Nàng có chút ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía thiếu nữ mặt đen, có chút không xác định hỏi: "Ngươi vừa nói gì vậy?"
Thiếu nữ mím môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh màu đỏ: "Ta có thể ấm giường cho ngươi."
Phượng Cửu nghe xong lời này, ngửa đầu nhịn xuống sự xúc động muốn cười to, hài hước nói: "Ta tương đối thích mỹ nhân, tiểu nha đầu mặt đen như ngươi muốn ấm giường cho ta thì ta liền phải chấp nhận a?"
Nghe nói như thế, thiếu nữ hắc y giơ ống tay áo về phía trên mặt xoa xoa, lộ ra dung nhan vốn có.
"Ta không xấu." Nàng nhìn Phượng Cửu nói.
Đúng vậy, thiếu nữ lớn lên không chỉ không xấu, mà còn thập phần kinh diễm, đó là một gương mặt mỹ nhân trời sinh, ngũ quan tinh xảo phối hợp với khuôn mặt nhỏ tạo nên mỹ nhân tuyệt sắc ôn nhu động lòng người.
Nhưng mà, trên người nàng cũng không có thái độ thẹn thùng của nữ tử, có chỉ là lạnh lùng xa cách, bất quá, hơi thở lạnh lùng trên người nàng thật ra lại khiến nàng hiện lên một loại cảm giác mỹ nhân lạnh băng.
Bên cạnh việc bôi đen khuôn mặt, nàng cũng tân trang lông mày cùng đôi mắt, bởi vậy, nguyên bản nhìn thế nào cũng không thấy thu hút.
Không cần xem, tự nhiên cũng có thể suy đoán được bộ ngực bằng phẳng của nàng đã được buộc chặt chẽ với vải dày.
Cũng mệt nàng thông minh, cũng biết che lấp dung nhan nổi bật bên ngoài, bằng không, dựa vào dung nhan này cũng đủ rước lấy không ít phiền toái.
Nàng bước đi về phía bên người thiếu nữ hắc y, mắt nhìn nàng lộ ra nghiền ngẫm: "Thật sự muốn ấm giường cho ta?"
"Chỉ cần ngươi cứu sống đệ đệ ta, mệnh này của ta đều là của ngươi, càng không cần phải nói đến thân thể này."
Biểu hiện của nàng thực hờ hững, hồn nhiên tựa hồ giống như không thèm để ý, nhưng thân thể lại căng chặt khi Phượng Cửu tới gần, cùng với hai bàn tay lặng lẽ nắm chặt lấy Phượng Cửu, chứng tỏ nàng cũng không phải là không thèm để ý giống như vẻ ngoài của nàng như vậy.
Dù sao thì, làm sao có nữ hài nào mà không thèm để ý có thể tùy tiện ấm giường cho người ta? Tùy tiện giao ra mệnh chính mình?
Phượng Cửu nhìn nàng một cái thật sâu, khóe môi hơi hơi gợi lên: "Dẫn đường đi!"
"Vâng."
Thiếu nữ lên tiếng và hạ đôi mắt xuống, lúc này mới mang nàng đi về phía nơi mình đang cư trú.
..... Editor: Emily Ton....
Sau nửa canh giờ (h).
Phượng Cửu nhìn thấy trước mắt là một căn nhà trống trải đơn sơ đến nỗi nếu có gió thổi qua liền bay, lại nhìn thấy thiếu nữ hắc y bước nhanh tới mở cửa, cũng cất bước theo đi vào, tiến vào bên trong liền nhìn đến một thiếu niên đang nằm trên tấm ván gỗ được kê thành giường.
Thiếu nữ hắc y giặt sạch miếng vải và lau lau trán cùng lòng bàn tay cho hắn, sau đó nhìn về phía Phượng Cửu: "Hắn chính là đệ đệ ta, hai ngày trước sau khi ăn dược và phun ra máu thì lâm vào hôn mê."
Phượng Cửu đi lên trước, thấy thiếu niên gầy đến nỗi cằm đều nhọn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, chỉ nhìn thoáng qua, liền duỗi tay đáp trên mạch cổ tay của thiếu niên dò xét.
Sau khi thu hồi tay, phân phó: "Cởi bỏ áo trên người hắn." Đồng thời với nói chuyện, lấy ngân châm ra.
Thiếu nữ hắc y theo lời cởi bỏ áo trên người đệ đệ nàng, liền thấy Phượng Cửu cầm ngân châm giống như tùy ý trát nhập mấy huyệt đạo trên người hắn, trái tim nàng như nhảy theo, cố ngăn cản nén lại xúc động, ánh mắt càng thêm gắt gao nhìn chằm chằm đệ đệ nàng, e sợ có biến cố gì xảy ra.
Qua một hồi lâu, Phượng Cửu thu hồi ngân châm và đứng lên: "Cõng hắn đi theo ta." Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Thiếu nữ hắc y thấy thế vội vàng đem đệ đệ đang hôn mê cõng trên lưng, theo sát ở phía sau nàng.
Trước khi Phượng Cửu đi vào sân, đã nhìn thấy Quan Tập Lẫm đang dọn giường nệm phía trên xe ngựa, thấy nàng trở về, vui sướng kêu lên một tiếng: "Tiểu Cửu, ngươi xem xe ngựa này thế nào? Ta cố ý mua xe lớn nhất, như vậy trên đường nếu ngươi nghỉ ngơi cũng có thể nằm ngủ ở bên trong, tương đối thoải mái."
Khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt hai người đi theo sau nàng, có chút kinh ngạc, hỏi: "Bọn họ ở đây làm gì?"
Phượng Cửu giảo hoạt cười: "Ấm giường."