Triệu Hinh có chút cảnh giác, thu tay trở về.
Cô ta nhớ lại, rõ ràng buổi tối ngày hôm đó, chính miệng Tiêu Bách Thần đã thừa nhận giở trò vợ chồng với cô ta trong khi cô ta đang say bí tỉ.
Khi Triệu Hinh thức dậy, toàn thân ê ẩm, trên người chi chít dấu hôn, nhất là vùng dưới không ngừng đau nhói.
Triệu Hinh nhìn anh, ngờ vực hỏi:
“Anh nói thế là có ý gì?”
Tiêu Bách Thần mở điện thoại, tìm một video cũ, sau đó đẩy về phía Triệu Hinh.
Trong video là cảnh Triệu Hinh đang nằm ngủ trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Và người đàn ông đang thực hiện hành động quan hệ vợ chồng với cô ta lại là một gã đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Triệu Hinh há hốc miệng, ngạc nhiên đến á khẩu, không nói được bất kỳ lời nào.
“Anh... Anh...!”
Cô ta ấp úng nói không ra hơi.
Thái độ tức giận đến cực điểm của cô ta khiến Tiêu Bách Thần vô cùng hả hê.
Anh cầm lại điện thoại, sảng khoái mà đáp:
“Đêm hôm đó, tôi chỉ là người quay phim. Triệu Hinh, toàn bộ những cảm giác, mê sảng của cô ngày hôm đó đều là ảo tưởng. Người đàn ông phát sinh quan hệ với cô là thuộc hạ của tôi. Cô nên nhớ, ngay khi tôi bước chân vào làm rể nhà họ Triệu, tôi đã là con trai của Tiêu Hoàng Long, Tiêu Bách Thần!”
Phốc!
Triệu Hinh cầm ly cà phê, hất mạnh vào mặt Tiêu Bách Thần.
“Bỉ ổi!”
Cô ta hét ầm lên.
Đám quan khách trong quán cà phê đều bị tiếng ồn thu hút, ngạc nhiên quay lại mà nhìn.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh đứng dậy, đoạn chộp mạnh lấy bàn tay của Triệu Hinh mà siết chặt:
“A...đau tôi, buông ra!”
“Ngậm mồm lại!”
Anh kéo sát cô ta về phía mình, ung dung ghé vào tai Triệu Hinh, cười gằn:
“Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ động vào một cọng lông chân của cô. Triệu Hinh, cô không xứng!”
Triệu Hinh đứng lặng, căm tức đến lộn ruột.
Thì ra bấy lâu nay, cô ta và Triệu gia đã bị Tiêu Bách Thần lừa một vố đau như thế.
Bạch Khởi La ngồi trong xe, thấy anh mở cửa bước vào bèn nhếch miệng châm chọc:
“Gặp lại vợ cũ, tưởng mặn nồng thế nào. Hóa ra Tiêu Bách Thần tiêu soái của chúng ta lại nhận về một ly cà phê à?”
Tiêu Bách Thần không đáp, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo cô, đè mạnh lên thành ghế.
“Vợ cũ? Em nên nhớ, em là người đàn bà đầu tiên được trông thấy toàn bộ cơ thể của tôi đấy!”
“Bin thái, đê tiện!”
Hai má Bạch Khởi La đỏ bừng.
Mà A Hào đang lái xe cũng mặt đó tía tai không kém, vội vàng hắng giọng mấy tiếng.
Trên xe hoàn toàn yên ả. Mãi một lúc sau, Bạch Khởi La mới nói tiếp:
“Chú Tiêu... đã trở về rồi!”
“Ừ!”
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, cô đưa mắt quay sang nhìn.
Tiêu Bách Thần hướng mắt ra xa.
Rốt cuộc, người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện có phải là cha nuôi của anh hay là không?
.......
“Bách Thần!”
Tiêu Hoàng Long thấy anh đã về liền đứng bật dậy gọi.
Hai cha con cùng ngồi trên ghế, im lặng không nói.
Chỉ đến khi Bạch Khởi La đem lên một đ ĩa hoa quả gọt sẵn, phá tan bầu không khí ngổn ngang, khó xử trước mắt.
“Chú Tiêu à, lần này chú trở về nhà được lâu không?”
Tiêu Hoàng Long cười hiền lành:
“Chú chỉ về được hai ngày. Bách Thẫn lần này cha về là muốn dẫn con và Khởi La cùng sang Miến Điện, tiến hành mở rộng thị trường vũ khí!”
“Cha, con không có hứng thú với đống đồ chơi sắt đá kia!”
Anh chưa nói dứt câu, Tiêu Hoàng Long đã lên tiếng phản biện:
“Chẳng phải con cùng Phương Tiến đang nghiên cứu chế tạo robot hay sao? Vũ khí hạng nặng cũng như thế, có gì khác?”
Tiêu Bách Thần khẽ thở dài.
Cha anh muốn mở rộng thị trường chi phối, nhưng chuyện anh cần làm vẫn chưa được giải quyết xong hết, nào lấy đâu tâm trí mà tiến hành các bước tiếp theo.
Thấy anh phân vân, Tiêu Hoàng Long lại khuyên nhủ:
“Con à, cha làm thế vì muốn tốt cho con. Vị thế và danh tiếng của con càng được củng cố thì thế lực của con sẽ càng thêm lớn mạnh. Bách Thần, con nên nhớ, không chỉ riêng Triệu Thị mà các thế lực khác sẽ thay nhau chi phối và tấn công con bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta hãy trực tiếp bay luôn!”
Tiêu Bách Thần thả lỏng người, sau đó xoay lưng bước lên lầu.
.......
Miến Điện xa hoa, tráng lệ, mà người của Tiêu Hoàng Long cũng được phân phó ở đây không ít.
Máy bay riêng của họ hạ cánh tại trung tâm thành phố, lịch trình và nơi ở đều đã được Tiêu Hoàng Long chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bạch Khởi La không ngừng cảm thán trước cảnh đẹp ở đây. Nhìn gương mặt thích thú của cô, Tiêu Bách Thần cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
A Hào giúp anh xách đồ lên phòng khách sạn.
Tiêu Hoàng Long cẩn thận dặn dò:
“Đối tác của chúng ta là Mã Tư Đào, nhà sáng chế học nổi tiếng Miến Điện. Tên tuổi của cô ta đã lan sang cả các nước lân cận. Lần này may mắn được Mã Tư Đào gật đầu hẹn gặp, chúng ta quả thực rất may mắn đấy!”
Thông tin về Mã Tư Đào, Tiêu Bách Thần cũng đã từng nghe qua. Cô ấy nổi tiếng sáng tạo, có khả năng phục chế và tạo ra các vũ khí tối tân bậc nhất.
Ngay cả chính phủ cũng phải kiêng nể cô vài phần.
Trước khi rời đi, Tiêu Hoàng Long vẫn không quên căn dặn anh:
“Khách sạn con đang ở cũng là nơi Mã Tư Đào thuê. Nếu hai đứa muốn trở về dinh thự riêng thì bảo cha!”
“Cha cố tình sắp xếp cho tôi và em ở đây là có ý đồ. Khởi La, nên cẩn thận vẫn hơn!”
Bạch Khởi La gật gật đầu.
Hai người ở hai phòng ngay cạnh nhau, đều là phòng tổng thống hạng sang trọng bậc nhất.
Tiêu Bách Thần khép cửa, bàn tay vô thức cầm lên chiếc thẻ USB mà Hamansito đưa cho lần trước.
Anh đã xem đi xem lại hơn trăm lần, thuộc làu làu từng câu, từng chữ mà cha anh cùng Triệu Tư Mỗ bàn bạc, lên kế hoạch với nhau.
Đột nhiên Tiêu Bách Thần cảm thấy trong người có chút bức bối. Bởi vậy anh quyết định xuống lầu, lấy xe riêng phóng đi dã ngoại một chút.
Lầu để xe khách sạn rất lớn.
Bạch Khởi La vì mệt nên đã ngủ, anh cũng không gọi cô dậy.
Bảo vệ thấy có người xuống lấy xe, cũng chỉ ngó ra nhìn một chút rồi lại cắm đầu xem điện thoại.
Chiếc xe riêng của Tiêu Hoàng Long được đặt yên vị một chỗ. Tiêu Bách Thần vừa tròng khóa vào mở cửa xe, phía trước chợt vang lên tiếng ồn ào náo động.
“Á... Các người là ai? Mau tránh ra!”
Một cô gái mái tóc vàng cong đang bị ba tên côn đồ trêu chọc, bị dồn vào trong góc tường thang máy.
Tiêu Bách Thần liếc nhìn gã bảo vệ, thấy anh ta đã không còn ở đó.
Anh bước về phía cô gái, nhìn thẳng vào đám lưu manh:
“Thả cô gái này ra!”
Một gã đầu trọc vênh mặt đe dọa:
“Mày đừng có mà xen vào chuyện tốt của tao. Mau cút xéo khỏi đây!”
Tiêu Bách Thần hừ lạnh.
Anh nhìn camera ở góc lầu, trực tiếp cầm một viên gạch nhặt được lên, nhằm hướng camera ném thẳng.
Camera lập tức vỡ nát.
Lũ khốn này, muốn chết?