Nếu như Diệp Viễn thua thật, đối với Dược Hương phường mà nói tuyệt đối là một đả kích rất lớn. Có điều là… Bọn họ đoán chừng là không có cơ hội này rồi. Đặc biệt là Vạn Uyên, lần này nhất định sẽ là tiền mất tật mang. Trận cá cược kết thúc, sắc trời đã không còn sớm, Phí Thanh Bình chậm rãi bước lên lôi đài. “Ồ, Phí Thanh Bình có thể đã là Nguyên Khí tầng năm rồi!” “Thật đúng là! Diệp Viễn lần này chết chắc rồi!” “Ha ha, mới vừa rồi đánh cược một trăm viên Nguyên Khí đan thượng phẩm, thật đúng là kiếm lợi lớn!” Trong hoàn cảnh giống nhau, chênh lệch một cảnh giới cũng đồng nghĩa với việc quyết định hết tất cả, cho nên mọi người mới không coi trọng Diệp Viễn. Nếu như những học viên này vốn dĩ ôm chút hi vọng với Diệp Viễn, sau khi nhìn thấy Phí Thanh Bình với Nguyên Khí tầng năm đi ra thì ngay cả một tia hi vọng cuối cùng mọi người cũng biến mất. Nghe được những lời bàn luận, Phí Thanh Bình cảm thấy rất thoải mái, trong lòng vốn ẩn dấu một tia lo lắng bây giờ cũng đã bị hắn ném lên tới chín tầng mây rồi. Cho tới nay Phí Thanh Bình đều đi theo Vạn Uyên, hắn không nghĩ rằng có một ngày mình cũng có thể trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Sau ngày hôm nay, phỏng chừng sẽ nhận được không ít thư tình của các cô gái ấy chứ? Phí Thanh Bình thầm nghĩ. Trong ba ngày này, Phí Thanh Bình không dám buông lỏng chút nào. Trước tiên là dùng thời gian một ngày để đột phá bình cảnh, hiệu quả của Tụ Nguyên đan tốt đến kì lạ, khiến cho hắn thuận lợi tấn nhập Nguyên Khí tầng năm. Sau đó tiếp tục bế quan tu luyện Tiểu Cầm Nã Thủ. Tuy thời gian có chút eo hẹp, nhưng dưới sự chỉ đạo của Vạn Uyên cũng có một chút thành tựu. Dưới tình thế như vậy, Phí Thanh Bình không có một khả năng nào để thua cả. “Đã là lúc nào rồi, Diệp Viễn làm sao còn chưa tới?” “Lẽ nào hắn không dám tới, chạy rồi chứ gì? Ha ha ha…” “So với mất mạng, mất mặt vẫn là khá hơn một chút, ngược lại tới cũng chết. Quay về tìm cha hắn che chở một chút, ít nhất có thể giữ được tính mạng.” Thời gian đã không còn sớm nữa, tất cả mọi người đều không còn kiên nhẵn để chờ đợi nữa. Với tình huống này, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn là vì sợ mới không dám đến. Một khán đài bí mật ở trường đấu võ, hai thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi đang đứng chắp tay. Một khí phách hiên ngang và một khí phách bất cần đời. “Không ngờ đường đường là đệ nhất Võ bảng, lại hạ mình đến xem một trận đấu nhỏ như vậy.” Người bất cần đời kia thấy người đến, không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ Đệ nhất Võ bảng, người khí phách hiên ngang này là Long Đường – người đứng đầu của học viện Đan Võ trong truyền thuyết. Đối với sự chế giễu của đối phương, Long Đường không có phản ứng gì. Hắn biết người trước mắt nhìn như là người hay đùa, nhưng là đối thủ cực kỳ khó đối phó. “Người thứ hai Võ bảng cũng tới rồi?” Long Đường nhàn nhạt nói. Người bất cần đời này, chính là Tả Bất Quy đứng thứ hai Võ bảng! Nếu như có những học viên khác ở đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Đệ nhất đệ nhị Võ bảng đồng thời xuất hiện để theo dõi một trận quyết đấu của hai kẻ vô danh, điều này thật là làm cho người ta cảm thấy lạ lùng. “Ha ha, vị trí thứ hai của ta hẳn là giữ không nổi rồi, Phong sư muội ở phía sau có thể phản kháng bất kỳ lúc nào. Võ bảng tranh đấu lần sau, vị trí thứ hai này sợ là cũng phải đổi chủ rồi.” Tả Bất Quy lộ ra một dáng vẻ bất đắc dĩ.