Dã tâm của Triệu Đình Khiêm, có trời mới biết. Hắn mưu sâu kế hiểm, luôn luôn nghĩ ra đủ mọi loại chiêu trò đê tiện hòng cướp đoạt trắng trợn lợi nhuận về bên mình.
Lần này, mục tiêu mà hắn ngắm đến chính là chị em Triệu Nhạc. Nếu thành công xóa sổ hai người con gái này, chắc chắn vị thế của Triệu Đình Khiêm cùng Liễu Mai sẽ tăng lên gấp bội.
Tại Lục Địa Trung lúc này...
Hamansito ngồi vắt chân trên ghế chủ tịch, con ngươi híp lại, nhìn xoáy sâu vào bên trong tấm ảnh của Tiêu Hoàng Long và Tiêu Bách Thần chụp cùng với nhau.
Lão cầm điếu thuốc đã cháy hơn quá nửa, phì phèo nhả khói, điệu bộ vô cùng thích chí.
Một lát sau, Hamansito cầm điếu thuốc cháy dở, thẳng tay đem dí mạnh xuống bức ảnh trên bàn.
Đốm lửa nhỏ rất nhanh đã bén, trực tiếp đốt cháy toàn bộ.
“Tiêu Hoàng Long ơi là Tiêu Hoàng Long, thật không ngờ đến cuối cùng ông lại chết trong tay tôi!”
Hamansito nở nụ cười giòn giã, sảng khoái đến cực điểm.
Tiêu Hoàng Long vẫn luôn là cái gai trong mắt lão ta. Lần này triệt tiêu được ông, kỳ thực tâm trạng Hamansito quả thực vô cùng mãn nguyện.
Cộc... Cộc...
Bất chợt bên ngoài cửa phòng của lão ta vang lên một tràng tiếng gõ gấp gáp.
“Vào đi!”
Người đẩy cửa bước vào là Củng Lân, thuộc hạ [email protected] cận của Hamansito.
Anh ta trọng trọng cúi đầu thấp xuống, hành lễ với Hamansito, không quên buông lời khen ngợi:
“Chúc mừng ông chủ đã lấy lại quyền điều hành Lục Địa Trung, hơn nữa còn dễ dàng thủ tiêu được một con chim nhạn!”
Củng Lân há miệng cười khì khì, không quên giơ ngón tay cái về phái Hamansito.
Hamansito nhếch miệng cười.
“Đương nhiên rồi. Cậu có biết để thực hiện kế hoạch này tôi đã phải tiến hành giao dịch vô cùng kỹ lưỡng hay không?”
Củng Lân ngồi xuống bên cạnh lão ta, tiện tay rót một ly chè đắng cho mình, gật đầu tán thành:
“Ông đã git chết được Tiêu Hoàng Long, đây quả là một việc làm rất tốt. Nhưng ông chủ, Tiêu Hoàng Long đời đời vốn thông minh là thế, nhưng tại sao lại dễ dàng mác bẫy đến như vậy?”
Lông mày của Hamansito nhíu chặt lại, mãi một lúc sau mới giãn ra.
“Ông ta luôn luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp. Thế nhưng, chỉ trong vấn đề của Tiêu Bách Thần, ông già đó lại ngu ngốc như một bò dốt nát!”
Tiếng cười đắc ý của Hamansito vang vọng trong khắp căn phòng.
Tuy nhiên, ngay khi hai gã đang hân hoan chìm trong vui sướng, cánh cửa phòng của Hamansito bỗng dưng bị đẩy mạnh ra bên ngoài.
“Ông có vội cười hơi sớm không, Hamansito?”
Tiêu Bách Thần cùng thuộc hạ của mình trên tay cầm súng ngắn do Mã Tư Đào đích thân thiết kế, gương mặt lạnh lùng đứng ngay ở lối vào, khóe môi khẽ cong tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Trước sự xuất hiện nhanh chóng mà đột ngột này của anh, Hamansito há hốc miệng đầy sửng sốt.
Ông ta không thể ngờ, Tiêu Bách Thần lại phát hiện ra mọi chuyện nhanh đến như thế.
A Hào đứng phía sau lưng anh, trên tay vẫn còn đang dùng lực kẹp chặt đầu thư ký riêng của Hamansito, tư thế sẵn sàng chờ lệnh.
“Tiêu... Tiêu Bách Thần, nhất định có hiểu lầm ở đây!”
Hamansito rơi vào thế bí, đánh mắt ra hiệu cho Củng Lân, vội vàng cất lời nói chống chế.
“Hiểu lầm?”
Lông mày Tiêu Bách Thần chợt chau lạo. Mỗi lần anh chau mày có nghĩa là hiện tại Tiêu Bách Thần đang vô cùng tức hơn hết đừng có tùy tiện mà chọc giận anh!
Đoàng.... Chíu!!!
Một viên đạn sắt lập tức bay ra khỏi nòng, cắm xuyên thẳng về phía Hamansito.
Nhìn viên đạn ghim chặt lên ghế ngồi của mình, khói trắng vẫn còn đang bốc lên nghi ngút, Hamansito không rét mà run.
“khốn khiếp, thuộc hạ, thuộc hạ đâu!”
Hamansito ra sức đập tay vào còi chuông cảnh báo. Tuy nhiên bên ngoài kia vẫn cô cùng im lặng, không hề có bất kỳ một hồi đáp nào.
“Chúng mày... Đã giở trò gì với người của tao?”
Hamansito run run hỏi.
Để trấn giữ Lục Địa Trung, lão ta đã cho vệ sĩ canh giữ bốn phía tòa nhà, không quên lắp đặt chuông báo động, độ bảo mật vô cùng an toàn.
Thế nhưng lão đã phạm phải một sai lầm lớn:
Kẻ mà lão đang rắp tâm đối phó này lại không phải người tầm thường dễ chọc. Nếu đã khiến anh ta tức giận, chỉ có một đường duy nhất: Đó là con đường chết!
“Ông già!”
Tiêu Bách Thần gác một chân lên trên bàn làm việc của Hamansito, ngón tay xoay xoay nòng súng, cười cợt châm biếm:
“Tôi đã giúp ông giành lại quyền sở hữu Lục Địa Trung, tiêu diệt cái gai trong mắt. Vậy mà tại sao ông lại git chết cha tôi?”
Hamansito hiện không có thuộc hạ trong tay, ngay cả vũ khí chiến đấu cơ bản đều không có, bởi vậy tình trạng của lão ta và Củng Lân đang ngàn cân treo sợi tóc.
“Mày đang nói nhảm điều gì vậy? Tiêu Hoàng Long chết có liên quan gì tới tao?”
“Không liên quan?!”
Bàn tay cứng cáp của Tiêu Bách Thần đang ra sức bóp chặt lấy cổ áo của Hamansito, gương mặt anh tuấn hằm hè trong cuống họng:
“Vu Hoàng Lan cùng gã tình nhân của cô ta mà đã bị ông sai người thủ tiêu trên sân thượng, ông đã quên rồi sao?”
Nghe anh chất vấn, Hamansito có chút đờ đẫn. Thì ra, Tiêu Bách Thần sớm đã biết toàn bộ sự việc. Vậy mà lão ta cứ nghĩ, anh vốn đang chìm ngập trong đau thương, làm sao có thể biết được ai là kẻ đã hại chết cha nuôi của mình?
“Nói!”
Tiêu Bách Thần cầm nòng súng, dí mạnh vào cổ của Hamansito. Lúc nà đây, anh quả thực đang vô cùng căm hận, chỉ tiếc ngay lập tức không thể bắn chết Hamansito, lấy máu tế lên mộ của cha mình.
Haha...
Hamansito bất ngờ mở miệng cười lớn. Tiếng cười của lão vang vọng trong căn phòng kín, nghe vô cùng đê tiện và đáng ghét.
“Tiêu Bách Thần ơi là Tiêu Bách Thần! Mày luôn nghĩ mày thông minh lắm. Nhưng mày lại là một thằng con trai bất hiếu, nhận kẻ thù git chết cha mẹ làm cha nuôi. Tao lag đang giúp mày báo thù cho cha mẹ mày đấy, Tư- Kiệt!”