Dĩ nhiên không có ai nhìn chằm chằm vào hân, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn ánh sáng, biếu cảm của một vài người có vẻ hơl căng thắng. Đã xảy ra chuyện gì? Lâm Thiên Thành cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người hướng về màn ánh sáng, nhưng lại không nhìn ra được điều gì. Trẽn màn ánh sáng cũng không có khung cánh chiến đấu trong Huyễn Linh tháp, chỉ có thể đoán qua biểu hiện trên mặt của mọi người “Các ngươi đang nhìn cái gì vậy hả?” Lảm Thiên Thành tiện tay nắm lấy một người hỏi. “A, Lâm sư huynh, huynh đã ra đây rồi sao? Chúng ta đang xem Diệp Viễn, hắn đang tiến hành sát hạch Huyền cấp tiến giai, có điều dường như hắn trụ không nổi nữa.” Học viẻn kia hình như cũng không có phản ứng quá lớn với việc bị loại của Lâm Thiên Thành. “Cái gì Huyền cấp tiến giai sao? Tên tiểu tử này cũng không biết tự lượng sức mình nhỉ? Với thực lực của hân, thông qua sát hạch Hoàng cấp tiến giai đã miền cưỡng lắm rồi, vậy mà lại đi khiêu chiến Huyền cấp tiến giai?” Mới đầu Lâm Thiên Thành còn ngạc nhiên sau đó hắn lập tức mím cười nói. Học viên kia nhìn Lâm Thiên Thành một lượt, ánh mắt đó khiến Lâm Thiên thành cảm thấy thật không thoải mái, chưa kịp nổi giận, học viên kia lại mở miệng nói: “E rằng Lâm SƯ huynh vẫn còn chưa biết? Diệp Viền đã sớm thông qua sát hạch Hoàng cấp rồi! Trong quá trình sát hạch Nhập môn và Hoàng cấp hắn đều trong nháy mặt hạ gục đối thủ. Bây giờ sát hạch Huyền cấp, hẳn đã kiên trì chiến đấu được thời gian một nén nhang rồi!” “Nháy mắt___Hạ gục?’ Lâm Thiên thành hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhưng học viên kia không còn đế ý tới hắn nữa, quay đầu nhìn về màn ánh sáng. “Xem ra Diệp Viền không có hi vọng sáng tạo ra kỳ tích rồi. cỏ điều là có thế làm đến bước này đã rất giỏi, hắn mới Nguyên Khí cảnh tầng bốn, học viện Đan Võ của Tân quốc ta rốt cuộc lại gặp một thiên tài năm mươi năm mới có một rồi.” Hô Diên Dũng nhìn trẽn màn sáng quang mang đại biếu cho Diệp Viễn càng ngày càng ảm đạm, không khỏi có chút tiếc nuối. Có điều là ngay sau đó hắn cũng đối với chính mình mà cảm thấy nực cười, thực lực Diệp Viễn biểu hiện ra, đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc, lại khiến cho hắn dựa vào Nguyên Khí tầng bốn mà khiêu chiến Huyền cấp, thật sự là có chút miễn cưỡng. Thông qua lần khảo hạch này, Hô Diên Dũng tin tưởng, Diệp Viễn chỉ cần đột phá đến Nguyên Khí tầng sáu, không, chỉ cần Nguyên Khí tầng năm là có thế thông qua Huyền cấp tiến giai! “Không được rồi, không được rồi, Diệp Viễn cầm cự không nổi!” “Ài, hắn đã không có cơ hội, bảy giờ đoán chừng đã bị thương rất nặng đi? Cũng may mà hẳn có thế trụ được bây giờ.” “Kỳ tích quả nhiên không phải dễ dàng mà tạo ra a! Có điều là Diệp Viễn đã rất lợi hại, năm đó Long sư huynh cũng là sắp đột phá Nguyên Khí tầng bảy mới thông qua Huyền cấp tiến giai, Diệp Viễn bây giờ mới Nguyên Khí tầng bốn!” “Mẹ nó, làm hại lão tử ở nơi này nhìn mỏi mắt, kết quả vẫn thua rồi.” Theo quang mang đại biểu cho Diệp Viễn càng ngày càng càng ảm đạm, các học viên xung quanh cũng rối rít nghị luận, không ít người đều cảm thấy tiếc cho thất bại của Diệp Viễn. Vạn Uyên nhìn màn sáng, khóe miệng thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, ớ chổ này, người không hy vọng Diệp Viễn thông qua khảo hạch Huyền cấp chính là hắn. “Không biết tự lượng sức mình! Có điều là vừa mới đột phá Nguyên Khí tầng bốn, dám khiêu chiến tiến giai Huyền cấp, ngươi cho rằng là kháo hạch của học viên đều là trưng bày hay sao?” Nhìn lâu như vậy, Vạn Uyên đã biết Diệp Viễn đột phá đến Nguyên Khí bốn tầng rồi, sau khi khiếp sợ là cảm giác nguy cơsảu đậm. Bây giờ thấy Diệp Viễn sắp thất bại, cảm giác bị áp bách trong ngực của Vạn Uyên rốt cuộc dãn ra một ít. Bẽn trong Huyền Linh tháp, Mộng Mô nhìn chiến đoàn bẻn kia, luôn cảm thấy có cái gì không đúng. Đúng rồi, vòng phòng ngự của Diệp Viễn tựa hồ có một hồi không có thu nhỏ! Đây là chuyện gì đã xảy ra? Diệp Viền rõ ràng đã chồng chất vết thương, tại sao còn có thể thủ ở phòng tuyến cuối cùng mà không tan vỡ? ừ? Hắn dùng kiếm?