Tỷ Phu Vinh Dự

chương 37: mỹ nhân có nước da bánh mật (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt với sự khiêu chiến vào buổi tối, ta vãn có chút bàng hoàng. Nghe nói, ân ái có thể giảm sự khẩn trương xuống. Lại nghĩ đến Phàn Ước tươi mát động lòng người có thể làm ta cảm thấy buông lỏng sao? ta rất chờ mong.

"Rinh ! Rinh !""

Vừa trở lại bàn công tác, điện thoại lập tức reo lên, ta tưởng là của Đái Tân Ni nhưng vừa bắt máy, lòng ta như trực nhảy lên, người gọi điện là Phàn Ước.

"Lý chủ quản, ta là Phàn Ước." Phàn Ước thanh âm thật đúng là êm tai.

"Ừ, có chuyện gì phân phó không?" Ta dự cảm đến Phàn Ước muốn nói gì đó.

"Hì hì, ta làm sao dám phân phó ngươi? Ta chỉ, thầm nghĩ hỏi ngươi buổi tối có thời gian không?"Phàn Ước cười yêu kiều.

"Như thế nào, muốn mời ta ăn cơm?"Ta cười hỏi.

"Ừ."Phàn Ước chỉ ừ một tiếng câu đừng nói lời nói , nàng đang đợi câu trả lời của ta.

"Bình thường ta không tiếp nhận lời mời của nữ hài tử, trừ phi hôm nay là sinh nhật ngươi, ha ha !""

Có lời đề cử của Cát Linh Linh, ta tự nhiên lớn mật dụ dỗ nàng. Ta rất thích Phàn Ước, tuy nhiên ta càng mê muội nữ nhân thành thục, nhưng Phàn Ước xác thực không giống người thường, trên người nàng vừa có vẻ phong tình của thành thục nữ nhân, lại có chất thanh xuân thiếu nữ ngượng ngùng.

"Ta muốn quà sinh nhật."

Phàn Ước cũng giống tất cả nữ hài khác, đều hi vọng có thể nhận được quà trong sinh nhật mình, ta đáp ứng. Đưa cái gì cho Phàn Ước đây? Cúp điện thoại, ta bắt đầu thở dài. Ta không chỉ muốn đưa một lễ vật thông thường cho Phàn Ước, mà muốn đó là một món quà không chê vào đâu được, hơn nữa còn có thể ứng phó được với Đái Tân Ni.

Đối diện tòa nhà công ty có một tiệm bách hóa gọi là Bách Việt, hỏi tiểu thư quầy phục vụ, ta đã tìm được tiệm châu báu lầu bốn. Đây là tiệm châu báu uy tín lâu năm, tuy đặt tại lầu bốn nhưng có không ít khách hàng tới mua đồ trang sức. Ta đi tới một quầy hàng chuyên bán vật phẩm trang sức bạch kim.

"Tiên sinh, muốn mua đồ trang sức gì? Chúng ta nơi này vừa mới có các loại nhẫn kiểu, vòng tay, vòng cổ......" Một tiểu thư mặc đồng phục đi tới, rất khách khí, lễ phép mà giới thiệu với ta.

"Ta muốn chọn một chiếc vòng cổ."

"Mấy cái này ngài xem thế nào?"

Tiểu thư bán hàng cẩn thận từng li từng tí lấy ra ba chiếc dây dài nhỏ lóng lánh từ trong quầy, ta liếc cái rồi chọn ra một chiếc hình Tinh Nguyệt, những vì sao cùng ánh trăng giao nhau, trong ánh trăng màu trắng bạc, những vì sao lại màu lam nhạt, rất tinh xảo và xinh đẹp. Ta cơ hồ có thể khẳng định, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ thích. Truyện Sắc Hiệp -

"Tiên sinh thực sự có ánh mắt, cái vòng cổ này thật sự rất xinh đẹp lại thời thượng, đưa cho bạn gái là thích hợp nhất!"

Bán hàng tiểu thư tươi cười sáng lạn mà khen ngợi ta một phen.

Ta suy nghĩ, cô nàng này miệng thực ngọt, đáng tiếc bộ ngực hơi nhỏ, tóc hơi có chút dầu, trên trán lại có hai nốt mụn. Ai, so sánh với mỹ nữ trong công ty chúng ta, thật sự kém xa.

"Cám ơn ngài chiếu cố, tổng cộng 5680 nguyên."

Tiểu thư bán hàng đem một chiếc túi gấm chứa chiếc vòng đưa tới.

"Tốt." Ta chìa chiếc thẻ tín dụng ra, nhìn cái túi gấm tinh mỹ này, ta vụng trộm thở dài. Nếu như chỉ vì cua gái, ta nhất định không cam lòng tốn tiền nhiều như vậy để mua một nụ cười của mỹ nhân, không phải ta keo kiệt mà là ta căn bản cũng không có năng lực đó. Ta sở dĩ làm như vậy cũng là để áp dụng kế hoạch của ta.

Ta cũng không ngu ngốc, mỹ nữ xuất chúng như Phàn Ước bình thường vô cùng kiêu ngạo, nam nhân muốn mời nàng ăn cơm, đoán chừng xếp thành hàng dài, nói không chừng còn mấy kẻ sẵn sàng chen ngang, thế thì hoàn toàn quên đi . Nhưng Phàn Ước lại chủ động hẹn ta, nó có nghĩa nàng cũng coi trọng ta, ta tuy lớn lên không tệ, dáng người cũng không có trở ngại, nhưng muốn nữ hài chủ động xuất kích, ta thật đúng là chưa đạt đến cái trình độ này.

"Tạm biệt tiên sinh, hoan nghênh lại đến."

Ta gật đầu, cảm giác được người ta tôn kính thực tốt.

Ra khỏi tiệm trang sức, ta vừa đi vừa suy nghĩ về tương lai của mình. Nếu muốn tồn tại lâu dài ở kt, ta phải trở thành phó quản lý bộ phận đầu tư, nếu như không làm được, trong đại hội cổ đông có lẽ ta sẽ vị vứt bỏ, ít nhất thì cũng bị đẩy ra ngoài rìa, có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm một chức phân tích. Thật ra vị trí phân tích kỳ thật cũng không tệ, rất nhiều người cả đời cũng không thể trèo lên vị trí này, nhưng ta không cam lòng, đã có cơ hội tiếp tục đi tới, tại sao ta phải dậm chân tại chỗ?

Đây là nguy cơ, cũng là một cơ hội. Hiện tại đang bày ra ngay trước mắt, ta quyết định phải lợi dụng thật tốt, nếu không chẳng những không cứu không được Đái Tân Ni thì chính mình cũng khó bảo toàn bản thân, thậm chí còn có thể liên lụy đến Tiểu Quân, đó tuyệt đối là một tai nạn.

Vì Tiểu Quân, cũng vì Đái Tân Ni, ta chỉ có một con đường, chính là đánh bại Đỗ Đại Duy. Ta biết rõ muốn đánh bại hắn trước tiên phải giành được sự tín nhiệm của hắn, nếu như ta cự tuyệt Phàn Ước thì sẽ khiến nói Đỗ Đại Duy nghi ngờ ta đứng bên Chu Cửu Đồng. Điều này quá nguy hiểm. Hơn nữa Chu Cửu Đồng trước mắt vẫn nắm giữ lấy kt, nhưng hắn xác thực già rồi, ta tuyệt đối không thể đem tất cả trứng gà đặt ở một cái giỏ Chu Cửu Đồng.

Hôm nay kt thế cục hỗn loạn, mỗi người đều có tính toán cho mình. Trong mắt hai đại thế lực, ta chỉ là một con cờ, tùy lúc có thể buông tha. Muốn biến chính mình thành một lực lượng có tính quyết định, nhất định phải đoàn kết, lôi kéo hết thảy thế lực; Muốn tăng sức mạnh của mình, tuyệt đối không thể trở thành địch nhân trong mắt đại thế lực.

Người khác tại lợi dụng ta, ta vì cái gì không thể lợi dụng lại? Chờ ta đánh bại Đỗ Đại Duy, ta lại quay đầu đối phó Chu Cửu Đồng. Hắc hắc, cái lão biến thái họ Chu không đáng để ta e ngại, chuyện giữa ta và hắn sớm muộn cũng có một kết thúc.

"Thúc thúc, cho cháu đi trước với......"

Trước thang cuốn, tiếng xin xỏ của một đứa bé đã cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, ta chỉ đành nhường đường. Đột nhiên, ta nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp. Thật sự là oan gia ngõ hẹp, cái bóng hình xinh đẹp này hết lần này tới lần khác lại chính là Cát Linh Linh. Cát Linh Linh cũng thấy ta, nàng cũng đứng tại thang cuốn đi lên, nhưng ta lại theo chiều xuống dưới.

Cát Linh Linh vừa thấy ta cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá nàng lập tức che miệng bật cười. Tuy đã ngủ một giấc, lại qua mười tiếng đồng hồ, nhưng ta đối với trận tra tấn hồi rạng sáng vẫn còn nhớ rõ, cái cảm giác nôn mửa kia đến bây giờ vẫn xôn xao. Đáng hận chính là nữ nhân xinh đẹp này nhìn thấy ta chẳng những không có chút áy náy nào mà còn đắc ý cười trộm.

Ta lập tức nộ khí dâng lên, nhịn không được thầm máy môi mắng một câu: bà tám thối. Lúc ta mắng khuôn mặt vẫn mỉm cười, ta đương nhiên không dám trực tiếp mắng nàng, đến cả Đỗ Đại Duy còn sợ nữ nhân hung hãn này, ta càng không thể đắc tội nàng. Cho nên chỉ có thể dùng phương thức này giải tỏa chút nộ khí.

Nhưng thật bất ngờ, nụ cười trên mặt Cát Linh Linh đột nhiên cứng lại , mắt hạnh trợn lên mà nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, ánh mắt đầy sát khí. Trời ạ, chẳng lẽ nàng có thể hiểu khẩu hình sao? Ta cảm thấy quá sợ hãi, thấy thang cuốn sắp đến điểm dừng, ta rất nhanh chạy len, trong lòng thực sợ người đàn bà đanh đá này.

Chưa đi được vài bước, điện thoại trong túi áo lại vang lên, ta lấy ra xem thì thấy là một cái dãy số lạ. Vô ý thức nhìn về đầu thang cuốn, chỉ thấy Cát Linh Linh tay cầm điện thoại nhìn ta, khoảng cách cũng tương đối xa nhưng ta lại có thể cảm giác được lửa giận trên người nàng. Chẳng lẽ Cát Linh Linh gọi tới hay sao? ta rất giật mình, không dám nhấc điện thoại, mặc cho chuông điện thoại reo loạn. Phát hiện ta không tiếp điện thoại, Cát Linh Linh dùng ngón tay chỉ vào ta, lại chỉ điện thoại trong tay nàng, ý tứ rất rõ ràng, nàng bảo ta nghe điện thoại.

Ta choáng váng, đứng tại đầu thang cuốn ngẩn người, điện thoại tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải. Cuối cùng khẽ cắn răng quyết định không tiếp, ta tắt điện thoại, sau đó sải bước chạy thục mạng. Chạy tới lầu hai, ta nhịn không được phải bật cười, thầm nghĩ tại sao ta phải sợ nàng? Nếu như nàng hỏi tới thì ta kiên quyết phủ nhận là được, chạy đi làm gì cơ chứ? nghĩ vậy, ta lại thấy thoải mái hơn nhiều. Vừa định xuống lâu, ta nhìn quanh lại thấy bên cạnh toàn là quầy chuyên kinh doanh y phục cho nữ nhân.

Ta dừng bước, con mắt nhìn chằm chằm vào đám đồ lót. Ta rất thích những thứ này, đặc biệt ưa thích nội y viền tơ. Lại nhớ nếu không nhờ chiếc quần lót giật dây, ta còn chưa chắc bắt được Đái Tân Ni, cho nên ta có hảo cảm đặc thù với nội y nữ nhân.

Ngẫm lại chính mình còn cầm hai bộ nội y của Đái Tân Ni, lại cầm một chiếc áo ngực của Tiểu Quân, trong lòng hơi hổ thẹn. Ta thường khuyên bảo chính mình làm người không thể chỉ biết nhận. Muốn đạt được thêm phải trả giá, muốn có thêm một chiếc quần lót thơm ngào ngạt, tất nhiên phải đưa lên một chiếc mới tinh . Ta quyết định giúp hai vị đại tiểu mỹ nữ mua mấy bộ nội y. Nhất là Tiểu Quân, đều thời đại này còn mặc nội y bằng bông thật sự là không được ! nếu như Tiểu Quân thanh thuần đeo nội y khêu gợi thì sẽ là bộ dáng gì? Úc, chỉ thoáng tưởng tượng đã khiến ta dâm khí phun trào.

"Chào ngài, mời ngài đến xem."

Nếu như lúc trước ta còn có chút do dự nhưng khi tiểu thư bán hàng xuất hiện đã khiến ta kiên định bước vào quầy bán nội y. Vị tiểu thư này rất đặc biệt, không chỉ xinh đẹp tới cực điểm nhưng đôi mắt lại như có sương mù che chắn, bờ môi đỏ tía rất ngọt ngào, nước da bánh mật rất khỏe mạnh, trên người đồng phục váy ngắn rất thời thượng và gợi cảm, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra một loại khí chất lười biếng nhưng lại khiến người ta trìu mến. Nếu như không phải là tại màu da của nàng thì ta chút nữa đã hô lên ba chữ "Lâm Đại Ngọc".

Trông thấy ta, tiểu thư bán hàng có chút ngoài ý muốn. Ta đoán chừng nam nhân dám đến mua nội y nữ nhân nhất định không nhiều lắm. Bất quá, nàng tuy có chút sững sờ nhưng vẫn rất khách khí mời ta đến xem. Ta mãnh liệt nuốt nước miếng, giả bộ như không sao cả đi vào gian phòng. Nhìn quanh một lần, ta kinh hãi, bởi vì những thứ nội y này đắt đến dọa người, cao nhất đến tám ngàn, rẻ nhất cũng phải hơn một ngàn.

"Tiên sinh, tại đây tất cả đều là nhãn hiệu nội y cao cấp nhất sản xuất ở Phấp, ngoại trừ dùng tài liệu cao cấp cùng thiết kế tinh xảo, kiểu dáng của chúng ta cũng là loại thịnh hành nhất ......"

Tiểu thư bán hàng nói rất chậm dường như vừa tỉnh ngủ. Trong giọng nói mang theo chút lười biếng nhưng lại rất có từ tính. Ta xem ra vóc người nàng cũng tương tự Tiểu Quân, ta mập mờ đánh giá nàng, nghĩ thầm nếu như vị tiểu thư xinh đẹp này có thể mặc thử nội y, chắc chắn ta sẽ sẵn lòng bỏ tiền ra mua. Chỉ là cách này nghĩ quá khoa trương, ta cười xấu xa. Tiểu thư bán hàng phát hiện ta đang cười, nàng có chút ngại ngùng.

"Ta muốn mua một bộ, nhưng lại không biết số đo cụ thể, chỉ biết đại khái, vậy làm sao bây giờ?" Ta giả vờ hỏi thăm.

"Thực xin lỗi, những sản phầm của chúng tôi sau khi bán ra không cho đổi lại. Cho nên thỉnh tiên sinh tốt nhất nên có số đo để chọn chính xác, chúng ta hoan nghênh ngài lại đến."

Nói như vậy, tiểu thư bán hàng cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng ngữ khí vẫn bình phẩm là đầu cơ kiếm lợi như không có ý định trục lợi.

"Ta có một biện pháp, cũng không biết có được hay không?"

Ta cố lấy dũng khí thực hiện mưu đồ

"Biện pháp gì? Mời ngài nói." Nàng cười cười.

"Xin hỏi tiểu thư, ngực của ngươi có thật không vậy? Ách, ý ta là, nếu như ngươi không kê lót cái gì đó thì ngực bạn gái ta cũng cỡ như ngươi vậy." Ta ấp a ấp úng nói ra. Tuy có chút đường đột nhưng ta nghĩ cũng không thể mua về mới phát hiện không đúng thì hỏng, chẳng phải là quá lãng phí sao?

"Ngươi thấy ta giống như kê đồ lót sao?"

Bán hàng tiểu thư không cười , sắc mặt có chút cứng ngắc. May mắn thấy ta không có ý tứ đùa giỡn, nàng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:"Ta biết đại khái là số đo nào, tiên sinh, ngươi có thể chọn kiểu dáng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio