“Đúng vậy.” Diệp Viên đã sớm biết Triệu Xuân Dương sẽ giật mình. “Nhưng… Môn võ kỹ này rất lợi hại, lại không đầy đủ lắm.” Triệu Xuân Dương khuyên nhủ. “Ta biết, có điều là môn võ kỹ này thoạt nhìn rất lợi hại, bây giờ dùng nó trước đã, sau này hãy bàn tiếp.” Diệp Viền cười nói. “Nhưng nó không chỉ không đầy đủ, hơn nữa còn vô cùng khó luyện. Ngươi biết Long Đường sư huynh chứ? Hắn cũng từng luyện qua môn công pháp này, cuối cùng cũng phải bỏ cuộc giữa đường. Môn công pháp này thoạt nhìn lợi hại, nhưng cố hết sức tu luyện cũng không có kết quả tốt. Thời gian chỉ có ba ngày, dù cho ngươi là người thông minh tuyệt đỉnh đi chăng nữa, cũng chỉ có thế luyện thành nhất trọng lãng, căn bản không có ích gì đối với đối thủ đúng chứ?” Triệu Xuân Dương thật sự đã nói vô cùng hàm súc, hắn thấy dù Diệp Viễn dùng thời gian một tháng hoa nở, cũng chưa chắc có thể luyện thành nhất trọng lãng. Nhất trọng lãng là khái niệm gì? Chẳng qua là tăng phát lực lên gấp đôi, căn bản không rút gọn được khoảng cách chênh lệch thực lực giữa Diệp Viên và Phí Thanh Bình. Thà rằng như vậy, chi bằng luyện võ kỹ thực dụng thì tốt hơn. Diệp Viễn cảm thấy tên Triệu Xuân Dương này không tồi, chí ít không giống những người khác coi hần là trò cười, vì vậy cười nói: “Đa tạ sư huynh quan tâm, song ta đã có quyết định của chính mình. Cuộc chiến sinh tử ba ngày sau, ta nghĩ ta sẽ đối phó được.” “Chuyện này… Được rồi, nếu ngươi muốn như thế, ta cũng không nhiều lời khuyên nhủ. Tự ngươi hãy thu xếp ổn thỏa đi.” Triệu Xuân Dương lắc đầu thờ dài nói. ớ một nơi bí mật của học viện Đan Võ, hai người đang khe khẽ bàn luận. “Thanh Bình, đối với sinh tử chiến của ngươi và Diệp Viên, bản thân ngươi có suy nghĩ gì không?” “Còn có thể có suy nghĩ gì nữa? Chơi chết hắn thôi! Tiếu tử này mạng thật lớn, lần trước lúc đưa hắn trở về ta không thấy hắn còn thở nữa, ai biết được qua mấy ngày hắn lại có thể nhảy nhót trở lại, lần này ta tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội!” Trong giọng nói của Phí Thanh Bình tràn đầy khinh miệt. Hắn và Vạn Uyên chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đối với tính tình và thực lực của Diệp Viễn đều vô cùng hiếu rõ. Hắn cảm thấy vô cùng tự tin về việc giết chết Diệp Viễn trong cuộc chiến sinh tử lần này. Đối với vấn đề của Vạn Uyên, Phí Thanh Bình cảm thấy hết sức kỳ quái, không khỏi lo lắng hỏi ‘Vạn thiếu, nghe ý này của ngươi. Không phải ngươi cũng cám thấy trận chiến này ta sẽ thua hán chứ?” Vạn Uyên cau mày nói: “Chưa chắc đã thua hẳn, ta chỉ là cảm thấy Diệp Viễn lần này trở về có chút cổ quái, dường như… so với lúc trước có chút không giống nhau lẳm ” “Này, ta đang nghe chuyện gì đấy! Hắn đương nhiên không giống trước kia, không phải chỉ tăng lên hai cái cảnh giới nhỏ thôi sao, có điều ta thấy cả đời hắn sẽ mãi chỉ như vậy thôi, ha ha… tt Tuy Phí Thanh Bình lớn hơn hai tuổi so với Vạn Uyên, nhưng gần đây hắn luôn để Vạn Uyên đè đầu cưỡi cổ bản thản. Thấy Phí Thanh Bình khinh miệt Diệp Viên như thế, Vạn Uyên cảm thấy vô cùng không ốn, muốn mắng hắn, nhưng lại cảm thấy ý tưởng của Phí Thanh Bình cũng không sai. Như vậy một nắm bùn nát đỡ không nối tưởng, còn có thề lật trời được sao? Phí Thanh Bình tuy không có tư chất tuyệt đỉnh gì, nhưng hân lại đạt tới Nguyên Khí cảnh tầng bốn, khoảng cách để thăng cấp lên Nguyên Khí cảnh tầng năm cũng chỉ là một bước ngắn. Nguyên Khí tầng bốn căn bán là không cùng một cấp bậc với Nguyên Khí tầng ba, cho nên Phí Thanh Bình có tư cách khinh bỉ Diệp Viền.