Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

chương 245: nháy mắt hạ gục!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ thấy, Liễu thiếu gia bị xoắn như quả bóng nằm trên mặt, cả người không biết đã bị gấp lại như thế nào, chỉ nhìn thấy tay chân hắn đều bị xoắn ra phía sau, ngay cả cổ hắn cũng xoay sang một bên, xương cốt toàn bộ thân mình phảng phất đều bị dập bẻ cong và co lại bên nhau.

Không chỉ có như thế, gân mạch thân thể tựa hồ còn đang run rẩy, từng đường gân xanh vẫn đang di động, cằm hắn đã bị dỡ xuống, không thể nói nên lời, chỉ có thể vừa kêu a a a vừa chảy nước miếng.

Nhìn đến thiếu gia Liễu gia lúc trước còn hăng hái khí phách, hiện tại thành dáng vẻ thế này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thiếu niên hồng y muốn đối nghịch với Liễu gia hay sao? Dám vặn một thân xương cốt Liễu thiếu gia biến thành bộ dáng sống không bằng chết. Điều này... điều này nếu như để người Liễu gia nhìn thấy, chẳng phải sẽ có một cơn thịnh nộ hay sao?

Nam tử trung niên bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, cũng đành phải nuốt nuốt nước miếng, trong lòng kinh hãi.

Thiếu niên hồng y ra tay quá mức đáng sợ!

Giết người bất quá là chỉa đầu xuống đất, nhưng hắn lại vặn một thân xương cốt thiếu gia Liễu gia, hơn nữa không biết đã vận dụng thủ pháp gì đã vặn thân thể hắn thành dáng vẻ này. Liễu thiếu gia tuy rằng còn sống, nhưng tình huống trước mắt quả thực là sống không bằng chết.

Một thân xương cốt đã bị gãy, chỉ sợ không có cách nào khôi phục lại. Nếu không thể khôi phục lại, vậy hắn sẽ giống như phế nhân mà thôi. Đối với một tu sĩ mà nói, nếu như trở thành phế nhân, đó là sự tình tàn nhẫn đến mức nào?

"Lão Bạch, chúng ta đi." Phượng Cửu vỗ vỗ long mã đang chờ bên người, muốn rời khỏi đây.

Tuy nhiên, nàng lúc này, muốn rời đi sao có thể dễ dàng như vậy?

"Công tử, chỉ sợ ngươi không thể cứ rời đi như vậy."

Nam tử trung niên mở miệng nói, liếc mắt nhìn thân thể thiếu gia Liễu gia run rẩy trên mặt đất một cái, nói: "Người Liễu phủ còn chưa tới, nếu công tử đi rồi, chỉ sợ chúng ta không thể gánh nổi trách nhiệm."

Nghe vậy, Phượng Cửu dừng bước chân lại và quét mắt liếc hắn một cái, nhíu mày: "Nói như vậy, ngươi muốn ngăn cản ta?"

Nam tử trung niên chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ truyền đến từ phía bên ngoài. Giọng nói kia, ẩn chứa uy áp cường đại, chấn đến nỗi toàn bộ sân đều rung động vài cái.

"Người nào dám động tới đệ tử Liễu gia?!"

Một người lão giả áo xám lao tới ngay khi giọng nói vừa mới rơi xuống, ngay trong nháy mắt xuất hiện ở phía bên trong. Khi lão nhìn đến thân thể bị vặn của Liễu thiếu gia đang nằm trên mặt đất, giận tím mặt, cả người nháy mắt tản ra hơi thở uy áp lạnh lẽo.

"Là ai! Là ai dám phế người Liễu gia ta?!"

Tiếng quát chói tai vang lên, ánh mắt sắc bén hung ác nham hiểm đảo qua mọi người ở đây, dừng lại ở trên người thiếu niên hồng y. Bởi vì, nam tử trung niên nhận ra được, đó là quản sự Dự Vân lâu, tất nhiên không có khả năng đả thương người Liễu gia bọn họ. Như vậy, chỉ còn lại thiếu niên hồng y kia!

Mục tiêu một khi được khoá định, bàn tay lão uốn cong một cái, hình thành một dòng khí giống như móng vuốt, trong giây lát đánh úp về phía Phượng Cửu, cắt về phía cổ họng. Sát khí thật mạnh, khiến nhân tâm kinh sợ run rẩy.

Phượng Cửu đưa lưng về phía lão giả áo xám, nheo ánh mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Tay nàng khẽ nhúc nhích, một thanh chuỷ thủ sắc bén xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Chỉ thấy thân ảnh màu đỏ chợt lóe, chủy thủ sắc bén nháy mắt đánh ra, vạch tới lão giả áo xám.

"Tê!"

Một tiếng hút không khí vang lên, lão giả áo xám nhanh chóng thu hồi tay lại, nắm chặt cổ tay đã bị hổng sâu một lỗ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu càng thêm âm trầm.

"Tiểu nhi vô tri! Dám đối địch với Liễu gia ta, lão phu thấy ngươi thật sự chán sống!"

Phượng Cửu câu môi cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt: "Lão đông tây, ta thấy ngươi mới là chán sống!"

Giọng nói rơi xuống, thân ảnh màu đỏ không hề có cảnh báo tiến lên về phía trước, tốc độ cực nhanh, khiến toàn bộ mọi người bên ngoài đều kinh ngạc mở to hai mắt.

"Hưu!"

Thanh âm sắc bén xẹt qua, máu tươi vẩy ra, một thân ảnh cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống, đến chết, cặp mắt vẫn còn hoảng sợ mở to, tựa hồ không cam lòng cứ chết đi như vậy......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio