Cô gái tóc vàng có chút ngạc nhiên. Ánh mắt thoáng ngơ ngác.
Hai gã côn đồ còn lại xắn tay áo, rút trong người ra một con dao sắc bén, nhằm hướng Tiêu Bách Thần đâm tới.
“Cẩn thận!”
Cùng theo tiếng hét của cô gái, Tiêu Bách Thần lách người tránh mũi dao một cách dễ dàng, sau đó vung tay đập mạnh vào sau gót của gã đàn ông đầu trọc.
Hắn ngã chúi về phía trước. Được đà, Tiêu Bách Thần dùng chân đạp mạnh lên lưng hắn.
Rắc...rắc...
Hai rải xương sườn của hắn lập tức gãy đôi.
“A... Đau quá!”
Hắn gào lên đau đớn.
Hai tên đi cùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục vung dao đòi chém Tiêu Bách Thần.
“Chúng mày không biết tự lượng sức mình!”
Anh nhoài người ra phía sau, chộp lấy con dao mà gã đầu trọc vừa làm rơi, đoạn đâm trực tiếp vào kheo chân của một gã tóc húi cua khác.
Máu tươi văng vãi khắp nơi cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Ba người thì hai người đã bị thương nghiêm trọng, kẻ còn lại sợ sệt không dám tiến thêm một bước, run run lùi lại phía sau.
Tiêu Bách Thần quệt vết máu dính trên tay lên người hắn, đoạn cầm tay cô gái tóc vàng kéo đi.
Cánh cửa thang máy khép lại.
Lúc này, cô gái mới lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, ngượng ngùng cảm ơn anh.
“Anh có thể cho tôi xin cách thức liên lạc được không?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu, bước ra ngoài nói vọng lại:
“Không có gì!”
Anh về phòng, hết nhã hứng đi dạo.
Phía dưới có tiếng xôn xao, ồn ào. Có lẽ người trong khách sạn đã phát hiện ra điểm bất thường khi nãy.
Tiêu Hoàng Long gọi tới, lịch hẹn gặp Mã Tư Đào được chuyển đến hai mươi phút nữa. Cô còn có việc gấp, rút ngắn thời gian lại.
Tiêu Bách Thần thay đồ, cùng Bạch Khởi La đến địa điểm đã hẹn.
Đúng hai mươi phút, một cô gái tóc vàng, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú bước vào.
Cô ta tháo kính râm, Tiêu Bách Thần lập tức nhận ra ngay.
Người mà anh cứu trong thang máy chính là Mã Tư Đào, mà Mã Tư Đào cũng chính là cô gái đáng thương khi nãy.
Có điều, tác phong bây giờ của cô ta lại trái ngược hoàn toàn với vẻ yếu đuối, dễ bị ăn hiếp khi trước.
Cô ta chia tay về phía Tiêu Bách Thần, nở nụ cười thân thiện:
“Chào anh! Chúng ta lại gặp nhau lần nữa!”
Mã Tư Đào chỉ bắt tay với hai cha con Tiêu Bách Thần, khi Bạch Khởi La mỉm cười định bắt tay, cô ta quay mặt lờ đi, không thèm bận tâm đ ến cô.
Bạch Khởi La nhếch miệng cười.
Thái độ coi thường này, với cô chẳng đáng một xu.
“Cô Mã và Bách Thần đã từng gặp nhau rồi hay sao?”
Tiêu Hoàng Long cất giọng hỏi.
Mã Tư Đào nhanh nhẹn trả lời ông:
“Chúng tôi vừa tình cờ gặp nhau khi nãy. Anh Tiêu đã cứu tôi một mạng!”
Bạch Khởi La có chút ngạc nhiên, đánh mắt liếc sang nhìn Tiêu Bách Thần. Anh chỉ gật nhẹ đầu khẳng định với cô.
Mã Tư Đào cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hai người phía trước, dùng thìa khuấy khuấy ly cà phê, hờ hững nói:
“Về lần hợp tác chế tạo vũ khí lần này, tôi muốn sắp xếp một buổi bàn bạc cụ thể hơn với anh Tiêu. Ông Tiêu thấy thế nào?”
Hàm ý của cô ta, Bạch Khởi La thừa hiểu. Ít nhiều người đàn bà này cũng đã bắt đầu để mắt tới Tiêu Bách Thần.
Anh mỉm cười lịch sự:
“Cô cho thời gian, địa điểm, tôi sẽ đến!”
Mã Tư Đào nghiêng nghiêng người nhìn anh, cẩn trọng mà đáp:
“Bây giờ tôi phải đi xử lý một số chuyện trong phòng nghiên cứu, khoảng tầm chín giờ tối sẽ có mặt ở nhà. Anh cứ theo địa chỉ này tới, có người sẽ giúp anh vào nhà!”
Vừa nói, Mã Tư Đào vừa đẩy tờ giấy ghi chú về phía Tiêu Bách Thần.
Mã Tư Đào đi rồi, ba người cùng nhau im lặng.
Cô gái này vô cùng có cá tính, xử lý mọi việc theo cách nhanh gọn nhất, thẳng thắn không dây dưa lâu dài.
..........
Cộc...cộc....
Mã Tư Đào bước ra mở cửa.
Tiêu Bách Thần ăn mặc đơn giản, hai tay xỏ vào túi quần, phong thái phong lưu đứng ở bên ngoài chờ đợi.
“Mời vào!”
Mã Tư Đào mở rộng cửa, thuận tiện tay rót cho anh một ly nước lọc.
“Xin thứ lỗi! Tôi chỉ uống nước lọc, không dùng bất kỳ loại đồ có ga hay chất kch thích nào khác!”
Anh đưa ly một hơi tu cạn sạch cốc nước, nhoẻn miệng mà đáp:
“Không thành vấn đề. Cô Mã ở một mình sao?”
Mã Tư Đào gật đầu, ánh mắt có phần sáo rỗng:
“Cha mẹ tôi nhập cư bên Anh quốc, có lẽ sẽ không về Miến Điện. Công việc của tôi anh cũng đã biết rồi đấy. Trụ sở nghiên cứu vũ khí này cả toàn bộ công sức tôi bỏ ra. Chẳng thể nào tùy tiện vứt chúng lại được!”
Vừa nói, Mã Tư Đào vừa dang rộng hai tay, đôi mắt khép hờ, ra chiều vô cùng tận hưởng.
Tiêu Bách Thần nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Cô gái trước mắt này với người anh đã gặp ở trong thang máy, quả thực rất khác nhau.
Ánh mắt Tiêu Bách Thần chợt dừng lại trên một chiếc huân chương kỷ niệm, được đặt trang hoàng ngay chính giữa nhà.
“Cô Mã, chiếc huân chương này cô được nhận khi nào?”
Mã Tư Đào thoáng chút ngơ ngác, sau đó vội đáp:
“À à, may mắn thôi, may mắn thôi. Không đáng để bận tâm!”
Ồ!
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong.
Cạch...cạch...rầm!!!
Chợt trong nhà vang lên một tiếng động lạ. Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mày nghe ngóng.
Mã Tư Đào nhanh chóng cười trừ giải thích:
“Là mèo hoang đấy. Nhà tôi vẫn thường có mèo hoang lẻn vào ăn vụng!”
Đợi Mã Tư Đào ngồi trở lại ghế, anh nhẹ nhàng mở lời:
“Chuyện hợp tác giữa tôi và cô, cô đã nghĩ thông suốt chưa? Nếu cô gật đầu, phía bên tôi sẽ đứng ra chi trả toàn bộ nhiên liệu dùng cho việc chế tạo và lắp ghép. Còn bên cô sẽ phụ trách thiết kế và tiến hành vận hành thử. Cô Mã thấy thế nào?”
Mã Tư Đào hơi ngả lưng ra sau ghế, bàn tay vuốt vuốt cằm, một lúc sau mới lên tiếng:
“Được thôi. Tôi cũng đã có ý định hợp tác với bên anh từ rất lâu. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói trước một chuyện: chi phí thiết kế, lắp ghép, đều do bên anh chi trả toàn bộ. Tôi sẽ không bỏ ra bất kỳ một đồng nào. Chúng ta mỗi bên lo một mảng. Được thì mời anh cọc trước năm triệu tệ. Chúng ta sẽ cùng ký vào bản thỏa thuận lần này!”
Tiêu Bách Thần gật đầu.
Dù sao thì, khả năng chế tạo vũ khí hạng nặng của Mã Tư Đào hoàn toàn xứng đáng với số tiền lớn kia.
Hai người bàn bạc thêm một lúc nữa, Tiêu Bách Thần quyết định xin phép ra về.
Trước khi rời đi, anh vẫn không quên gọi với lại:
“Cô Mã, cô đã nghe qua câu, hai con cóc cùng trú ngụ dưới một lớp da hay chưa?”
Mã Tư Đào nghiêng nghiêng đầu, tỏ ý không hiểu.
Tiêu Bách Thần cười tươi, sau đó lái xe trở về