Hi nhăn mày, trợn mắt nhìn anh, lúc nãy còn dịu dàng chu đáo, thoắt cái lại trở nên lạnh lùng rồi, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Anh đừng buông tay, vẫn còn tê đây này…”Đợi khi đến khi cô đỡ hơn, anh liền thả tay ra, xoay người bước về phía thang máy.
Pho Hi chạy theo, chen vào, đứng sánh vai cùng anh.
"Cô theo vào làm gì?”"Đi làm với anh.
”"Pho Hi, tôi phải làm việc!”"Ừ, anh làm việc của anh, tôi đi theo kệ tôi.
”"…”Lên một cái là đến ngay cửa lớn công ty, Pho Hi quan sát tòa nhà hùng vĩ cao chót vót trong cái thành phố tấc đất tấc vàng này, chép miệng khen ngợi.
Không phải kiểu văn phòng cho thuê theo tầng, mà là cả một tòa nhà, từ trong ra ngoài, cộng thêm đài phun nước nguy nga trước cửa xoay và bãi giữ xe ngầm dưới đất kia…Đều thuộc về nhà họ Lục!"Cậu ơi, cậu…” Nuốt nước bột, “Thật có tiền!”Lạnh nhìn một cái, cool hết sức!"Cháu có thể ôm đùi đại gia được không?”"…”"Không cho ôm, thì nhéo ngực!” Cô nàng Pho nhe răng, bộ dạng giống y xì một tên ác bá hay xâm hại dân nữ!Kéo người qua, mắt đối mắt, Lục Chinh cảnh cáo, “Muốn theo thì ngoan ngoãn một chút!”Cô bẹp miệng, dáng vẻ bản cô nương tủi thân nhưng bản cô nương không dám nói.
"Nếu cô còn dám lộn xộn nữa thì cút càng xa càng tốt cho tôi!”Vâng vâng! Cô gật đầu, hiểu rồi.
Ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, sau khi vào cửa xoay, Phó Hi cứ ngỡ như nhìn thấy một thế giới khác.
Nhân viên nam nữ mặc đồ công sở bước đi vội vàng, có người thì kẹp theo hồ sơ, có người thì cúi đầu bàn bạc, nhìn thấy Lục Chinh nhiều nhất cũng chỉ gật đầu, chào một tiếng “Lục Tổng”, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc, không hề tỏ ra niềm nở chút nào khi gặp cấp trên.
“Lục Chinh, BOSS như anh thật chán quá, chẳng ai đến nịnh nọt…”"Không cần.
”Người đàn ông hôm qua vừa mới gặp một lần bước lên đón tiếp, chào một tiếng “Lục Tổng”, ánh mắt lướt qua.
Pho Hi, dường như có một chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại trở lại bình thường, bắt đầu nghiêm túc báo cáo công việc.
“ giờ sáng, các phòng ban tiến hành tổng kết cuối tháng, giờ có hẹn với Trần tổng của Jedha…”Báo cáo hoàn tất, đóng sổ ghi chép lại, khúm núm đi theo sau lưng Lục Chinh.
Phó Hi nhìn anh ta vài lần, tầm mắt của anh ta vẫn thẳng tắp một đường.
Trong lòng Trần Khải không hề bình tĩnh như bề ngoài, ngược lại, cảm thấy giật mình kinh sợ!BOSS dẫn theo phụ nữ đi làm ư?Có phải trời sắp đổ mưa máu rồi không thế?Anh ta thì còn tốt chán, nhưng những người khác chắc sẽ…Đợi đến khi ba người bước vào trong thang máy chuyên dụng, lúc cánh cửa kim loại khép lại, một tiếng kêu chói tai vang lên!“A a a! Trời ơi… có phải tôi đang mộng du không?!”Một người mở đầu sẽ có những người tiếp theo, những chùm bong bóng nhiều chuyện bắt đầu bay loạn xạ, những nhân viên gương mẫu tỏ ra làm việc nghiêm túc lúc trước đều biết thành những bà thím nhiều chuyện chỉ sau một giây.
“Đầu tiên, người đó là Lục Tổng, không sai chứ?”Tập thể gật đầu.
"Sau đó, người đi theo bên cạnh Lục Tổng, ngoài thư ký Trần ra, thì còn có một người phụ nữ phải không?”Lại gật đầu.
"Người đẹp kia mặc áo sơ mi sọc đen trắng và quần jeans ống đứng Versace, đúng không?“Đúng!”Bốp… tiếng vỗ đùi vang lên, đưa ra kết luận:"Bà đây không bị hoa mắt.
”Quần chúng té ngã.
"Lục Tổng có bạn gái rồi sao?”"Tôi thấy không giống, hai người đâu có nắm tay đâu!”“Bây giờ chưa nắm mà thôi, nói không chừng đã lén lút gì gì đó với nhau rồi!”"Nhưng cô gái đó… còn nhỏ quá!”"Ý cô nói đến cái gì?”"Tuổi, và… ngực”"Nhưng mặt người ta xinh, vừa cao vừa gầy, xem chân, đùi, khí chất kìa…”"Chắc Lục Tổng không có sở thích gì… đặc biệt đấy chứ?”"Hả?”“Nói không chừng lại thích kiểu nuôi lớn từ từ.
”“Ôi ôi! Bé gái và ông chú già, lãng mạn quá…”"Chúa ơi, hãy ban cho con một nắm thức ăn chó.
”Còn lúc này, tầng , văn phòng Tổng giám đốc.
Nhìn sơ qua, mênh mông không bóng người, thỉnh thoảng chỉ có tiếng phì phò vang lên.
Trần Khải bưng một ly nước ép, gõ cửa cả nửa ngày, bên trong không hề có ai trả lời.
Đặt tay lên tay nắm đấm, đẩy thẳng cửa vào, ở những nơi có thể nhìn thấy được, đừng nói là bóng người, ngay cả một bóng ma cũng chẳng có.
Trong lòng kinh hoảng, máu trong người như bị đông lại.
Bà cô nhỏ kia đâu rồi?Cũng may, tiếng hít thở khiến anh ta tìm lại được lý trí, lần theo tiếng động đi về phía sô pha, ngừng lại, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bà cô nhỏ đang nằm trên ghế sô pha, hai chân co lại, vừa hay chiều dài chiếc ghế có thể chứa được toàn bộ cơ thể cô, một tay cầm điện thoại, một tay quẹt loạn xạ trên màn hình, trong đôi mắt sáng long lanh chứa đầy sự phẫn nộ.
Miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
Trần Khải nghe đợc vài câu đứt quãng, bị dọa không nhẹ.
"Chém chém chém… chém Chày Gỗ nhà anh… chém hết… chém chém chém… lột sạch… trói lại…”"Khụ khụ! Chào cô.
”Phó Hi ngừng lại, ngồi dậy, điện thoại bị vứt sang một bên, màn hình hướng lên trời.
Trần Khải liếc nhìn một cái, trong điện thoại đang là giao diện của trò chơi chém trái cây.
Bỗng chốc, vạch đen đầy đầu.
“Có phải Lục Chinh đã họp xong rồi không?”Nhìn vào ánh mắt vừa to vừa sáng kia, Trần Khải bỗng nhiêm cảm thấy tội lỗi, “Vẫn, vẫn chưa…”“Ồ…” Ánh mắt tối lại, cả người ủ rũ.
“Cô có uống nước ép không?”Phó Hi nhìn anh ta, giờ tay lên nhận lấy, “Tôi tên Pho Hi, Phó của Phó thoại, Hi của rộn ràng náo động, đừng gọi tôi lịch sự như thế nữa, gọi thế làm tôi sợ.
”"Cô Phó”"Qua đây, ngồi.
” Cô dịch người qua một bên, chừa cho anh ta một chỗ trống.
Mí mắt Trần Khải giật giật, “Chuyện này, không tốt lắm thì phải? Giờ làm việc…”"Không phải vừa nãy Lục Chinh bảo anh tiếp đãi tôi sao?”Cười hì hì hai tiếng, Trần Khải ngồi xuống, nhìn cỡ nào cũng thấy anh ta đang mang theo dáng vẻ cẩn thận và phòng bị.
"Xời, tôi đâu phải cọp đâu, anh sợ cái gì?”Trần Khải cười gượng, cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng trong lòng lại đang chửi rủa điên cuồng: có những người phụ nữ còn đáng sợ hơn cả cọp đấy có biết không hả?Tóm lại, theo anh ta, người có thể khiến BOSS Lục phát điên thì tuyệt đối chẳng phải người hiền lành gì.
Mà sự thật cũng đúng như thế!"Anh tên là Trần Khải đúng không? Bao Nhi Trần, Khải của Khải Tử?”"Trí nhớ… của cô tốt thật.
” Sao không nói Khải của Khải Tuyền, mà cứ phải nói là Khải Tử…"Thư ký của Lục Chinh à?”"Đúng vậy”"Kiểu theo sát bên người đó hả?”“Cứ cho là vậy… đi”“Sát cỡ nào?”“Khá là… sát” Không đúng, sao nghe cứ quái quái thế nào ấy, Trần Khải buồn bực.
"So với Tô Phi thì sao?”"Công ty chúng tôi hình như không có thư ký nào tên là Tô Phi.
”“À, đó là băng vệ sinh.
”"…”“Ê! Anh đừng đi chứ! Tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà, thôi được, qua câu hỏi tiếp theo.
”Trần Khải ngồi lại, răng va vào nhau lộp cộp, cơ mắt co rút điên cuồng.
"Cô… hỏi đi.
”Phó Hi tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh có thể đừng cười được không, muốn cười thì cười cho đàng hoàng, sao cứ cười mà còn xấu hơn cả khóc thế này?”Trần Khải: “…” Hắn nhịn.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”".
”"Chẹp… khá là già.
Đã lấy vợ chưa?”"Chưa.
”"Còn đối tượng thì sao?”“Cũng không có.
”"Anh không thấy nôn nóng à?”"Không nôn nóng.
”“Người nhà anh cũng không nôn nóng?”“Không luôn.
”“Tại sao lại không?”“Tạm thời không muốn lấy.
”“Tại sao không muốn lấy?”"…” Anh ta thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Híp hai mắt lại, cả người tỏa ra khí lạnh, ép sát, sát thêm: “Nói, có phải anh để ý Lục Chinh không?!”Hai tai Trần Khải ù ù, trước mắt bỗng trở nên tối sầm.
Mẹ ơi! Ai tới thu phục con yêu tinh này đi?"Anh thừa nhận rồi!” Ánh mắt của cô nàng nào đó như muốn đâm chết người ta ngay, vô cùng gai góc.
“Cô Phó ! Mối quan hệ của Lục Tổng và tôi là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới đơn thuần, còn đơn thuần hơn cả giấy trắng, tuyệt đối không có những chuyện bậy bạ kia đâu!”“Anh chắc chắn chứ?”“Chắc chắn, nhất định, và khẳng định.
”“Hê hê, tôi đùa thôi mà, anh quýnh lên làm gì chứ?”Trần Khải: “…” Anh ta nhịn.
Bây giờ anh có một ý định muốn giết người.
Phó Hi đảo mắt, nhìn bốn phía, “Tại sao không thấy có thư ký nữ?”Hỏi rất tùy ý, giống như kiểu hỏi vu vơ, không hề có ý gì khác.
Trần Khải không dám lơ là, cơ bắp cả người căng cứng lại, bày ra thế trận chờ đón quân địch tiến vào.
“Lục Tổng nói không cần.
”"Ồ?”"Bởi vì… phiền phức.
”Phó Hi gật đầu, “Đúng là kiểu anh ấy hay nói.
”Trần Khải thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, lại căng thẳng trở lại.
“Phiền phức ở chỗ nào?”“À… cái này Lục Tổng không nói.
”“Vậy anh đoán xem anh ấy nghĩ thế nào?”"Tôi làm sao đoán…”Vẫn chưa nói hết câu, sắc mặt của bà cô kia bỗng dưng trầm xuống, “Bảo anh đoán thì anh đoán đi, lề mề cái gì!”Trần Khải run lên.
"Nói gì đi chứ!”"Chắc là vì… vì…”Phó Hi nhìn anh ta, híp mắt lại, cười đầy quỷ dị, Trần Khải cắn răng, chết thì chết vậy!"Bởi vì thư ký nữ không chỉ có vài ngày đèn đỏ vào mỗi tháng, còn phải sinh con nghỉ thai sản, sinh con xong thì phải cho bú thay tã, cộng thêm một đống việc lỉnh kỉnh khác nữa!”"Đây là anh nói hay Lục Chinh nói vậy?”"À… như nhau thôi, chắc, có thể, là thế… đó!”Phó Hi sờ cằm, suy ngẫm.
Giây tiếp theo, phát ngôn khiến người khác kinh ngạc: “Khá lắm! Rất có tính giác ngộ!”Trần Khải mặc niệm giây giùm cho BOSS nhà mình, chọc vào người phụ nữ này, trừ khi rút đao tự thiến, chứ nếu không sẽ khó có thể thoát khỏi ma chưởng của cô ta…A men!"Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây, nhớ nhắn giùm tôi một lời với Lục Chinh nhé, bye~”"Cô Phó, cô… không đợi Lục Tổng hả?”Tỏ vẻ nghi hoặc, “Tôi đợi anh ấy làm gì?”“Không cần đi ăn trưa gì đó sao?”“Ồ, chúng tôi không ăn, chỉ ngồi thôi.
”Lục Chinh đồng ý cho cô ngồi xe, nhưng không nói mời cô ăn cơm, cô nàng nào đó rất biết điều.
Giật mình! Sắc mặt Trần Khải trắng bệch, không ăn, chỉ… làm…"Đúng là, xông xáo… hê hê…” Cười gượng hai tiếng.
Phó.
Hi chớp mắt, cười đầy ẩn ý, ngầm ý là: Anh hiểu mà!Tam quan của thư ký Trần sụp đổ lần nữa, không thể dựng lại ngay được, trong đầu chỉ có một khái niệm trôi qua trôi lại, trôi tới trôi lui…BOSS, không ngờ ngài lại là một Lục Chinh như thế!“Tôi để lại tờ giấy cho anh ấy, đặt dưới gạt tàn thuốc, anh nhất định phải nhắc anh ấy đọc đấy nhé ~”"Vâng, cô đi thong thả.
”Cả người thư ký Trần mệt nhoài, nằm dài trên ghế sô pha.
Cô gái này kinh khủng quá…Ding doong…Cửa bị đẩy ra, Hàn Uy ăn mặc như một con hồng hạc lao vào.
“Người đẹp đâu? Lão Lục cuối cùng cũng yêu đương rồi! Ha ha ha…”"Người đâu? Sao không có ở đây? Khải Tử, đang hỏi anh đấy!”"Khải cái đầu anh! Cút!”“Làm gì giận dữ thế…”.