Ánh mắt lạnh lẽo khát máu, chưa từng phẫn nộ như vậy, thấy qua rất nhiều nhưng mà cứ rành rành đánh chết một lão nhân còn sống, nói thật, nàng chưa từng thấy qua. Tại xã hội hiện đại, cho dù hắc ám, nhân phẩm có thối nát cỡ nào cũng sẽ không đánh chết một lão nhân, không có!”
Cho dù không có tiếp xúc nhiều, nhưng mà tổn thương người của nàng, còn muốn không tổn hao gì đứng trước mặt nàng sao? Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, dưới ánh nhìn hoảng sợ của mọi người, giống như một loại tia chớp mà biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt một người thị vệ mới vừa hành hạ vú nương, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, thị vệ còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay của Phong Vân Ngạo đã bóp chặt cổ hắn. Ánh mắt quản gia chớp lóe, không có ngăn lại, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” thị vệ kia nhìn bằng hữu của hắn, trợn tròn mắt không cam lòng, sau đó ngã xuống, tắc thở lập tức.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo lạnh lùng, lườm thị vệ nằm trên mặt đất một cái, khóe miệng nhếch lên quay đầu nhìn người thị vệ ang ngây dại kia, thoáng nhìn qua quản gia vẫn như cũ là vẽ mặt mỉm cười, trong mắt mang theo một phần lạnh nhạt, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.
"Ngươi! Muố nchết!" Thị vệ kịp phản ứng, không có sợ hãi, trong mắt tràn đầy khinh thường, tràn ngập chán ghét cùng phẫn hận, trực tiếp rút trường kiếm bên hông ra, nhắm về phía Phong Vân Ngạo.
Trong phòng, Vân Linh đứng ở cửa thấy một màn này, trong mắt tràn đầy phẫn hận cùng sát ý băng lãnh nhìn quản gia Vương Phúc đứng một bên, nắm chặt hai tay đã sớm chảy ra máu tươi, nhưng không có tiến lên. Ánh mắt đảo qua thi thể bên cạnh Phong Vân Ngạo, trường kiếm của tên thị vệ kia vung hướng chủ tử, Vân Linh dường như phẫn hận đến sắp bùng nổ, nhưng một tia lý trí còn lại làm cho nàng không thể kích động.
Sắc mặt Phong Vân Ngạo khôi phục bình tĩnh, ánh mắt lại mang theo sát ý, xem ra vài năm nay nàng quá vô danh, ngay cả một thị vệ cũng dám khi dễ trên đầu nàng. Ngay tại thời điểm trường kiếm sắp chặt đứt đầu nàng, thân thể Phong Vân Ngạo chớp lóe, lập tức bắt lấy cổ tay tên thị vệ kia phản kích, chỉ thấy trường kiếm xẹt qua cổ thị vệ, trong mắt tên thị vệ vẫn như cũ mang theo khinh thường cùng không cam lòng, từ từ ngã xuống.
"Chủ tử, ta muốn tự mình đến.” Vân Linh vẫn như cũ đứng một bên, không có bày tỏ muốn Vương Phúc, nhưng trong mắt tràn ngập oán hận, không có nước mắt, hoặc là vừa rồi nước mắt đã khô cạn.
"Đi đi!" Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt quản gia chớp lóe, không nói thêm gì, gật đầu.
Trên khuôn mặt trẻ con vốn là hồn nhiên đã sớm hóa thành hư vô, vẻ mặt oán hận thay thế thiện lương của nàng. Vú nương không đắc tội bất kỳ ai, không có ý muốn hại người thế mà lại bị hắn giết chết. Có phải tất cả những người tốt đều bị khi dễ? Có phải tất cả những người lương thiện đều bị kẻ có quyền có thể biến thành đồ chơi? Vân Linh phẫn nộ, lý trí vừa rồi đã tiêu tán không còn. Chiêu thức công kích hỗn loạn không chịu nổi, trong mắt là màu đỏ, âm thanh duy nhất trong đầu chỉ có ‘Giết! Giết! Giết!’
Phong Vân Ngạo nhíu mày, nhìn quản gia đang tránh né, nhìn Vân Linh phẫn nộ điện cuồng không còn để ý thứ gì khác, nàng không có ngăn lại, càng không nói gì. Chỉ là ánh mắt lạnh nhát nhìn một màn này, bên cạnh còn có hai thi thể lạnh băng của thị vệ, trong phòng còn có một thi thể được phủ kín.... ...
"Phốc!" Vân Linh rơi xuống từ trên không, nàng giống như diều đứt dây. Phong Vân Ngạo không có đi tiếp, toàn bộ phát tiếc cần nàng tự đi lĩnh hội. Nếu năm ấy cừu nhân của gia gia cũng ở ngay trước mắt, Phong Vân Ngạo cũng sẽ trực tiếp xông lên. Cái gì âm mưu quỷ kế, cái gì việc nhỏ mà không nhịn sẽ hư việc lớn, đó chỉ là truyền thuyết. Nếu có thể chết bên cạnh thân nhân, bên cạnh người mình yêu, cho dù không thể báo thù, thì tính sao? Đó cũng là cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà rốt cuộc Phong Vân Ngạo cũng vươn tay, nhìn Vân Linh trên mặt đất lại một lần nữa bị đả thương, Phong Vân Ngạo nhìn một bàn tay Vương Phúc sắp công kích trên người Vân Linh, phóng ngân châm trong tay ra. Thân thể Vương Phúc xoay chuyển, ngân châm lướt qua, thân thể Phong Vân Ngạo nhanh chóng tiếp cận sát Vương Phúc, một cái đan dược trực tiếp quăng vào miệng hắn. Phong Vân Ngạo quay trở lại bên người Vân Linh, nâng nàng dậy, không lại bỏ mặt nàng.
"Thứ gì?" Vương Phúc dùng một tay che cổ, tính nhả nó ra.
"Vào miệng liền tan, không thể nhả ra, Vương Phúc, đây là một phần lễ vật ta tặng ngươi. Yên tâm, ta không muốn mạng ngươi, nhưng mà nếu ngươi lại chọc ta mất hứng, thì đừng trách ta không có tình người.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo lóe sáng, nhìn Vương Phúc, xoay người nói với Vân Linh “Người của ta cho dù chết cũng phải chết ngay thẳng, cho dù lại đau khổ, lại đổ máu cũng không thể rơi lệ.”
Đột nhiên Vương Phúc đứng bất động tại chỗ, cả người cứng ngắt, về sau Phong Vân Ngạo nói cái gì, hắn đều thẳng tấp nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo. Cho dù Phong Vân Ngạo ra lệnh, Vân Linh bị hắn đánh bốn chưởng, trả lại gấp đôi, hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo. Trong đầu vẫn là một câu nói kia, lại có một bóng dáng khác, một giọng nói già nua có lực mang theo vẻ hào hùng. Trong khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt, rốt cuộc trong lúc Phong Vân Ngạo khó hiểu, cười to ra tiếng, thân thể trọng thương từ từ đứng dậy, rời khỏi sân viện, tại cửa dừng lại một phen, “Ra đại sảnh tiếp chỉ, đây là mệnh lệnh của Vương Yến.” Nói xong, trong giọng nói mang theo một phần run rẩy rời đi......
Chỉ là mọi người không ai chú ý tới, một vị quản gia luôn luôn mỉm cười, khóe mắt lại rơi ra một giọt nước mắt, trong đôi mắt giống như là trút được gánh nặng.......
"Chủ tử, Vân Linh không có việc gì!"
"Hậu sự của vú nương giao cho ngươi, chuyện này giao cho Vân Dạ, chờ khi tâm tình ngươi bình tĩnh lại nọi tiếp.” Nói xong, sắc mặt băng lãnh đi ra cửa.
Vân Linh hướng về phía Phong Vân Ngạo nặng nề quỳ xuống “Dạ!” Nhìn Phong Vân Ngạo rời khỏi, Vân Linh mới đứng dậy, chuyển hướng vào trong phòng.
Trên đường đi, đôi mắt Phong Vân Ngạo mang theo lệ quang, ngước mắt liền biến mất, hoá thành một nụ cười. Trên mặt tươi cười như hoa, khóe miệng lại là nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía bầu trời đêm lóe ra vô số vì sao “Kiếp sau, không cần gặp lại ta.” Nếu như không có nàng, có lẽ vú nương sẽ càng sống tốt.
Trong đầu Phong Vân Ngạo hiện lên gương mặt già nua mang theo ý cười cùng vẻ mặt nghiêm túc của Phong Thanh Dương, tiếp theo nháy lên hình ảnh mơ hồ rồi biến mất.
"Ngược lại cái giá của Phong Vân Ngạo cũng quá lớn rồi, đã hơn canh giờ còn chưa đến.” Giọng nói Phong Thanh Nhã mang theo tức giận cùng khinh thường nhẹ lên tiếng.
"Tỷ tỷ, lời này không đúng rồi, nói như thế nào tam muội cũng là dòng chính nữ, tỷ tỷ cũng không thể nói như vậy.....” Mang theo một phần mềm mại trong giọng nói đáp trả.
Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngưng, trong mắt chợt lóe lên phẫn nộ, “Vậy ý tứ của muội là chúng ta nên chờ nàng? Không biết ai vừa mới phân phó quản gia đi thúc giục?”
Ánh mắt Phong Vân Ngưng chợt lóe, đôi mắt mang theo ủy khuất, dụi dụi nói: “Vừa rồi muội chỉ là lo lắng tam muội đã quên mà thôi.” Cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, lại ngẩng đầu, nước mắt đã liên tục chảy ra, nhìn Phong Vân Nhã tức giận, lại không biết làm gì.
Tới chậm thì thế nào? Mấy thứ nữ các ngươi có tư cách nói ta? Để các ngươi ngồi chỗ này cũng đã là ban ân cho các người rồi.”