Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 537: treo đánh mọi đối thủ sắp tới (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

(*) Treo đánh 吊打: Một ngôn ngữ mạng thể hiện sự tự tin với ưu thế vượt trội và diễn tả sự khác biệt rất hơn giữa hai bên, dễ dàng chiến thắng đối thủ mà không cần phải bỏ nhiều công sức.

Vùng ngoại ô Thiên Đô, dãy núi trập trùng.

Trong một sơn cốc hình vòng cung, xung quanh là bức tường đất được dựng thẳng lên cao bởi các cao thủ có thực lực tuyệt đỉnh cường hãn, được gọi là 'Lung' (Lồng).

Trên đỉnh của dãy núi bao quanh 'Lung' được xây thành hành lang nối liền. Trong hành lang có bày biện ghế, hiển nhiên dùng cho người nào không cần tham chiến thi đấu.

Nơi này, chính là vòng thi đấu thứ hai hội Lâm Xuyên.

Bên trong bức tường cao hình trụ, là lôi đài thi đấu cá nhân. Trong cơn cốc có tổng cộng năm lôi đài được bức tường hình trụ bao quanh. Nói cách khác, có thể đồng thời tiến hành năm trận thi đấu.

Quy tắc vòng thi đấu thứ hai rất đơn giản. Mỗi một quốc gia cử sáu cá nhân đại diện, tùy ý khiêu chiến. Thắng thì được cộng hai điểm cho nước mình, thua sẽ bị trừ hai điểm vào số điểm ban đầu.

Thời gian vẫn là bảy ngày. Trong vòng bảy ngày, không giới hạn số lần thi đấu, chỉ cần ngươi cảm thấy mình có thể lên sân là có thể lên. Chỉ cần không tai nạn chết người, trên cơ bản đều không có bất kỳ quy tắc gì.

Mà những bức tường cao được dựng thẳng bằng linh lực, cũng có thể chịu được lực công kích mạnh nhất của Tử cảnh, bảo đảm trận đấu không bị quấy nhiễu.

Bởi vì vòng thứ hai có sự gia nhập của đệ tử tứ đại gia tộc. Cho nên nếu người quốc gia khác đụng phải đệ tử tứ đại gia tộc, thắng sẽ được cộng ba tích điểm, thua sẽ không bị trừ điểm.

Cuối cùng, lấy tổng điểm xếp hạng trong vòng thi đấu này để được khen thưởng tích điểm.

'Nhóm khán giả' ngồi ở hành lang dãy núi, có thể nhìn hết bao quát toàn cục năm sân thi đấu trong sơn cốc vào mắt.

Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi ở góc sơn cốc. Bên cạnh nàng còn có một Long Nha Vệ ngồi. Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng dẫn theo người mình, ngồi gần nàng.

Trong tường cao cách đó không xa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng binh khí giao nhau. Tuy không nhìn thấy, nhưng có thể dựa vào thanh âm mà phỏng đoán trận đấu có kịch liệt hay không.

Đột nhiên, cánh cửa sắt dưới một bức tường cao được mở, gương mặt Mộ Khinh Ca quen thuộc đi ra.

Phía sau hắn là người tinh anh Nhung quốc bị nâng ra, bây giờ đang hơi thở thoi thóp nằm trên cáng. Thần sắc hắn lạnh lùng đi tới Mộ Khinh Ca, mà ở một góc khác, mấy tinh anh Nhung quốc đều mắt đầy hận ý nhìn hắn, vội vàng đón lấy đồng bạn, tranh thủ thời gian trị liệu.

"Tiểu tước gia, may mắn không làm nhục mệnh." Hắn đi tới bên người Mộ Khinh Ca, ôm quyền hành lễ.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, ánh mắt quét đến chỗ trống bên cạnh: "Nghỉ ngơi đi."

Không có chút do dự gì, người Long Nha Vệ vừa thắng lợi lập tức đi đến bên cạnh Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.

Hắn nghỉ ngơi, một Long Nha Vệ khác ngồi bên cạnh Mộ Khinh Ca lập tức đứng lên, cúi đầu hạ mắt với Mộ Khinh Ca một chút. Sau đó xoay người đi vào cửa sắt vừa mở ra.

Thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn hắn đi vào, không lo lắng.

Nhung quốc bên kia thấy người của Mộ Khinh Ca đi vào, người có tính tình xúc động đã muốn đi vào 'Lung', báo thù cho đồng bạn. Lại bị một đồng bạn khác kịp thời giữ chặt, ngăn cản hắn tùy tiện hành động.

Trong lúc do dự, phía bên Địch quốc đã nhanh bước tiến vào 'Lung', cửa sắt chậm rãi khép kín, cản trở tầm mắt mọi người. Chỉ có những người ngồi ở hành lang trên đỉnh núi là có thể nhìn một hai.

Hoàng Phủ Hoán tới bên cạnh Khương Ly, thấy nàng đang nhàn rỗi ăn trái cây.

Đôi mắt hắn ôn nhuận mang theo ý cười, hỏi: "Hôm nay Khương nữ hoàng không ở bên cạnh Mộ tiểu tước gia sao?"

Khương Ly ngước mắt nhìn hắn, cắn một ngụm hoa quả trong tay, thanh âm mơ hồ không rõ: "Hắn phải thi đấu, ta đi làm gì?"

"Ta còn tưởng Khương nữ hoàng sẽ lo lắng kết quả thi đấu của Mộ tiểu tước gia." Hoàng Phủ Hoán ngồi xuống ghế bên cạnh Khương Ly, tán gẫu cùng nàng.

Khương Ly khinh miệt hừ lạnh một tiếng: "Nếu hắn thua bởi mấy tên phía dưới, bổn nữ hoàng sẽ khinh thường hắn!"

"Khương nữ hoàng thật có lòng tin với Mộ tiểu tước gia." Hoàng Phủ Hoán mỉm cười nói.

"Đương nhiên!" Trong đôi mắt phiếm kim sắc của Khương Ly, lập lòe quang mang, dường như nàng rất tín nhiệm Mộ Khinh Ca.

...

Trong sơn cốc, Triệu Nam Tinh đứng lên đi tới cạnh Mộ Khinh Ca, tùy ý ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng.

"Lấy thân thủ của Long Nha Vệ, kỳ thật đệ có thể không cần tham gia vòng thứ hai." Triệu Nam Tinh nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Vốn đệ không định tham gia, nhưng có người hạ chiến thiếp. Nếu đệ không tới chẳng phải là cô phụ ý tốt của người ta?"

"Chiến thiếp?" Thanh âm Triệu Nam Tinh mang theo kinh ngạc.

"Ừm. Thẩm gia trong tứ đại gia tộc Thẩm Bích Thành." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.

Thẩm Bích Thành!

"Gia hỏa được xưng là Thẩm điên?" Ánh mắt Triệu Nam Tinh co rụt lại, thanh âm đột nhiên cất cao.

"Chính là hắn." Ngữ khí Mộ Khinh Ca lạnh nhạt, ngay cả đáy mắt cũng đều bình tĩnh.

Triệu Nam Tinh cau mày nói: "Lúc trước không phải đã từng đấu qua với đệ một lần ở hoàng cung, cuối cùng hòa nhau rồi còn gì? Sao lại còn muốn tiếp tục dây dưa đệ nữa?"

Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt: "Hắn cảm thấy trận đánh đó không đã." Mà sự thật là nàng cũng cảm thấy vậy. Lúc đấy địa điểm ở hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, lại có đám người Nguyên hoàng đứng xem. Hai người đánh nhau không có chân chính buông thả tay chân.

"Hắn cảm thấy khó chịu, thì phải cùng đánh với hắn? Thật đúng là kẻ điên! Mãng phu!" Triệu Nam Tinh trầm mặt xuống.

Mộ Khinh Ca là lá bài tẩy của bọn họ khi tới Thánh Nguyên đế quốc lần này. Về lý mà nói, hắn không hy vọng Mộ Khinh Ca bại lộ bản lĩnh mình quá sớm.

Huống chi, hắn cũng nghe Mộ Khinh Ca miêu tả về Thẩm Bích Thành, quả thực chính là một võ si.

Mộ Khinh Ca dù sao cũng là thân nữ nhi. Vạn nhất trong lúc thi đấu bị thương tổn gì, hắn trở về ăn nói với sư phụ sư huynh, với Tử Tô thế nào?

"Không được! Nếu thực lực hai người các ngươi tương đương, so nữa thì có ý nghĩa gì. Đệ đừng nên đi." Triệu Nam Tinh đưa ra ý kiến của mình.

Mộ Khinh Ca lại thẳng sống lưng, nụ cười mang theo vài phần chờ mong: "Chính bởi vì thực lực ngang nhau, mới có cảm giác nhiệt huyết sôi trào."

Trong mắt nàng lóe ra tia lửa, mong đợi một trận thống khoái tới rèn luyện chiến kỹ và kinh nghiệm thực chiến của mình.

"Xem ra đệ đã quyết định rồi." Triệu Nam Tinh bất đắc dĩ nói.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Triệu Nam Tinh lắc đầu nói: "Ta không nói lại đệ, thôi đành tùy ý đệ đi. Tóm lại phải bảo vệ mình cho tốt, đừng quá liều mạng. Còn có, đệ là đan sư Linh cấp, nếu có tình huống thế nào thì phải nhớ rõ ăn đan dược, đừng có nghĩ tới cái gì công bằng với không công bằng. Thẩm Bích Thành kia hạ chiến thư với đệ, vốn là không công bằng rồi."

Từ giọng nói Triệu Nam Tinh nghe ra oán khí, Mộ Khinh Ca không khỏi mỉm cười.

Nàng dĩ nhiên nghe ra được ý tứ 'không công bằng' trong câu nói Triệu Nam Tinh là gì. Vị Triệu sư huynh này từ khi biết giới tính thật của mình, sau đó không còn xem nàng là nam nhân nữa. Cho nên trong mắt một vị quân tử khiêm tốn như hắn (Triệu Nam Tinh), Thẩm Bích Thành là một nam nhân hơn hai mươi tuổi đi khiêu chiến một đại cô nương mười tám mười chín tuổi vốn đã không công bằng, cần gì phải khách khí với hắn (Thẩm Bích Thành)?

Ý tốt của Triệu Nam Tinh, Mộ Khinh Ca không có phản bác.

Nhưng nội tâm cảm thấy khiêu chiến với Thẩm Bích Thành, làm gì có chuyện không công bằng.

"Ồ?" Triệu Nam Tinh quét mắt một vòng, nhíu mày bất mãn: "Cái tên Thẩm điên này, nếu hắn hạ chiến thư thì sao không thấy người?"

"Không sao." Mộ Khinh Ca không để ý chút nào phủi vạt áo, đứng dậy chắp tay sau lưng: "Khi nào hắn tới, chung quy sẽ tới. Mà nếu đệ đã chiếm vị trí, dĩ nhiên phải giúp Tần quốc kiếm thêm điểm, coi như làm nóng người." Dứt lời, nàng đi tới một cửa sắt khác vừa mở ra.

Nhìn bóng lưng nàng, Triệu Nam Tinh có cảm giác dở khóc dở cười.

Nhưng Mộ Khinh Ca dù có tiêu sái bá đạo như vậy, dù biết nàng là nữ nhi, Triệu Nam Tinh vẫn không quá tin tưởng trên thế giới sẽ có nữ tử quang mang chói mắt, như bầu trời nắng rọi khiến rất nhiều nam nhân đều không so bằng.

Triệu Nam Tinh không tự chủ ngẩng đầu, nhìn ánh dương xuyên qua sơn cốc. Sự chói mắt này, khiến người không thể nhìn thẳng, rồi lại có thể khiến người dễ dàng tin cậy muốn ỷ lại, giống hệt Mộ Khinh Ca.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio