Có đánh chết Thanh Thanh cũng không nghĩ tới, nơi mà Đoạn Tiêu đưa nàng đến lại là...thanh lâu.
Không phải Đoạn Tiêu chỉ thích nam nhân thôi sao? Vì cái gì lại đi đến thanh lâu? Không lẽ hắn là loại người nam nữ đều ăn hết?
Đúng rồi, thời điểm đầu tiên nhìn thấy hắn là lúc hắn đang trêu ghẹo kỹ nữ. Xin thứ cho nàng đã dùng từ thô lỗ, nhưng sự thật đúng là như thế!
Không cần nghĩ nhiều, Đoạn đại ca tuyệt đối là tên biến thái nam nữ đều ăn!
Trời ơi, tại sao nàng không sớm phát hiện ra chuyện này?
Không biết bây giờ phát hiện có còn kịp không nhỉ? (muộn rồi tỷ ơi, tỷ chuẩn bị rơi vào miệng sói đi)
“Tần huynh đệ, mời đi.”
Đoạn Tiêu cười gian xảo khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng.
“Đại ca, huynh đi trước.”
Thanh Thanh làm bộ ung dung.
Nàng đâu có thích đến thanh lâu, lần trước là muốn khảo sát nhân phẩm của Mộ Dung Thiên Lý, cho nên mới ép bản thân đi đến đó, nhưng lần này... Ô, ô. Nàng muốn tố cáo Đoạn Tiêu nhưng biết chắc là không làm được.
Hai người cùng nhau vào thanh lâu, Đoạn Tiêu còn cố ý gọi thêm hai vị cô nương.
Đoạn Tiêu hưởng hết ngọc thể mềm mại cùng hương thơm dịu ngọt, còn Thanh Thanh lại coi họ như rắn rết mà lẩn tránh.
“Công tử, nô gia mời chàng một ly.”
Nàng ta nép sát vào lòng Thanh Thanh, bàn tay mềm mại không xương cố ý hoặc vô ý ở trên ngực nàng sờ loạn.
“Ngươi...Ngươi tránh ra!”
Thanh Thanh lập tức đẩy nàng ra, kéo lại quần áo, sợ bị sắc nữ kia cưỡng gian.
Thanh Thanh mặc y phục của nam nhân, tuấn tú mà phong nhã, nàng vừa mới bước đến cửa đã có không ít cô nương cố ý va phải nàng. Còn vị nữ tử trước mắt này, dường như nàng ta có ý đồ ăn sống nàng.
“Công tử, có gì phải sợ, đến đây.”
Nàng ta lại tiếp tục đi lên, hai tay ôm lấy cổ của nàng, cái miệng nhỏ nhắn ở trên mặt nàng hôn nhẹ một cái.
Toàn thân Thanh Thanh nổi da gà.
Vân Thanh Thanh nàng xui đến tám đời, bị nam nhân ăn đậu phụ cũng chịu thôi, vậy mà hiện tại đến cả nữ nhân cũng muốn bắt nạt nàng. Làm nữ nhân nguy hiểm, cải trang nam nhân lại càng nguy hiểm hơn!
“Ngươi...Ngươi đùng có dựa sát như vậy!”
Toàn thân Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái.
Cô nương bên người Đoạn Tiêu rất an phận, ngoan ngoãn uống rượu không nói lời nào. Chuyện này đương nhiên là do hắn lén sắp đặt. Hắn đâu dám để cho Thanh Thanh thấy hắn cũng một nữ nhân khác ở chung một chỗ.
“Tiểu đệ, ngươi không thích nàng sao?”
“Đúng vậy.”
Thanh Thanh giả bộ cười cười:
“Ta muốn cùng đại ca uống rượu, có thể để các nàng đi ra ngoài được không?”
Nha đầu kia, xem nàng có thể chịu đựng đến khi nào?
“Có thể.”
Đoạn Tiêu hướng hai vị cô nương nháy mắt một cái, bọn họ lập tức hiểu chuyện mà rút lui ra ngoài.
“Tần huynh đệ, ngươi có gì muốn nói.”
Đoạn Tiêu tới bên cạnh Thanh Thanh, khuôn mặt mười phần gian xảo.
Thanh Thanh vội vã né tránh:
“Đại ca, uống rượu, uống rượu đi.”
Nói xong chính mình nâng chén lên, đem rượu đổ vào trong miệng.
Đoạn Tiêu nhếch môi cười, vui vẻ cùng nàng uống rượu.
“Tần đệ, uống bằng chén không thú vị lắm đâu.”
Đoạn Tiêu trêu chọc, hắn lại tiếp tục giăng cái bẫy thứ hai.
Thanh Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có nói gì.
Đoạn Tiêu giả bộ cảm thấy đáng tiếc:
“Nếu là Vân nhi của ta, nàng nhất định không uống rượu giống như ngươi vậy đâu.”
Vân nhi Vân nhi, lại là Vân nhi.
“Ta cũng làm được!”
Thanh Thanh hờn dỗi nâng cả vò rượu lên, đem toàn bộ chất lỏng trong đó đổ vào miệng.
Nàng giận dỗi đem vò rượu ném lên mặt đất:
“Đại ca, ta cũng có thể cùng ngươi uống như vậy!”
Tửu lượng của nàng vô cùng tốt, uống có chút rượu chẳng là gì!
Đoạn Tiêu đắc ý cười to:
“Tần huynh đệ quả nhiên có khí phách!”
“Phải không? Ta uống rồi, ngươi thì sao? Chúng ta cùng nhau uống, nếu không không công bằng.”
Thanh Thanh hơi hơi váng đầu, nửa người tựa vào bàn. Hai gò má ửng hồng, kiều diễm vô song.
“Đem thêm mấy vò rượu lại đây.”
Đoạn Tiêu vừa hô lên một tiếng, người ta thực sự đã mang đến hai vò.
Đoạn Tiêu uống, Thanh Thanh cũng đồng thời uống theo. Hai vò rượu vừa rồi còn đầy tràn, chỉ chốc lát đã nhìn thấy đáy.
Đoạn Tiêu đã ăn cơm rồi mới uống rượu, một vò này nhiều nhất cũng chỉ khiến cho hắn cảm thấy váng đầu.
Còn Thanh Thanh tuy rằng tửu lượng vô cùng tốt, nhưng ngay một lúc uống hết cả vò đã khiến cho nàng say tuý luý.
Thanh Thanh nằm trên bàn, chỉ vào Đoạn Tiêu cười duyên:
“Đại ca, tại sao ngươi lại biến thành hai người?”
Đoạn Tiêu tới gần Thanh Thanh, khuôn mặt hắn gần như ghé sát vào mặt nàng:
“Ta chỉ có một người, nhìn thấy rõ chưa?”
Thanh Thanh cười ngây ngô:
“Đại ca, ngươi thực sự rất đẹp a. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy nam nhân nào xinh đẹp như ngươi.”
Thanh Thanh chồm lên ôm lấy Đoạn Tiêu:
“Đại ca, ta rất thích ngươi. Ta từng nghĩ muốn đem ngươi trói lại rồi vác về nhà thành thân. Nếu ta gả cho ngươi, con của chúng ta nhất định rất đáng yêu.”
“Ngươi là nam, sao có thể gả cho ta.”
Đoạn Tiêu ghé sát vào vành tai mềm mềm của nàng:
“Nói cho ta biết, ngươi là nam hay nữ?”
Tuy đã biết từ sớm, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra.
“Ta đương nhiên là nữ!”
Thanh Thanh cảm thấy vành tai nhột nhột, đưa tay lên sờ:
“Đại ca, ngươi đang làm cái gì?”
“Nói cho đại ca biết, muội tên là gì?”
“Ta gọi là...” Thanh Thanh nấc một cái:
“Ta gọi là Thanh Thanh, cỏ xanh xanh. Nhớ kỹ nha, ta là Thanh Thanh.”
“Thanh Thanh.” Đoạn Tiêu thấp giọng:
“Về sau không cho phép gọi ta là đại ca.”
Đôi tay bé nhỏ của Thanh Thanh vòng qua ôm lấy cổ của hắn, ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng nỉ non:
“Đại ca, ta...ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi không được nói cho người khác à nha. Đại ca, thật ra ta rất thích ngươi. Ta không muốn làm huynh đệ với ngươi, ta chỉ muốn làm thê tử của ngươi thôi. Ta rất ghen tị với đại tẩu, đừng nói cho đại tẩu, nếu không nàng sẽ tức giận. Hư, đừng nói ra ngoài nha.”
Đoạn Tiêu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng:
“Thanh Thanh, ta cũng thích nàng. Không có Vân nhi nào hết, người ta nói chính là nàng, nàng có hiểu không?”
Thanh Thanh cười ngây ngô:
“Không rõ!”
Người ta nói kẻ uống say đều có chỉ số thông minh bằng không, quả thực là đúng y như vậy!
“Thanh Thanh, chúng ta trở về được không?”
“Không!” Thanh Thanh một bên đẩy Đoạn tiêu ra:
“Ta rất nóng, ta không đi!”
Đoạn Tiêu dở khóc dở cười:
“Nóng với chuyện nàng có trở về hay không có liên quan gì đến nhau?”
“Ta muốn cởi quần áo!”
Thanh Thanh vừa dứt lời đã muốn cởi ra áo khoác ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đại ca, ta muốn dụ dỗ ngươi, ngươi thích ta, đừng thích đại tẩu được không. Ta không phải là nam nhân, dáng người ta tốt lắm à nha.”
“Thanh Thanh, đừng thế, ta sẽ chịu không nổi!”
Đoạn Tiêu vội vã ôm lấy Thanh Thanh, đề phòng nàng tiếp tục cởi bỏ quần áo.
Hắn rất muốn ăn nàng, nhưng không phải dưới tình huống này!
“Ngươi tránh ra!” Thanh Thanh dùng sức đẩy Đoạn tiêu ra xa.
“ Đại ca thật là xấu xa, ta muốn câu dẫn ngươi mà ngươi cũng không cho. Trong lòng của ngươi cuối cùng chỉ có một mình đại tẩu!”
Trong chớp mắt, quần áo của Thanh Thanh đã được cởi bỏ gần hết, thân thể duyên dáng dần dần lộ ra.
Thân thể ngọc ngà của nàng khiến cho ngọn lửa ham muốn trong huyết mạch của Đoạn Tiêu bùng nổ, cơ hồ nhảy chồm lên ăn nàng.
“Thanh Thanh, mặc quần áo vào!”
Đoạn Tiêu quay mặt đi, không dám nhìn vào nàng thêm một phút nào nữa.
“Không muốn!” Thanh Thanh tiến về phía trước, vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn:
“Đại ca, ta không muốn làm huynh đệ với ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi cơ. Mỹ nhân trước mặt tại sao ngươi lại không có phản ứng gì hết vậy? Nghe nói trong lịch sử có cái tên Liễu Hạ Huệ công năng có vấn đề, chẳng nhẽ ngươi lại muốn học theo hắn?”
Thanh Thanh đầu óc mơ màng, căn bản không hề biết lời nói của mình có thể hù chết người khác!
Ông trời ơi, nha đầu kia rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Đại ca, môi của ngươi rất gợi cảm a, hôn một cái. Ta sớm đã muốn hôn rồi, ha ha.”
Thanh Thanh nhón chân hôn lên bờ môi của hắn.
Đoạn Tiêu vốn đang bị dục hỏa đốt người, nàng lại làm như vậy nên lập tức mất đi lý trí. Hắn ngấu nghiến hôn lên hai cánh hoa đào, tham lam thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Thân thể mềm mại thơm thơm của Thanh Thanh dính chặt vào người hắn, từng làn hương thơm dìu dịu bay vào trong mũi. Hắn ôm chặt lấy eo của nàng, để cho hai người tiếp xúc càng gần gũi.
Thanh Thanh kêu lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé lớn mật luồn vào trong vạt áo của hắn, ở trong ngực hắn vuốt qua vuốt lại.
Đoạn Tiêu hít một ngụm khí lạnh, vội vàng ôm lấy Thanh Thanh, nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt nóng bỏng ở trên thân thể ngọc ngà của nàng quét tới quét lui.
Thanh Thanh mơ màng mở mắt, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Đoạn Tiêu thở dài một tiếng, cuối cùng cũng bỏ đi sự tranh đấu trong lòng, đưa tay trút bỏ quần áo trên người.
“Đại ca, dáng người ngươi thật tốt a.”
Đây là nữ nhân kiểu gì vậy? Quên đi, chính vì nàng là một nữ nhân như vậy nên hắn mới yêu thích.
Lồng ngực ấm áp của hắn ôm trọn lấy nàng, dịu dàng hôn lên môi nàng.
Liễu Hạ Huệ : Liễu Hạ Huệ, tên thật là Triển Cầm người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào. (một chính nhân quân tử như vậy mà bị Thanh tỷ chê là công năng có vấn đề)