Nhưng đột nhiên phát sinh biến hóa. Tiếng bước chân còn chưa tới, một bóng người đầy đặn tựu tránh tiến vào văn phòng, nàng nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại, nhỏ giọng reo lên:"Tiểu Phàn trở về rồi, các ngươi muốn chết à?"
Người tiến vào hóa ra là Quách Vịnh Nhàn. Ta quả thực bị giật mình, chưa kịp rút đại nhục bổng ra, ngây người tại chỗ. Vương Di cũng sợ tới mức lớn tiếng kêu lên, nàng ôm chặt lấy ta.
"Quách tỷ, trước tiên đóng cửa lại đã. Van ngươi giúp đỡ ta."Ta lớn tiếng cầu cứu.
"Mau sửa sang quần áo lại." Quách Vịnh Nhàn quay người, giữ chặt cửa.
Nhưng ta không rút côn th*t lập tức ra, ta đột nhiên cảm thấy vô luận là tâm lý, hay là sinh lý của ta đều mãnh liệt hi vọng hoàn thành lần tình ái này. Có lẽ là lần khiêu chiến sắp tới gây cho ta áp lực quá lớn, ta càng phải mau chóng giải tỏa ra. Thoáng nhìn vẻ thất kinh của Vương Di, ta càng quyết tâm đêm côn th*t cứng rắn tiếp tục đâm trở về.
"Tiểu Hàn." Vương Di kinh ngạc nhìn ta, nàng tựa hồ muốn từ trong ánh mắt bình tĩnh của ta tìm được nguyên nhân. Ta chỉ cười đáp lại, chỉ có ta mới có thể lý giải hành vi điên cuồng của mình. Vương Di đương nhiên không thể lý giải, nhưng nàng vẫn thuận theo ý chí của ta. Ta kinh ngạc phát hiện mình rất cần loại nhu thuận này, tựu như tướng quân trên chiến trường ra bất cứ mệnh lệnh nào, chiến sĩ bên dưới đều phải chấp hành vô điều kiện.
Rất nhanh, Vương Di đã bị hành động điên cuồng của ta dẫn lên cực sướng. Dục vọng quá lớn có thể làm cho người ta điên cuồng. Vương Di tựa hồ cũng bị ta ảnh hưởng, nàng rất lớn mật hô to đến nỗi cả Quách Vịnh Nhàn cũng có thể nghe thấy:"Thoải mái, thật thoải mái......"
"Trời ạ, các ngươi vẫn còn làm sao? Phi, ta thực không muốn xem."
Quách Vịnh Nhàn tuy nói vậy nhưng vẫn tiếp tục xem.
Tràng diện rung động như thế nhất định tràn đầy sự hấp dẫn, nàng mở to hai mắt nhìn, lẳng lặng nhìn ta cùng Vương Di giao cấu. Ta dùng khiêu khích ánh mắt nhìn về phía Quách Vịnh Nhàn
"Quách tỷ, chuyện không phải tại ta, là Tiểu Hàn không buông ta ra." Vương Di sắc mặt đột biến, tiếng bước chân đã đến cửa ra vào, âm đ*o của nàng bởi vì khẩn trương mà kịch liệt co rút.
"Bẹp, bẹp......"
Ngay tại thời điểm này, ta vẫn thong dong há miệng ngậm lấy núm vú no đủ của nàng.
"Các ngươi nhanh lên." Quách Vịnh Nhàn khẽ kêu một tiếng, nàng liên tục nuốt từng ngụm nước bọt, đôi mắt mê người vẫn nhìn chằm chằm đại nhục bổng vào ta, nghe thấy âm thanh mút sữa, nàng gấp đến độ như kiến bò chảo rang . Nhưng nàng không có biện pháp, cả tiếng gào cũng tận lực đè thấp. Vừa dứt lời, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
"Tiểu Hàn, ngươi nhanh bắn ra a !""
Vương Di ôm thật chặt cổ của ta vụng trộm kêu lên, đồng thời dốc sức dùng hai chân kẹp lấy cái mông của ta.
"Ừ." Ta phát ra thanh âm hùng hậu, giống như tiếng dã thú. Trời ạ, thật thư thái ! Ta không biết có bao nhiêu tinh dịch phun ra, chỉ biết là toàn thân ta đang run rẩy mãnh liệt.
"Phanh...... Phanh......" Tiếng đập cửa không ngừng.
"Ồ, như thế nào lại khóa cửa vậy? Vịnh Nhàn tỷ có ở đây không? ta là Tiểu Phàn nè."
Âm thanh này ta nghe rất rõ ràng, là tiếng của Phàn Ước.
"Ừ, ta đến rồi. Tiểu Hàn cũng tới......"
Phún xong d*m thủy, co rút dồn dập cho ta biết Vương Di thật sự đạt đến cao triều. Ta run rẩy đem chỗ tinh dịch còn sót lại xóa đi. Lúc này, không khí trong phòng phi thường xấu hổ. Quách Vịnh Nhàn nhìn Vương Di, rồi lại nhìn sang ta, hỏi:"Mở cửa rồi thì giải thích thế nào?"
Ta im lặng, lại nhìn về phía Vương Di. Nàng không nói gì, đôi mắt phượng không ngừng chằm chằm vào ta. Trong ánh mắt tràn đầy sự u oán cùng vô tận phong tình, giống như cười mà không phải cười , nét đỏ ửng trên mặt cũng không hề biến mất.
Tất cả mọi người không biết như thế nào tốt, Phàn Ước cũng không có dấu hiệu ly khai. Tuy không gõ cửa nhưng nàng vẫn còn đi qua đi lại ngoài cửa, đoán chừng là đang chờ Quách Vịnh Nhàn trở về.
Ta linh cơ khẽ động, nhanh chóng nhắn cho Phàn Ước một tin nhắn: Phiền đại mỹ nữ, thỉnh nhanh chóng đến nhà hàng bông sen, ta có chuyện trọng yếu tìm ngươi, mau mau tới.
Tin nhắn phát ra không đến mười giây đồng hồ, ta đã nghe thấy bước chân Phàn Ước rời đi. Ta rốt cục thở dài một hơi, Vương Di cùng Quách Vịnh Nhàn cũng thở dài một hơi. Ta vừa định đi, Quách Vịnh Nhàn hung dữ vặn lỗ tai ta:"Miệng ta không kín đâu, ngươi muốn chặn miệng của ta lại ít nhất phải mời ta một bữa."
Ta kêu đau, lại âm thầm nhìn qua Quách Vịnh Nhàn cười xấu xa:"Cái này không dễ dàng đâu? Các ngươi sắp xếp thời gian trước, ta lập tức phụng bồi."
Quách Vịnh Nhàn sửng sốt, lập tức nghe ra trong lời của ta có ý nghĩa khác. Nàng lập tức thả lỗ tai ta ra, đỏ bừng cả khuôn mặt trừng mắt với ta:"Ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải người tốt."
"Có tốt hay không ngươi thử qua mới biết."
Ta cười ha ha, nói xong liền chạy ra khỏi phòng.
Nhà hàng bông sen kỳ thật không giống một quán ăn tiêu chuẩn, càng giống một tòa lâm viên Giang Nam cổ điển. Ngoài khắp nơi đình đài lầu các, các hòn non bộ gầy thạch, chính giữa còn có một mảnh hồ sen. Đúng dịp bông sen nở, thực khách vừa có thể thưởng thức mĩ vị của quán, vừa có thể chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong một bàn tình lữ gần cửa sổ, ta thấy Phàn Ước đã đến, nàng vẫn mặc đồng phục công ty. Phàn Ước hoàn toàn không có vẻ tươi cười khi thấy ta đến mà chỉ xụ mặt. Ta vừa ngồi xuống, nàng liền phàn nàn:"Văn phòng đột nhiên không có người, y phục của ta đều đặt ở công ty nên không thể mặc quần áo đẹp ra ngoài được. Ta trông có khó coi lắm không?"
"Nếu nói ngươi xấu thì cả thế giới này cũng không còn mỹ nữ nào nữa." Ta thở dài một hơi.
Phàn Ước không cười, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn:"Ngươi đến muộn đó. Để mỹ nữ chờ ngươi cả buổi, ngươi có biết xấu hổ không?"
Ta nhìn mặt mà nói chuyện, rất thành khẩn mà hướng mỹ nữ xin lỗi:"Thực xin lỗi, ta đã bị kẹt xe đến 300 năm, nên ta đành thành khẩn nhận lỗi."
"Ba trăm năm trước chỉ có xe trâu, xe ngựa, chẳng lẽ cũng sẽ kẹt sao?" Phàn Ước đảo mắt.
"Đương nhiên có chứ, ba trăm năm trước ta thỉnh Tiểu Phàn Ước ăn cơm, trên đường bị kẹt xe. 300 năm sau lịch sử tái diễn, chẳng qua là xe trâu, xe ngựa biến thành ô tô."
"Tiểu Phàn Ước?"Phàn Ước muốn cười.
"Ừ."
"Vậy người mời Tiểu Phàn Ước có phải Lý lão hán không?"Phàn Ước phản ứng kì tốt.
Đến phiên ta nghiêm mặt, Phàn Ước cũng nhịn không được bật cười khanh khách, tiếng cười truyền trăm mét. Ta đắc ý dào dạt, nam nhân chỉ cần có thể khiến nữ nhân cười thì nhất định có cơ hội.
Lúc này, nhân viên phục vụ phụ đưa thức ăn lên, trên bàn đặt một đóa hoa lớn và một tâm thiệp chúc mừng viết mười một chữ to: Chúc Phàn Ước, mỗi ngày xinh đẹp, mỗi ngày vui vẻ. Ta tiếp tục dâng lên món quà đã chuẩn bị:"Thực xin lỗi, vì mua chiếc vòng tay này ta đã chạy qua ba tiệm châu báu. Đây chính là nguyên nhân khiến ta bị trễ."
Vòng tay rất tinh mỹ, điêu khắc mười đóa hoa hồng. Dưới ánh đèn nhu hòa, màu vàng của vòng tay và màu trắng hoà lẫn, đan xen tạo ra hào quang chói mắt. Thật bất ngờ, Phàn Ước lại tỏ vẻ nghiêm nghị sắc mặt cứng rắn, ta rất ngạc nhiên nên đành hỏi thăm:"Vòng tay không đẹp sao?"
Phàn Ước lớn tiếng nói:"Đẹp thì có làm được gì? Lại không thuộc về ta, trừ phi...... Trừ phi ngươi đeo cái vòng tay này lên trên tay của ta."
Phàn Ước không cười, ta lại nở nụ cười:"Ngươi ngồi xa như vậy, ta làm sao có thể đeo cho ngươi?"
Phàn Ước hừ một tiếng:"Ngươi không thể tới đây sao?"
Ta chỉ đành đứng lên, đến ngồi bên Phàn Ước. Bất quá, nhìn một đôi bàn tay như ngọc trắng của nàng, ta ngây ngẩn cả người, không biết đeo lên thế nào cho tốt, cho nên ta lại thở dài:"Ngươi không vươn tay ra thì ta làm sao đeo lên cho ngươi?"
Phàn Ước duỗi tay trái ra, một bàn tay nhỏ bé vô cùng xinh đẹp, năm ngón tay lên bôi chút sơn móng tay xanh nhạt, quá mê người. Thấy ta loay hoay cả buổi mà vẫn không thể đeo được chiếc cổ tay, Phàn Ước đã đỏ hồng cả khuôn mặt, rốt cục vẫn phải nhịn không được phải phì cười. Ta cảm thán mị lực của Đường Bá Hổ, hắn cái gì cũng không tốn mà vẫn có thể tranh thủ được nụ cười của Thu Hương muội muội, còn ta phair tặng hoa, đưa vòng tay, tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới chỉ có thể khiến mỹ nhân vui vẻ. Thật sự là người so với người, giận điên người.
Kỳ thật, ta muốn kiểm tra bàn tay nhỏ bé của Phàn Ước. Bàn tay nhỏ bé rất đẹp, rất mềm, đến mức làm cho người cắn một miếng.
Phàn Ước ánh mắt như nước:"Ngươi sờ đủ chưa vậy?"
Ta sửng sốt một chút, lập tức giơ bàn tay nàng lên khen lấy khen để:"Bàn tay xinh đẹp như vậy làm sao có thể sờ đủ?"
Phàn Ước đỏ mặt, muốn rút tay về. Nhưng ta há có thể để nàng thoát ra, nàng hung hăng trợn mắt:"Ta đói bụng rồi."
Ta cười hì hì gật đầu:"Được, cơm nước xong xuôi lại sờ tiếp."
Phàn Ước mặt càng đỏ hơn, nàng gắt giọng:"Rất nhiều người nói ngươi trung thực. Ta xem ngươi còn cách trung thực xa cả vạn dặm."
"Cách xa vạn dặm? Xa như vậy sao?"
"Đương nhiên là vậy." Phàn Ước cười rộ lên thật sự xinh đẹp, tên của nàng ta nghe cũng rất thoải mái.
"Vậy ta chẳng phải là một đại phôi đản sao? Cùng một cái đại phôi đản ăn cơm, ngươi không sợ ư?" Ta thành thật hỏi.
Phàn Ước cắn cắn bờ môi:"Hiện tại có chút sợ, lúc trước Linh Linh tỷ khen ngươi nên mới để ý đến ngươi."
"Ha ha, xem ra Linh Linh tỷ đúng là ngốc nghếch, nàng bị ta lừa triệt để rồi." Ta cười ngất.
Vừa dứt lời, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt ta cùng Phàn Ước:"Ngươi nói ai ngốc nghếch đó?"
Ta chấn động, nữ nhân này lại chính là Cát Linh Linh. Nàng đột nhiên xuất hiện, chẳng những ta ngoài ý muốn, mà ngay cả Phàn Ước cũng mở to hai mắt nhìn:"Linh Linh tỷ?"
Cát Linh Linh cười hì hì hướng Phàn Ước nháy mắt mấy cái:"Sao vậy, không chào đón à?"
Xem ra Cát Linh Linh đã trở về nhà, bởi vì nàng thay một chiếc áo màu ngà sữa không có tay và chiếc quần jean bó sát người lộ ra vể gợi cảm lại thanh nhàn. Ta lại cảm thấy có chút buồn bực vì Tiểu Quân cũng hay mặc trang phục như vậy, chẳng lẽ quan niệm thẩm mỹ của Cát Linh Linh cũng bị Tiểu Quân ảnh hưởng sao? Ta còn chú ý tới Cát Linh Linh để tóc buông xõa tùy ý, dùng một cái tóc màu rám nắng, cùng chiếc túi xách rất xứng đôi.
Phàn Ước vội vàng đứng lên:"Hoan nghênh."
Cát Linh Linh vừa vặn ngồi xuống đối diện ta, lập tức hung dữ trừng mắt với ta. Ta lập tức kinh hãi lạnh mình, trợn mắt há hốc mồm, nhìn Cát Linh Linh, lại nhìn Phàn Ước. Thật không biết chuyện gì xảy ra? Cát Linh Linh vì cái gì đột nhiên giết đến?
"Hừ hừ, ngươi thảm rồi, dám nói bầy về Linh Linh tỷ."
Phàn Ước cười hì hì, còn chế nhạo ta một phen, quả thực là bỏ đá xuống giếng, lửa cháy đổ thêm dầu.
"Ngươi có phải không chào đón ta hay không? Thấy ta quái dị hay sao?" Cát Linh Linh ra vẻ sắn hai tay, bộ dáng hùng hổ chuẩn bị động thủ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Ta lấy lại bình tĩnh, tranh thủ thời gian đứng lên đưa lên thực đơn, mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh nọt:"Đương nhiên hoan nghênh Linh tỷ, hôm nay Linh tỷ muốn ăn cái gì? Ta mời."
"A, là ngươi nói đó, ta gọi món ăn nha!"
Tiếp nhận thực đơn, Cát Linh Linh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất giảo hoạt. Nàng biên đột nhiên liếm môi ra vẻ rất đói khiến ta cũng cực kỳ đói khát, cả hai thứ đói khát.
Nhà hàng bông sen sở dĩ nổi danh ngoại trừ có phong cảnh hồ sen bồng bềnh phiêu du mà quan trọng hơn là tại đây có rất nhiều sơn hào hải vị. Cát Linh Linh phải tiếp xúc xã giao rất nhiều tự nhiên đối với nơi này rất quen thuộc, liệt kê một danh sách nào là hải sâm Nhật Bản, tôm hùm Nam Phi, ốc sên Pháp, thạch ban Châu Úc, trai nước ngọt của Mỹ, cực phẩm ngưu liễu Thụy Sĩ với cá chuối tử tương Nga, cuối cùng là ba bát canh song đầu bào ngư, một bàn súp điểm tâm, còn có hai đĩa hoa quả.
Ta đoán chừng những bữa ăn này tối thiểu cũng phải 5000 nguyên, rất đau lòng, may mắn còn có thể chịu được, vì vậy ta gượng cười hai tiếng:
"Linh Linh tỷ cùng Tiểu Phàn còn muốn ăn gì không để ta gọi thêm?" Câu này chỉ là lời khách khí thôi, chọn nhiều thứ như vậy quá đủ để hai đại mỹ nữ ăn ấy chứ.
Thế nhưng ta sai rồi. Cát Linh Linh mỉm cười:"Hôm nay Đại Duy cùng mấy cổ đông của công ty ăn cơm, ta không đi nên cố ý tới đây hưởng lộc của các ngươi. Ta ăn rất ít , các ngươi đừng quá để ý tới ta. Bất quá, đã Lý Trung Hàn nhiệt tình như vậy, ta liền gọi thêm một chai rượu vang đỏ nhé !"Nói xong, hướng nhân viên phục vụ vẫy vẫy tay.
Ta thầm mắng, cái gì gọi là ăn rất ít? Gọi nhiều như vậy mà vẫn còn thiếu ư? Thật đúng là bà tám thối.
Cát Linh Linh muốn chính là loại rượu vang đỏ của Pháp đã ủ trên hai mươi năm, ta nhìn bảng giá một chút lập tức mắt nổ đom đóm. Đó là loại rượu cực phẩm có giá lên đến chín ngàn đô la Hồng Kông một chai, lòng ta như xát muối. Thế nhưng mà, ta còn chưa kịp phản ứng, Cát Linh Linh vươn hai ngón tay đầu:"Cho ta hai bình."
Bữa ăn này là bữa cơm đắt tiền nhất ta từng ăn, theo lý thuyết ta nên có tâm tình vui sướng, thế nhưng mà ta lại cảm thấy ta không phải đang ăn cơm, mà là ăn thịt ta, uống máu của ta. Ta âm thầm thề, về sau tuyệt không dám nói bậy nửa câu về Cát Linh Linh, sau lưng cũng không nói.
Hai mỹ nữ lại ăn uống rất vui vẻ, Cát Linh Linh cùng Phàn Ước cạn ly liên tiếp, ngoài miệng còn ngồi châm chọc không ngừng:"Tiểu Phàn, ta uống không được nhiều như rượu vậy, ngươi phải uống thêm chút nha ! rất quý đó, một lọ giá chín ngàn đấy."
"Đúng rồi, bất quá, ngươi đừng sợ, Lý Trung Hàn sắp lên phó quản lý rồi. Đến lúc đó, ngươi có thể coi rượu vang đỏ như bia mà uống, ha ha !""
Cát Linh Linh nhìn thoáng ta, vẻ chúc mừng mà càng giống châm chọc. Ta cũng chỉ có thể cười, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Trong nội tâm lại cực độ mất tự nhiên, chữ bát trong phó quản lý của ta còn chưa có nhếch lên, thế mà Cát Linh Linh cũng đã biết. Xem ra Chu Cửu Đồng đã cùng cao tầng kt đã bàn bạc qua , ta đoán nàng có khả năng rất không cao hứng đối với chuyện này.