Hai mắt Vu Hoàng Lan lập tức méo xệch. Cô ta bị Tiêu Bách Thần giữ chặt trên nền đất, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu cứu.
Xoạch...
Tiếng xe oto đỗ lại bên cạnh, A Hào đưa tay mở khóa, thò đầu ra bên ngoài:
“Cậu chủ, lên xe!”
Vu Hoàng Lan bị anh giữ chặt cổ, ném vào trong xe, hai bên có thuộc hạ kìm chặt.
Cả quãng đường dài, Tiêu Bách Thần không mở lời dù chỉ một lần.
Xe không về biệt thự mà chuyển hướng ra phía ngoại ô thành phố.
Nơi này, Tiêu Hoàng Long có một căn cứ ngầm bí mật, dùng để khai thác và tiến hành trao đổi thông tin mật.
Tiêu Bách Thần đã đến đây được mấy lần. Do vậy, anh vẫn nhớ như in đường đến.
Vu Hoàng Lan bị trói vào trong một thanh cột gỗ cao lớn, cả người tàn tạ, yếu ớt. Trong lần va chạm khi nãy, cô ta đã bị thương tương đối nặng.
Gương mặt xinh đẹp xuất hiện những vết bầm tím chằng chịt, kéo dài khắp cơ thể.
Tiêu Bách Thần ngồi vắt chân trên ghế, bàn tay cầm roi da không ngừng đập đập vào mu bàn tay của chính mình, khóe môi nở nụ cười lạnh:
“Nói đi, cô và Thái Kim Phong có liên quan gì tới cái chết của cha tôi?”
Nhìn tư thế cao ngạo, có phần tàn nhẫn của Tiêu Bách Thần, Vu Hoàng Lan có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, cô ta vẫn già mồm mắng nhiếc:
“Tôi không hề quen biết các người mà các người dám bắt cóc tôi đến đây. Tiêu Bách Thần, tôi sẽ kiện anh ra tòa, để xem anh có còn ngóc đầu lên nổi hay không?”
Tiêu Bách Thần cười gằn, nhoài người về phía Vu Hoàng Lan, sau đó dùng tay bóp chặt cổ cô ta, gằn giọng nói rành rành từng chữ:
“Câm miệng. Nếu cô còn không chịu hợp tác, tôi sẽ trực tiếp cắt đứt lưỡi cô!”
Vu Hoàng Lan không tin Tiêu Bách Thần dám cắt lưỡi mình.
Cô ta nhếch môi thách thức, gương mặt giương giương tự đắc:
“Tôi thách anh dám. Cái chết của Tiêu Hoàng Long là do ông ta xứng đáng mà thôi.”
Hai mắt Tiêu Bách Thần vằn đỏ, thế nhưng gương mặt vẫn bình thản vô cùng.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh anh, lặng lẽ quan sát. Cô thừa hiểu, khi Tiêu Bách Thần tức giận, anh sẽ chọn cách im lặng, nhìn xoáy sâu vào đối phương, giống như có thể ăn tươi nuốt sống kẻ đó bất cứ lúc nào.
Vu Hoàng Lan vẫn không hề hay biết, bản thân cô ta là đang đùa với lửa.
Sau lưng cô ta có ông lớn chống đỡ, thách đố Tiêu Bách Thần dám git chết cô ta?
“A Hào!”
Tiêu Bách Thần bình thản cất giọng gọi.
A Hào đã đợi sẵn ở đó, vội vàng gật đầu cái rụp.
“Đem kéo lên đây!”
Nhìn bóng dáng A Hào rời đi, Vu Hoàng Lan có phần chột dạ. Tuy nhiên, cô ta vẫn nhất mực không tin Tiêu Bách Thần dám giở trò với mình.
Bạch Khởi La khoanh tay đứng bên cạnh. Sống hay chết, Tiêu Bách Thần đã cho cô ta được quyền lựa chọn.
Vậy mà Vu Hoàng Lan lại dễ dàng đâm đầu vào đường chết!
Khoảng chừng năm phút sau, A Hào đem lên một chiếc kéo sắt, một chiếc kìm nhỏ còn mới.
Tiêu Bách Thần nhìn Vu Hoàng Lan chòng chọc, chậm rãi nói lại từng con chữ:
“Tôi nhắc lại lần cuối: Vu Hoàng Lan, Thái Kim Phong đang ở đâu? Ai là kẻ đứng đằng sau sai khiến hai người git chết cha tôi?”
Phi...phi...
Vu Hoàng Lan há miệng, nhổ ra một ngụm nước bọt, rơi trên ống quần của Tiêu Bách Thần.
Anh không hỏi thêm nữa, dùng tay bóp chặt cổ của Vu Hoàng Lan, ra hiệu cho A Hào bịt mũi cô ta lại.
Vu Hoàng Lan khó thở, bắt buộc phải há miệng ra.
“Tôi đã cảnh cáo cô trước. Con đường này là do chính cô lựa chọn đấy!”
Tiêu Bách Thần cười gằn.
Trong tiếng thét gào của Vu Hoàng Lan, anh trực tiếp cầm kìm sắt, ngang nhiên nhổ đứt một chiếc răng cửa của cô ta ra bên ngoài.
Vu Hoàng Lan rú lên đau đớn, máu tươi ở miệng không ngừng chảy ra, trộn lẫn nước bọt, nhểu đầy ra cổ áo.
Anh chưa muốn git chết Vu Hoàng Lan, còn thích thú chơi đùa với cô ta lúc nữa.
Vu Hoàng Lan đau đớn run lẩy bẩy. Đến giờ khắc này, cô ta đã hiểu, người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mắt kia không phải là hạng tầm thường dễ chọc.
Nước mắt Vu Hoàng Lan chảy ra không ngừng.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh, trong lòng cũng có chút cảm thương, bèn cắn răng mở lời khuyên:
“Cô nên ngoan ngoãn hợp tác đi, Vu Hoàng Lan. Đừng để đến khi mất toàn bộ răng và lưỡi mới cảm thấy hối hận!”
Vu Hoàng Lan gật đầu liên tục. Cô ta sợ rồi, sợ thật rồi.
“Anh ta... Anh ta đang ở tòa thị chính!”
Tiêu Bách Thần đánh mắt ra hiệu cho A Hào, sau đó ném lại chiếc kìm dính máu, bước thẳng ra phía bên ngoài.
Cả người Vu Hoàng Lan lúc này mới thả lỏng. Cô ta khóc rưng rức, căm hận Tiêu Bách Thần đến cực điểm.
Nếu thoát ra được khỏi đây, Vu Hoàng Lan chắc chắn sẽ git chết Tiêu Bách Thần để trả thù.
Thái Kim Phong đứng trên sân thượng của tòa nhà hành chính, lưng dựa lên thành lan can.
Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ ông lớn giao cho, do vậy nay có hẹn đến đây để lĩnh tiền thưởng.
Đứng nhìn đoàn người nối nhau chen lấn như trẩy hội, Thái Kim Phong nhếch miệng chửi rủa:
“Toàn là một lũ vô dụng. Lúc nào cũng khắc khổ, chen chúc nhau làm gì cho đời!”
Hắn há miệng, nhả ra một làn khói trắng vẩn đục, tiện tay ném xuống dưới đất, lấy chân giẫm giẫm lên trên.
“Thái Kim Phong?”
Sau lưng Thái Kim Phong chợt xuất hiện một người.
Hắn nghĩ đó là thuộc hạ của ông lớn, liền nở nụ cười niềm nở:
“Chào anh. Tôi là Thái Kim Phong!”
Kẻ kia tháo mũ lưỡi trai đang đội trên đầu ra, đoạn cười gằn:
“Haha... Xin chào, tôi là Tiêu- Bách- Thần!”