Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nữ quan, người cảm thấy hắn đã ở đấy bao lâu? Nô tài nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn nguy hiểm, nếu không… ”

Ẩn ý trong lời nói của Thường Nghĩa chính là Lôi Hổ, người đã nấp trên cành cây một thời gian khá lâu. Hắn nấp kín lắm, Thường Nghĩa sở dĩ có thể phát hiện ra hắn đại khái là vì người luyện võ lâu năm nên nhãn lực vô cùng tỉnh táo và sâu sắc, mà ta phát hiện ra hắn là bởi vì… ánh mắt! Một ánh mắt mang theo hận ý khắc sâu dĩ nhiên không thể giết chết ta, nhưng lại đủ cho ta phát giác trên cây có người. Hơn nữa, trực giác là nguyên nhân đầu tiên khiến ta nghĩ đến hắn. Tại sao? Ngay từ đầu ta còn tưởng Nhu Phi là duyên cớ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì không giống. Lúc trước, giữa Nhu Phi và Cẩn Phi, hắn không chút do dự lựa chọn Nhu Phi, vậy mà khi ta động thủ thì biểu hiện của hắn cũng chỉ là phẫn nộ mà không có chút oán hận. Nhưng hiện tại… Thiến Nhi, chẳng lẽ lại là Thiến Nhi? Cũng không giống a! Ta thậm chí chưa từng nghe hắn nhắc qua Thiến Nhi, một chút dấu hiệu cũng không có. Haiz, quên đi, dù sao cũng là địch nhân, hận hay phẫn nộ thì có gì khác biệt, “Thường Nghĩa, cứ thả lỏng đi. Ngươi trở về trước, ta muốn đợi một người”

“Không được, nô tài vẫn nên ở lại đây thì tốt hơn. Nếu phải tìm một ngọn núi khác để dựa vào cũng không phải chuyện dễ dàng”

Hắn lém lỉnh trêu chọc nhưng đáy mắt vẫn hiện lên một tia sát khí. Ta chú ý khi Thường Nghĩa nói những lời này thì chân phải hơi dịch ra ngoài một chút, tựa hồ có thể tùy thời phóng lên. Thường Nghĩa này… càng lúc càng khiến ta khó hiểu, vì bảo hộ ta mà hắn thật sự có thể xuống tay với Lôi Hổ? Vì cái gì? Hắn rốt cuộc là loại người nào? Mục đích của hắn là gì?

“Yên tâm đi, hắn biết rõ hiện tại không phải là thời điểm giết ta”, trên thực tế, ta tin tưởng hắn tuyệt đối có biện pháp quang minh chính đại loại bỏ ta. Nụ cười càng thản nhiên càng chứa nhiều thương cảm, ta thật hoài niệm thời điểm vừa mới tiến cung, khi đó Lôi Hổ cũng không như vậy, hắn là người duy nhất có thể theo ta nói chuyện phiếm vui đùa, là người duy nhất ta có thể gọi là “bằng hữu”.

“Nữ quan!”

“Trở về đi, để ta yên lặng một chút, ngươi thuận tiện có thể gặp người đồng hương cũ nơi đó để đi dạo ôn lại chút chuyện xưa giải sầu”

“Nô tài đã biết”

Thường Nghĩa không cam lòng mang theo đoàn cung nữ thái giám rời đi, một mình ta tiếp tục ngồi đung đưa trên ghế xích đu. Ta muốn sống sót, mặc kệ là vì cái gì, ta vẫn muốn sống sót. Ta phát giác bản thân mình thật sự rất thú vị. Mỉm cười đối mặt với tử vong, ngay cả khi vật đổi sao dời ta cũng không hối tiếc, hết thảy đều chỉ vì sống sót. Rốt cuộc… ta muốn gì? Không sợ chết, không muốn chết, chỉ là… ta có hy vọng sống sao?

“Đây không phải là phụng bút nữ quan sao? Tại sao lại một mình ngồi ở nơi này?”

Thanh âm nghe sao là lạ, kết quả của một giọng nói bén nhọn bị cố ý kìm nén lại. Bởi vì phải kìm nén như vậy nên một lời nói vốn dĩ là quan tâm an ủi lại mất hẳn nửa phần thành ý. Không phải ta cố ý tra xét, sự thật như thế nào cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải cứ tra xét là tìm ra được.

Ta ngước mắt liền bắt gặp một nữ tử nhìn khá quen thuộc mang theo nhóm tùy tùng hướng ta đi tới. Mi hạnh mục dương, bộ dáng thướt tha, nếu không phải thần sắc nàng có vẻ không tốt thì đã có thể liệt vào hạng mỹ nhân. Trong lúc nhất thời, ta không nhớ nàng là ai, có lẽ là một nương nương! Ta nhanh chóng từ trên xích đu trượt xuống rồi quỳ gối hành lễ, “Thanh Nguyệt bái kiến nương nương, nương nương thiên tuế!”

“Mau đứng lên, mau đứng lên, đều là người một nhà!”, nàng tự thân tiên đến nâng ta dậy, nụ cười ẩn dấu sự chán ghét khiến ba chữ “người một nhà” của nàng càng trở nên quỷ dị, “Thế nào? Vẫn khỏe chứ? Ta đã muốn đến thăm ngươi vài lần nhưng lần nào cũng có người báo rằng ngươi đang ngủ không thể gặp được. Không ngờ hôm nay lại gặp nhau nơi này, đây không phải là duyên phận sao? Ha ha!”, tiếng cười của nàng thật khiến người khác nổi da gà.

“Đa tạ nương nương quan tâm, Thanh Nguyệt không dám”, ta muốn hành lễ nhưng lại bị ngăn cản, thật tâm mà nói ta không nhớ nàng là ai.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”

Nàng lôi kéo tay của ta tựa như Nhu Phi lúc trước. Chỉ là, khi Nhu Phi lôi kéo, ta cảm giác được cảm tình thân thiết, mà khi nàng lôi kéo thì ta chỉ cảm nhận được âm mưu cùng quỷ kế. Nàng kéo ta ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, sau đó phất tay cho bọn thái giám cung nữ lui xuống.

“Thế nào? Ngươi đã dùng nhân sâm ta mang đến chưa? Thật không ngờ thân mình ngươi đơn bạc như vậy lại phải chịu khổ, chính mình cần phải bảo trọng mới được. Nhân sâm là phương thuốc vô cùng bổ, trăm ngàn lần đừng bỏ mặc nó sang một bên mà không dùng”

“Đa tạ nương nương, Thanh Nguyệt đã biết”, ra là sợ ta không nhớ nàng đã mang đến lễ vật gì, nữ nhân này… thú vị nha!

“Được rồi, đừng mở miệng một lần là nương nương, hai lần cũng nương nương, nghe xa lạ quá!”. Nàng nhìn trái nhìn phải, sau khi tin tưởng bốn phía không còn ai mới mỉm cười thần bí, (nàng đương nhiên không biết trên cây vẫn còn một Lôi Hổ vẫn đang an tọa), “Về sau những lúc không có người, chúng ta cứ xưng hô tỷ muội là tương xứng rồi”

Tỷ muội là tương xứng? Có ý tứ gì? Nữ nhân này muốn lôi kéo ta “về cùng một nhà”, lại là tỷ muội tương xứng? Nàng rốt cuộc muốn gì?

“Thanh Nguyệt không dám, Thanh Nguyệt đa tạ nương nương ưu ái. Tuy nhiên, tôn ti hữu biệt, Thanh Nguyệt thật sự không dám đi quá giới hạn”

“Tôn ti gì a! Nói không chừng về sau người làm tỷ tỷ như ta còn phải dựa dẫm vào ngươi!”, đại khái là vì âm thầm cắn răng nên thời điểm nàng nói những lời này thì nét mặt có chút vặn vẹo, “Đúng rồi, hai ngày trước nghe nói Hoàng Hậu triệu kiến ngươi cùng đến xem diễn, Hoàng Hậu không làm khó dễ ngươi chứ?”

“Nương nương nói đùa, Hoàng Hậu nương nương là quốc mẫu từ bi nhân đức, người như thế nào lại làm khó một nô tỳ nho nhỏ như Thanh Nguyệt”, kỳ quái, nàng cơ hồ đã nhận định ta là người một nhà, hoàn toàn ngồi trên cùng một chiếc thuyền, rốt cuộc là vì nguyên do nào khiến nàng có suy nghĩ như vậy?

“Xì, ngươi đang nói lão bà kia sao!”, lại một nụ cười nhạt tỏ ý khinh thường, nàng ở trước mặt ta hoàn toàn không một chút cố kỵ. Thanh âm so với vừa rồi bén nhọn hơn rất nhiều, có lẽ đây mới chính là giọng nói nguyên bản của nàng, nghe tự nhiên hơn, “Nàng ta sẽ đắc ý không được bao lâu nữa đâu!”

“Thỉnh nương nương phát ngôn cẩn thận”, ta học theo nàng nhìn trái nhìn phải, sau lại bày ra bộ dáng thần bí mà hạ thấp giọng, “Nơi này không phải chỗ có thể nói chuyện”, trong đầu ta cố gắng nhớ lại xem nàng là ai, nhất định đã từng gặp qua ở nơi nào đó.

“Đúng, đúng, vẫn là muội muội chu đáo!”, nàng hiểu ý gật đầu, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi để chính mình thoạt nhìn qua có vẻ quang minh chính đại một chút, “Nhìn xem, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi liền cao hứng quá, nói chuyện nãy giờ mà quên mất chính sự, ngươi đợi một chút”, nàng đứng lên nhìn bốn phương tám hướng dò xét, sau khi xác định nơi này không có người mới ngồi xuống giữ chặt lấy bàn tày của ta, “Ung Vương gia lệnh cho ta đến đây truyền tin, nói là có chuyện trọng yếu cần thương lượng, hẹn ngươi nội trong hai ngày tới phải tìm mọi cách đến Ung Vương phủ một chuyến”

Ung Vương? Kho trách nàng không chút nghi ngờ nhận định ta là người một nhà, nguyên lai là bởi vì Ung Vương. Xem ra, nàng là một “trạm” của Ung Vương. Nàng cùng Ung Vương có quan hệ gì? Xem tuổi thì nói thế nào cũng không thể là mẫu tử a! Ta càng lúc càng tò mò về thân thế của nàng, chỉ là cố gắng thế nào cũng không nhớ được nàng là ai. Vấn đề này ta không thể trực tiếp hỏi nên chỉ có thể gật đầu nói, “Thanh Nguyệt đã rõ, chậm nhất là tối ngày mai sẽ đến”

“Được rồi, ta phải đi đây, đừng để người khác hoài nghi chúng ta”

Nàng trông thấy ta gật đầu đáp ứng liền vội vàng rời đi. Tuy rằng biểu hiện của nàng thật thân thiết nhưng vẫn để sót một vài dấu hiệu nho nhỏ đủ để ta nhận ra cảm giác của nàng đối với ta là chán ghét cùng đối địch. Bộ dáng vội vàng rời đi kia chứng tỏ ta không những là người nàng không dễ dàng tha thứ mà còn là người nàng phải sợ hãi hoài nghi. Tuy ta không thể nhớ nàng là ai, nhưng có một chuyện ta có thể khẳng định, nàng tuyệt đối là người của Ung Vương. Ngu xuẩn nhưng lại tự cho mình thông minh, nàng hoàn toàn bị người khác điều khiển như con rối. Bị người điều khiển như con rối? Con rối? Đúng rồi, một tia sáng chợt lóe lên, ta đã nhớ ra nàng là ai! Chính là Quế Thục Nghi, nữ nhân có tài khiêu vũ nhưng nhân duyên lại thập phần không tốt. Thục Nghi nương nương, chính là người lúc trước Lôi Hổ đã chọn, ha ha, không ngờ nàng cư nhiên là người của Ung Vương! Không đụng đến nàng là đúng, nữ nhân này sẽ có chỗ sử dụng.

“Ngươi còn định ngồi trên đó đến khi nào?”, ta ngẩng đầu nhìn về hướng thân cây to nơi Lôi Hổ đang ẩn thân. Vốn không muốn vạch trần hắn, nhưng hiện tại ta có việc cần hỏi.

Một thân ảnh vụt đến, Lôi Hổ lạnh lùng đứng trước mặt ta, ngay cả hận ý cũng không thèm che dấu dù chỉ một chút, “Tại sao ngươi biết ta ở đó?”

“Lần sau nhớ cất kỹ ánh mắt sắc bén đó đi, người thì giết không được nhưng lại bại lộ hành tung của chính mình”. Không thể không thừa nhận, ta thật sự thích hắn như vậy. Tuy biết rằng đến cuối cùng sẽ là địch nhân, nhưng ta vẫn không thể không nhớ lại những kỷ niệm trước đây, trên mặt không khỏi hiển lộ ý cười.

“Tìm ta có việc?”, hắn không thèm nhìn mặt ta, sự khinh bỉ của Lôi Hổ thể hiện rõ ràng.

“Quế Thục Nghi cùng Ung Vương có quan hệ gì?”, ta cảm thấy có chút ảm đạm liền lên tiếng hỏi trực tiếp, tin tưởng hắn nhất định biết đáp án. Lôi Hổ là người tin cẩn duy nhất bên cạnh Hoàng Đế, mà Hoàng Đế lại khôn khéo như vậy, ta thật sự hoài nghi có chuyện gì trong cung mà hắn không biết.

“Không biết!”, hắn trả lời một cách cứng rắn, chỉ là vẻ xấu hổ trên mặt đã bán đứng hắn.

“Cấu kết?”, hắn đỏ mặt, “Chính mắt ngươi thấy sao?”, cổ sắp bị nghẹn chết, “Bệ hạ không biết sao?”, thái độ chuyển sang căm tức, “Làm tốt phận sự của ngươi, đây không phải là chuyện ngươi nên biết”, hắn nghiến răng nghiến lợi.

Được rồi, ta đã đoán đúng! Dựa trên biểu tình “hận không thể bóp chết ngươi” của hắn mà nói, loại sự tình này hắn đương nhiên không chịu mở miệng, ắt hẳn là có can hệ đến thể diện của lão Hoàng Đế, “Trả lời câu hỏi của ta, ngươi đã quên mệnh lệnh của bệ hạ rồi sao?”. Lão Hoàng Đế đã mệnh cho hắn toàn lực hỗ trợ ta, kỳ thật không cần hắn trả lời, thái độ của hắn đã nói lên tất cả.

“Ngươi… ”, hai tay hắn đã hướng về phía cổ của ta, chỉ là nửa đường nghĩ tới mệnh lệnh Hoàng Đế phân phó, hắn thu tay trở về. Một sự tình liều chết không chịu tiết lộ lại bị mệnh lệnh của Hoàng Đế… gương mặt lẫn hai bên tai của hắn đều đỏ. Uất nghẹn nửa ngày, hắn rốt cuộc ói được ba chữ rồi rời đi, “Hoàng Thượng biết!”. Thế này… xem như hắn không có trả lời a!

Lúc này thật sự chỉ còn lại một mình, ta tiếp tục ngồi xuống xích đu đung đưa. Khó trách nàng bảo tỷ muội tương xứng, khó trách nàng lại tin tưởng ta và nàng là hai kẻ cùng thuyền, khó trách nàng lại chán ghét ta như vậy. Xem ra, nàng cho rằng ta đã thượng lên giường của Ung Vương a! Ung Vương nhất định đã hứa hẹn với nàng rằng một khi hắn đăng cơ sẽ lập nàng làm phi. Ha ha, nữ nhân này rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào? Tân Hoàng Đế như thế nào lại lập một người mang thân phận “mẫu phi” của mình làm “phi tần”? Dù Ung Vương xuẩn ngốc cùng háo sắc thì cũng không tới mức hồ đồ như vậy. Huống chi, nếu hắn đã là Hoàng Đế thì dạng mỹ nhân gì lại không có? Còn có thể vì một nữ nhân như nàng mà chống lại lễ giáo triều đình? Nữ nhân, mất thân cũng như mất tâm, nàng đã bị chính mình lừa bịp.

“Nữ quan”, từ rất xa, Thường Nghĩa dẫn theo một cỗ kiệu đi đến. Không, chính xác mà nói… là chạy đến đây.

“Chuyện gì?”

“Nữ quan”, Thường Nghĩa cúi thấp thân mình, điều này khiến ta chú ý những người đi theo hắn cũng là bọn cung nữ thái giám trong viện của ta, “Tề Vương điện hạ đến, bảo người mau chóng trở về”

Tam Thiếu đến đây? Nhu Phi như thế nào? Đã an toàn sao? Hắn tìm ta có chuyện gì?

“Nữ quan, người lên kiệu đi! Tề Vương đang chờ người!”

Thường Nghĩa nói xong liền tiên đến đỡ ta. Ta mỉm cười đa tạ ý tốt của hắn, hy vọng Tam Thiếu không mang đến bất kì tin tức xấu gì.

“Tề Vương điện hạ đến khi nào?”

“Đã lâu rồi, điện hạ đợi người thật lâu, thấy người vẫn chưa trở về nên lệnh nô tài đi tìm người!”

“A”, đợi lâu rồi? Hẳn là không có chuyện gì quan trọng, “Tâm tình của điện hạ như thế nào?”

“Nữ quan, nô tài nhìn không thấu cảm xúc của điện hạ”, hắn cung kính đáp lời, trước mặt những người khác, biểu hiện của Thường Nghĩa vô cùng kính cẩn và khiêm tốn, cùng đám tiểu thái giám kia quả thật không có gì khác biệt, “Không cao hứng cũng không mất hứng, chỉ như mọi khi!”

“Được rồi, đã biết”, chỉ như mọi khi sao? Nếu vậy, Nhu Phi đã an toàn. Ta thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy thoải mái không ít.

Nơi ta trụ lai rất nhỏ, đây chính là một biệt viện từ vách sau tẩm điện của Hoàng Đế kiến tạo thành. Không có hậu viên, không có vườn, không có bảng hiệu, đương nhiên cũng sẽ không có tên. Từ mảnh sân nhỏ ngoài cửa tiến vào chưa đủ ba mươi bước chính là căn phòng nơi ta ở, chỉ cần mở cửa phòng là có thể thấy rõ phía bên kia phòng đối diện. Hai bên trái phải là ba gian nhà liền kề vốn dĩ cũng chưa có người trụ lại. Sau khi Thường Nghĩa đến đây, hắn chiếm một gian, các cung nữ thái giám còn lại chiếm phần diện tích còn lại. Cẩn thận nhẩm tính một chút, hiện tại tiểu viện của ta tuy nhỏ như thế nhưng cũng có hơn mười người cư trú.

Thường Nghĩa đi theo ta tiên đến cửa viện, những cung nữ thái giám đang đứng trong viện hầu hạ nhìn thấy ta liền khom người hành lễ rồi lui sang một bên. Ngẩng đầu nhìn lên, cửa chính đã mở ra, ta bắt gặp Tam Thiếu đang ngồi an vị bên cạnh bàn và đang ăn nhâm nhi món gì đó. Thần sắc của hắn dường như không có gì đặc biệt, thật sự nhàn nhã. Đi đến trước cửa, cuối cùng Tam Thiếu cũng đã nhận ra ta đã trở về, hắn buông món đang ăn dở dàng trên tay mà nhìn về phía ta, trên mặt có ý tươi cười.

“Nô tỳ bái kiến Tề Vương điện hạ, không biết điện hạ giá lâm nên không ra đón từ xa, thỉnh điện hạ thứ tội”. Ta quỳ gối hành lễ. Ta phát hiện Thường Nghĩa đối đãi với Tam Thiếu rất khách khí, trên bàn bày ba bốn món điểm tâm cùng ngũ quả hoa mứt. Hương thơm từ trong tách trà trước mặt Tam Thiếu tỏa ra báo cho ta biết đó chính là trà Xuân Mao Tiêm. Ta dám khẳng định bên trong những chiếc hộp mứt kia nhất định có dưa Cáp Mật, toàn là những thực phẩm được tiến cống, Hoàng Đế đã ban cho ta một ít để nếm qua, ngay chính bản thân ta cũng chưa kịp dùng thử, vậy mà Thường Nghĩa cư nhiên… Ta khẽ xoay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thường Nghĩa một cái, để hắn biết rằng ta thực sự rất tức giận.

“Được rồi, đứng lên đi”, Tam Thiếu đương nhiên không biết trong đầu ta đang suy nghĩ điều gì, hắn mỉm cười cho phép ta đứng lên. Những cung nữ bên cạnh thấy hắn dừng lại không ăn nữa liền bê đến một chiếc khay, trên khay là khăn ướt màu trắng để hắn lau tay, mà ta cũng thừa dịp này tiên đến gần cạnh bàn.

“Nữ quan quả nhiên được phụ hoàng sủng ái. Lượng dưa Cáp Mật tiến cống năm nay cực nhỏ, ngay cả bên mẫu hậu cũng chỉ được một ít, không ngờ nơi này cư nhiên lại có. Xem ra về sau bổn vương nhất định phải chăm chỉ ghé thăm nơi này a!”, Tam Thiếu mỉm cười thật vui vẻ, sự lo lắng của ngày trước đã biến mất không để lại chút bóng dáng.

“Điện hạ nói đùa, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nô tỳ chỉ có thể tận tâm hầu hạ mà thôi”, hắn ăn liền ăn, vậy còn dám nói? Ta lại xoay đầu lườm Thường Nghĩa một cái. Cảm thấy uất ức vẫn chưa tan, ta lặng lẽ nhấc chân ra phía sau rồi dùng sức giẫm một phát, hiệu quả đến ngay, ta nghe thấy thanh âm hít sâu của Thường Nghĩa. Hắn vẫn cúi đầu nên ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng khi vô tình nhìn xuống tay hắn, ta phát hiện ngón út của hắn cư nhiên đang nhếch lên, còn lay động trái phải vài lần. Giận dữ, nhưng cũng buồn cười, từ khi nào mà tính tình của ta lại trở nên trẻ con như thế? Bỏ qua.

“Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, bổn vương có chuyện muốn nói với nữ quan”, Tam Thiếu trông thấy mười ngón tay đã sạch sẽ liền mở miệng phân phó bọn hạ nhân lui ra ngoài, trước đó còn mỉm cười với Thường Nghĩa, “Thường công công cũng lui ra đi, bổn vương ở trong này, ngươi có thể yên tâm”

“Nô tài không dám, nô tài cáo lui”, không hề có nửa điểm kháng cự, Thường Nghĩa hành lễ rồi xoay người bước đi, thái độ rõ ràng dứt khoát.

“Ách… Thường… ”, ta trợn mắt há hốc mồm cùng nghẹn họng nhìn trân trối theo hắn. Chỉ là, Thường Nghĩa đã phi như bay ra khỏi phòng, bây giờ ta có muốn nói gì cũng không được. Hắn trở nên nghe lời như vậy từ khi nào?Vũ Nhân cùng Diên Tử không có loại đãi ngộ này nha!

“Đừng gọi, mọi người đã ra ngoài”, Tam Thiếu tiên đến lôi kéo tay ta rồi ấn ta ngồi xuống ghế, trên mặt hắn không hề che dấu sự đắc ý, nụ cười sáng lạn kia khiến đầu óc ta mơ hồ.

“Người của ngươi?”, quá mức kinh ngạc, ta thật sự không ý thức được chính mình cùng Tam Thiếu đang ngồi sóng vai, thậm chí còn bị hắn lôi kéo cánh tay.

“Ta nói không phải, ngươi tin sao?”, hắn càng thêm đắc ý, dường như còn có xu hướng ca hát.

“Tin”, không phải ta tin tưởng Tam Thiếu mà là ta tin tưởng vào trực giác của chính mình, Thường Nghĩa tuyệt đối không phải là người của Tam Thiếu.

“Được rồi, đừng làm ra bộ mặt gặp quỷ như thế, bổn vương cũng không biết hắn đến đây là vì cái gì. Nghe nói Nhị hoàng huynh cùng Diên Tử đều có chuyện đụng chạm đến hắn, ta vốn nghĩ mình cũng sẽ như vậy, không nghĩ tới… ha ha, ta còn tưởng là ngươi bày mưu đặt kế, nguyên lai không phải vậy!”

Rốt cuộc ta cũng đã phục hồi tinh thần và phát giác bàn tay của chính mình đang bị hắn giữ chặt. Ta giả vờ muốn ăn món gì đó để rút tay ra, thân người cũng theo đó mà xê dịch sang bên cạnh một chút, “Hôm nay điện hạ giá lâm có điều chi phân phó?”. Không xong, ta sơ ý với tay vào hộp mứt hoa quả, dính dính nhớp nhớp khó chịu.

“Có chuyện, hơn nữa là chuyện tốt, ngươi không ngại ngồi nghe chứ?”, nhất định là nhìn ra tâm tư của ta, Tam Thiếu lấy mảnh khăn vừa rồi thay ta lau sạch ngón tay, sau đó hắn ném khăn đi, rồi sau đó… ta choáng, hắn còn chưa chịu buông tay.

Toàn bộ tâm trí của ta đều tập trung suy nghĩ biện pháp rút tay về một cách âm thầm không để lại dấu vết. Điều hắn nói khiến ta phải suy đoán, chỉ là trong lúc tức thời ta không thể đoán ra. Cuối cùng, ta đành phải hạ thấp người rồi nói, “Nô tỳ ngu ngốc, thỉnh điện hạ chỉ giáo”. Làm sao đây? Chẳng lẽ lại nhón tay ăn món gì đó để thừa dịp ngồi cách xa hắn một chút?

“Chỉ giáo thôi cũng không phải là không được, nhưng Tiểu Nhạc Nhi phải đáp ứng ta một điều kiện thì ta mới nói cho ngươi”, ma quỷ thành tinh Tam Thiếu căn bản không cần đoán liền nhìn ra ta đang âm mưu chuyện gì, hắn nhanh tay cầm hộp mứt hoa quả rồi nhón một miếng mứt Cáp Mật bỏ vào miệng ta, “Muốn ăn nó sao? Ta mang đến là tốt rồi!”. Trên thực tế, mọi loại mứt hoa quả trên bàn đều được cắt thành từng miếng nhỏ vừa miệng như thế này. Hắn tặc lưỡi mỉm cười, đây… tuyệt đối là cố ý!

Thường Nghĩa, một lát nữa ta sẽ giết chết ngươi, chắc chắn ngươi sẽ chạy không thoát. Ta giận dữ đem món ngon nuốt xuống bụng, vị ngọt biến đâu mất, ta cảm giác thứ mình đang ăn là thịt người, thịt của Thường Nghĩa! Bình thường hắn cho ta ăn hoa quả này nọ cũng không thấy hắn cẩn thận được như vậy. Đương nhiên, căn bản mà nói ta cũng không ưa ăn vặt linh tinh này nọ, ngay từ nhỏ ta đã không có thói quen này, lớn lên ngày ba bữa ấm no đã rất thõa mãn rồi, “Xin vương gia chỉ giáo”

“Trước tiên nói cho ta biết, vết thương trên cơ thể ngươi như thế nào rồi? Còn đau không? Thuốc của Diên Tử mang đến có sử dụng không?”

“Có, đều đã khỏi hẳn, đa tạ vương gia quan tâm, hiện tại nô tỳ đã không còn đau”, vẫn còn hơi đau một chút, nhưng… dường như ta không cần thiết phải nói với hắn.

“Được rồi, ta muốn ngươi hãy lắng nghe lời ta sắp nói một cách cẩn thận, cũng không được chen ngang, cũng đừng hoài nghi, chỉ cần nghe thôi là được”

Cử chỉ có phần nghiêm trọng, ta vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, “Nô tỳ đã rõ”

Tam Thiếu nghiêm túc nhìn ta một hồi, đột nhiên hắn vươn người ôm chầm lấy ta rồi thở một hơi thật dài, “Tiểu Nhạc Nhi, nhìn ta, nhìn vào mắt ta mà nghe ta nói. Ta muốn ngươi đáp ứng ta về sau những lúc không ngươi không được gọi ta là Vương gia, không được tự xưng nô tỳ, ban đêm không được một mình hội kiến nam nhân, có gì nguy hiểm đều phải nói cho ta biết, mọi sự đều đã có ta, không được để liên lụy chính mình, lại càng không thể bị chính mình thụ thương”, vẻ mặt thật thành khẩn, ánh mắt thật sạch sẽ, trước đây Tam Thiếu chưa từng “thật” như vậy bao giờ, “Nghe nói ngươi bị đánh, cả người đều là vết roi cùng máu thịt mơ hồ, ngươi có biết là ta rất đau lòng không? Lúc ấy, thiếu chút nữa ta đã bỏ mặc tất cả để mang ngươi đi, có một khắc… ta thậm chí… thậm chí… ”, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mang những lời do dự nói ra, “Ta thậm chí không còn muốn vương vị gì nữa, ta thầm nghĩ mang ngươi đi, rời khỏi chốn thâm cung đại viện này, rời khỏi nơi đấu đá phân tranh. Chúng ta sẽ đi đến chân trời góc biển, chỉ có ta và ngươi”

Bầy ong lại xông vào tâm trí ta, bầy ong loạn thất bát tao. Vẫn biết tâm ý của hắn, nhưng ta chưa từng nghĩ hắn sẽ nói ra như vậy. Hắn muốn ta nhìn thẳng vào mắt hắn vì hắn vốn biết ta trời sinh đa nghi. Dùng ba chữ “ngây như phỗng” đủ để miêu tả bộ dáng hiện tại của ta, căn bản đã hóa đá. Đầu óc ta nhanh chóng chuyển động, trăm ngàn ý niệm đồng loạt xuất hiện và cuối cùng dừng lại ở một ý niệm mà ngay cả chính ta cũng cảm thấy nó thật trơ trẽn: hắn là thật lòng, lời hắn nói là thật, vậy nên… ta có thể lợi dụng! Đừng trách ta, người không vì mình trời tru đất diệt.

“Tam Thiếu, ngươi đang chạm vào vết thương của ta”, ta cúi đầu buông ra một thanh âm nhẹ nhàng nhưng đủ để hắn nhận ra ý tứ của ta. Ta biết chính mình thật sự vô sỉ, nhưng ta còn có thể làm gì khác? Ta căn bản hoàn toàn không dính dấp tới những từ đại loại như “cao thượng”, “thuần khiết”. Thân thể mặc dù không thuộc về mình nhưng ta vẫn còn tâm, tâm của ta thuộc về chính mình. Sau khi trải qua nhiều sóng gió như vậy, sau khi giãy dụa bên bờ vực sinh tử để được sống sót, sau khi nhận biết lòng người quá nhiều âm u, ta biết rằng bản thân chỉ có thể sống sót khi bảo vệ thật kỹ tâm của chính mình. Quế Thục Nghi vừa rồi không phải là một ví dụ tốt lắm sao? Nàng đánh mất tâm, ta biết rất rõ vận mệnh bi thảm nào đang chờ đợi nàng ở phía trước. Vết xe đổ phía trước, sao lại dẫm lên?

Nghe thấy lời nói của ta, Tam Thiếu vội vàng buông ta ra nhưng bàn tay vẫn nắm chặt. Tư thế trước kia vẫn được giữ lại để ta có thể trông thấy rõ ràng ánh mắt của hắn, “Tuy không hài lòng lắm nhưng không sao, ngày tháng còn dài, chúng ta từ từ sẽ đến lúc đó. Bây giờ hãy gọi ta một tiếng, được không?”

“Tam Thiếu”, ta rất muốn làm ra biểu tình thẹn thùng để hợp tình hợp cảnh, chỉ là khi đối diện với ánh mắt sạch sẽ của hắn, ta không giả vờ được. Vẫn là tu luyện chưa đến nơi đến chốn a! Haiz, về sau phải cải thiện, “Ngươi vẫn chưa nói là chuyện gì tốt a! Nói mau đi!”. Ta rút tay về, đương nhiên cũng chỉ có thể làm thế, một ám chỉ để hắn hiểu: nếu không nói, ta sẽ nổi giận. Cách này thật ti bỉ, nhưng lại hữu dụng.

“Đã biết, ngươi đợi chút”, Tam Thiếu mỉm cười thật dịu dàng nhưng đáy mắt lại dâng lên chút ảm đạm chứng tỏ hắn đã hiểu được ta đang có chủ ý gì. Hắn đương nhiên sẽ biết. Lấy sự am hiểu của hắn đối với ta thì làm sao lại không nhìn thấu tâm tư của ta? Nhưng đâu phải chỉ có mỗi hai chúng ta, toàn bộ hoàng cung này kỳ thật đều như vậy. Mỗi người đều biết người khác đang suy nghĩ gì, nhưng lại xuất phát từ nhiều nguyên nhân mà giả vờ như mình không biết. Tam Thiếu lấy một phong thư từ trong ngực áo đưa tới tay ta, “Xem xong lập tức thiêu hủy, đừng để rơi vào tay người khác”

Thư? Ta tiếp nhận phong thư liền bắt gặp bốn chữ tú lệ, “Thanh Nguyệt thân khải”, không có tên người gửi. Mở phong thư đọc kỹ, bên trong vẫn là những dòng chữ tú lệ, “Ân tái tạo không dám nói lời đa tạ, tình thâm xả thân trong cơn hoạn nạn xin để kiếp sau đáp đền, chết trăm lần không tiếc, khấu đầu bái lạy từ xa”. Haiz, xem ta Tam Thiếu đã nói rõ ràng với nàng. Ta đứng dậy tìm lửa đem bức thư thiêu đốt. Giữa ánh lửa bập bùng lay động, ta tựa như đang nhìn thấy thân ảnh của nàng đang hướng về phía ta mà vậy tay… tự do khoái hoạt!

Ta buột miệng hỏi, “Nàng sống tốt không? An toàn không? Ngươi xác định nàng sẽ không bị người phát hiện?”

“Yên tâm đi, nàng đã trở về. Chính mắt ta nhìn thấy thân nhân của nàng đón nàng về. Ta tin tưởng không còn ai có thể làm thương tổn đến nàng”

“Ừm”, có thân nhân thật tốt, có người nhà thật tốt. Đối với nàng, ta vẫn là mâu thuẫn. Hâm mộ và ganh tị. Yêu thích và oán hận. Ta cũng có người nhà, cũng có thân nhân. Vậy mà hiện tại ta lại đang lên kế hoạch diệt trừ bọn họ. Trăm người trăm mối, hoàn cảnh giống nhau nhưng vận mệnh lại khác nhau.

“Muốn khóc thì khóc đi, yêu thương bản thân mình một chút, cái gì cũng kiềm nén trong lòng cũng không phải thật sự kiên cường”

Tam Thiếu ôm lấy ta rồi cùng nhau xem ánh lửa tắt ngúm. Sự trấn an của hắn đối với ta thật sự không có tác dụng gì nhưng cũng đủ để ta từ trong mơ hồ phản tỉnh lại. Ta chế ngự cảm xúc rồi mang tro bụi đổ vào bát nước đặt dưới giường. Không thể suy nghĩ quá nhiều, ta vẫn còn chuyện phải làm.

“Tam Thiếu, trong viện này có người của ngươi?”, ta hoài nghi không chỉ có một mình Tam Thiếu, những người khác cũng có.

“Vừa rồi ở trong phòng có hai người”, một câu trả lời rõ ràng, “Mặt khác, theo ta được biết, Nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng đệ cũng đã phái người đến đây. Mẫu hậu cũng có người trong này. Ngoài ra cũng còn nhiều người khác, hạ nhân trong tiểu viện này… chỉ sợ từ sớm đã bị chia cắt gọn gàng

“Vậy à!”, thật ra ta cũng không để ý lắm. Bỗng nhiên, ta nhớ tới tấm kim bài Vũ Nhân đã đưa tới.Vũ Nhân chỉ có tả cấm vệ quân, thế lực tất nhiên yếu hơn so với Tam Thiếu, nói vậy… bày trí của ta có nguy cơ bị phá vỡ, “Nếu ta nhớ không lầm, hình như trong tay Tam Thiếu nắm giữ binh phù hữu cấm vệ quân, đúng không?”. Làm sao có thể sai được? Ta đã sớm biết được, tả hữu cấm vệ quân, ngự lâm quân cùng ngự tiền cấm vệ doanh phân biệt ba nhánh nằm trong tay ba vị Hoàng Tử và Lôi Hổ.

“Không sai, là ta đang giữ trong tay”, Tam Thiếu lấy từ trong ngực áo ra một tấm kim bài bằng vàng tròng, chỉ là đầu hổ đã đổi thành đầu báo, “Ta biết tấm kim bài kia của Nhị hoàng huynh đang nằm trong tay ngươi, không cần nói, cho ngươi!”. Hắn không hề do dự đưa ra tấm kim bài khiến ta có chút bỡ ngỡ.

“Thật sự… cho ta?”, đưa cho ra dễ dàng như vậy sao? Nghi vấn thật rõ ràng nhưng ra vẫn nhanh tay… tiếp nhận.

Cười khổ một tiếng, Tam Thiếu nhanh tay hơn đem tấm kim bài cất vào ngực áo, một ngón tay khác ấn nhẹ vào mũi ta, “Không cần vội vàng như vậy! Ta bảo cho ngươi thì sẽ không đổi ý. Cùng Nhị hoàng huynh… giống nhau, xem như đây chính là lời tạ lỗi cùng bồi thường của ta… ”

“Tam Thiếu!”, có chút động lòng, nhưng ta rất nhanh cảnh cáo chính mình, không cần áy náy, cũng không cần thẹn thùng, ta… haiz…

“Được rồi!”, để đánh vỡ không khí quái dị vừa rồi, Tam Thiếu trêu đùa gõ lên vai ta hai cái, “Hiện tại một nửa binh quyền tại kinh thành đều nằm trong tay ngươi, về sau ngươi phải bảo hộ ta a, đừng để ta bị người khác khi dễ”

“Ngươi… ”, ta vừa có ý nghĩ ghê tởm rằng sẽ nói lời cảm tạ, cũng không hiểu tại sao lời nói đã đi được nửa đường liền bị nuốt trở lại, “Còn thân vệ vương phủ của ngươi đâu?”. Choáng, chẳng lẽ bao nhiêu tài ăn nói của ta đều đi vào trong câu đó? Nịnh hót vốn là sở trường của ta mà!?

Ah ha, lúc này Tam Thiếu thật sự đã bật cười, nụ cười sáng sủa vui mừng, “Không phải đâu. Ngươi nhớ đó, dù thế nào cũng phải lưu cho ta vài thủ vệ a! Tốt xấu gì thì ta cũng là một vương gia, ngươi không thể ta đi đến nơi đó một cách trơ trọi a!”

“Vài thủ vệ?”, ta cười nhạt, câu nói quả thật đã nhắc nhở ta, “Theo ta được biết, vài thủ vệ trong miệng ngươi chính là năm ngàn người?”. Mặt khắc, một nửa quân lực biên phòng cũng nằm trong tay hắn không khế. Một nửa còn lại nằm trong tay Vũ Nhân.

Hắn không nói, nụ cười tươi vẫn duy trì. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Nhạc Nhi, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, ngươi cũng biết ta suy nghĩ điều gì. Chúng ta đều phải làm chuyện chính mình không muốn. Tin tưởng ta, tại thời điểm mấu chốt, ta sẽ không làm thương hại đến ngươi, vĩnh viễn sẽ không”

Ta còn có thể nói gì? Tam Thiếu, thật có lỗi, xem ra cuối cùng đều là ta phụ ngươi. Không chỉ một mình ngươi, có lẽ là tất cả mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio