"Thật ư? Oa, Trung Hàn ca thật lợi hại, hôm nay phải chúc mừng ngươi đó. Đến, ta kính Trung Hàn ca một ly."
Phàn Ước tuy là PR, nhưng nàng mới vào nghề chưa lâu, tửu lượng còn kém, sau hai bình đã có dấu hiệu say rượu, mặt mũi ửng đỏ, lời nói cũng mất trật tự.
"Nên uống ít một chút thôi !" Ta nhanh tay vơ lấy bình rượu còn thừa.
"Không, hôm nay ta cao hứng, ta muốn uống. Tiểu Hàn ca, cám ơn ngươi tặng ta chiếc vòng tay, thật sự rất đẹp ! Linh Linh tỷ, ngươi nói cái vòng tay này có đẹp không?" Phàn Ước đem phấn bạch tay trái giơ lên.
"Ừ, rất đẹp."
Cát Linh Linh cầm bàn tay nhỏ bé của Phàn Ước lên ngắm nghía cẩn thận, ánh mắt tỏa sáng tỏ vẻ khen ngợi. Tay của nàng cũng rất đẹp, hai bàn tay ngọc ngà nắm cùng một chỗ khiến ta thèm ăn mãnh liệt, vội vàng uống một hớp rượu để làm dịu lại. Cát Linh Linh đột nhiên cười thần bí, lấy ra một cái túi gấm nhỏ, đắc ý quơ quơ: "Tiểu Phàn nha, Linh tỷ ta hôm nay cũng thu được một phần lễ vật, ngươi xem có đẹp hay không?"
Ta xem xét tiểu túi gấm, lập tức mặt nóng như lửa, lòng như bị kiến cắn, thật sự là khó chịu nổi tới cực điểm. May mắn Phàn Ước chỉ mải nhìn túi gấm trong tay Cát Linh Linh mà không có chú ý nét mặt của ta.
"Cái gì lễ vật? Linh Linh tỷ mau đưa cho ta xem một chút." Phàn Ước tò mò hỏi. Cát Linh Linh dương dương đắc ý nhìn ta, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở túi gấm, lấy ra một chiếc dây chuyền tinh mỹ. Đó là một chiếc dây chuyền bạch kim hình tinh nguyệt, ánh sao lóng lánh cùng sợi dây tinh tế tạo nên khung cảnh bầu trời đêm đẹp tuyệt.
"Oa, chiếc vòng cổ này thật sự quá đẹp! Linh Linh tỷ, ai tặng ngươi vậy? Nhất định là Đại Duy ca đúng không?" Phàn Ước kêu to, vẻ khoa trương thán phục càng làm cho Cát Linh Linh đắc ý.
"Không phải của Đại Duy." Cát Linh Linh lắc đầu, vẻ đỏ ửng đột nhiên lan ra cả khuôn mặt. Lòng ta trực nảy lên, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Cát Linh Linh ánh mắt ôn nhu như vậy. ánh mắt nàng vừa quét qua đã khiến linh hồn ta như bị câu ra ngoài. Trời ạ, nàng thật sự rất đẹp.
"Ah, ta biết rồi! Nhất định có người thầm mến Linh Linh tỷ, sau đó vụng trộm tặng quà. Linh Linh tỷ, ngươi thực hạnh phúc, có thể nói cho ta biết là ai không?" Phàn Ước lại uống một ngụm rượu, lời của nàng càng ngày càng nhiều rồi. "Hắn à, là..." Cát Linh Linh híp mắt.
"Khục, khục, khục." Ta thật sự bị nghẹn họng, không thể ngờ được Cát Linh Linh dám lôi ta ra làm trò đùa như vậy, trong lòng thống khổ vạn phần, vì sao ta làm việc tốt lại không nhận được báo đáp, thậm chí còn bị báo oán? ta thật sống không bằng chết.
"Ngươi không sao chớ?" Phàn Ước đưa cho ta một chiếc khăn lau miệng, sự ân cần của nàng khiến ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tự an ủi rằng Phàn Ước quả thật yêu thích ta.
Cát Linh Linh lại nhìn có chút hả hê: " Nói bậy tựu sau lưng ta chính là phải chịu trừng phạt." Ta nghe xong, lập tức bốc hỏa. Thầm nghĩ nữ nhân này thật quá ngang ngược rồi! Không chỉ đùa bỡn tình cảm của ta, còn biến ta thành kẻ ngốc, dưới sự tức giận đến cực điểm, lại có thêm rượu tăng dũng khí, đầu óc ta nóng lên, cười lạnh:
"Kỳ thật ngươi đeo cái vòng cổ này cũng không thích hợp, không bằng đưa cho Tiểu Phàn, ta cảm thấy Tiểu Phàn đeo lên nhất định sẽ đẹp mắt hơn."
Cát Linh Linh sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng cắn cặp môi đỏ mọng, đôi mắt tóe lửa chiếu thẳng vào ta, xem ra nàng chuẩn bị nổi bão thật rồi. Phàn Ước còn không có hồ đồ, nàng nhìn Cát Linh Linh, sau đó trừng ta: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Ta làm sao có thể đẹp bằng Linh Linh tỷ được, chiếc vòng cổ này thích hợp nhất với Linh Linh tỷ rồi." Phàn Ước là PR, nàng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện.
Khoái cảm trả thù không ngờ lại có thể đem đến sự thoải mái đầm đìa. Ta không những không thu liễm lại mà còn kéo tay Phàn Ước, cố ý vuốt ve: "Kỳ thật, nữ nhân chỉ cần tâm địa tốt, mang hay không mang đồ trang sức đều rất đẹp. Nếu như tâm địa không tốt, lòng dạ nhỏ mọn, đùa nghịch tùy hứng, dù có xinh đẹp đến thế nào cũng không giữ được nam nhân."
Tuy ta đang nói chuyện cũng Phàn Ước nhưng khóe mắt một mực đặt trên người Cát Linh Linh. Mmột chiêu này của ta có lẽ cũng đủ âm trầm đấy, ngẫm lại chính mình chẳng phải lòng dạ nhỏ mọn sao? Còn Phàn Ước nghe tưởng thật, cúi đầu cười ngây ngô: "Ta mới không tùy hứng, ta tâm địa tốt."
Ta cười to không thôi, đây đúng là những lời ta cần nhất lúc này. Quả nhiên, Cát Linh Linh sắc mặt càng thêm khó coi. Ta cố ý mà dùng sức nắm chặt bàn tay Phàn Ước lại, nàng kêu lên một tiếng, ta thừa cơ nâng nàng bàn tay nhỏ bé lên môi thổi một hơi: "Ai nha, thực xin lỗi, thực xin lỗi, quá kích động rồi, ta không cẩn thận, có đau hay không?"
"Trung Hàn ca, ngươi sao lạ vậy." Phàn Ước ngượng ngùng nhìn ta một cái. Ta tranh thủ thời gian hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé non nớt, Phàn Ước mắc cỡ vội vàng rút tay lại, ta cười ha hả không ngừng. Một màn chơi đùa tán tỉnh này hoàn toàn lọt vào mắt Cát Linh Linh, ta xem ra trong ánh mắt nàng không chỉ có lửa giận với ta, mà ngay cả ánh mắt nhìn Phàn Ước cũng là phi thường ác liệt. Ta lại vui vẻ cực độ, bởi vì ta chính đang muốn ly gián các nàng, muốn an bài nằm vùng bên cạnh ta sao? Hừ! Khó nói ai làm nằm vùng cho ai rồi, ta không khỏi có chút đắc chí. Nguồn:
"Cái vòng cổ này ta mang không thích hợp, vậy ta dứt khoát không muốn." Cát Linh Linh đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung cánh tay lên. Ta chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, chiếc dây chuyền bạch kim đã bay ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong bụi hoa. Ta thoáng ngẩn ngơ, 5680 của ta coi như mất trắng rồi. Ta giận dữ, đau lòng muốn chết, nhưng ta lại không thể lao ra tìm. Huống hồ trong đêm tối làm sao tìm.
Phàn Ước cũng không thể tưởng được sẽ phát sinh biến cố như vậy, nàng trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng mà oán trách ta: "Đều tại ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?"
Ta giận không kềm được, nghe xong Phàn Ước oán trách càng tức giận, nhịn không được cười lạnh nói: "Ta thấy Linh Linh tỷ say rồi."
"Ta say? Ta còn lâu mới say, dù là mười bình cũng sẽ không say." Cát Linh như vậy cũng trợn mắt lên với ta. Ta vừa định châm chọc nàng hai câu, Cát Linh Linh đột nhiên vung tay lên, nhân viên phục vụ đã chạy tới, nàng lại chỉ rượu vang đỏ, dựng lên hai ngón tay: "Cho ta thêm hai bình."
Đầu của ta lớn hơn, xem ra nữ nhân này đã quyết ăn thua đủ. Nhân viên phục vụ vẫn tỏ thái độ rất tốt, trong chớp mắt, hai bình rượu vang đỏ đã xếp lên. Sau đó Cát Linh Linh lại hô: "Đợi một chút, dứt khoát cho ta bốn bình, gom góp đủ tám bình."
Ta giận dữ: "Ngươi uống được nhiều như vậy sao?"
Cát Linh Linh gật đầu, cười lạnh: "Ta uống không được, còn có Tiểu Phàn."
Ta nghĩ thầm chín ngàn một lọ rượu vang đỏ, vạn nhất cái bà điên nảy này sinh ác tâm, thật sự đòi mười bình gi đó, chắc ta phải ở lại đây rửa chén đĩa cả năm mất. Nếu nàng đã hung ác như vậy, hôm nay ta phải liều mình đấu với nàng đến cùng, lúc này ta đã không còn gì phải e ngại:
"Được, tám bình thì tám bình, bất quá trước tiên ta cùng ngươi đánh cuộc một lần. Nếu như ngươi thua hai người các ngươi phải uống hết hai bình rượu này. Còn nếu như ta thua, vậy thì dứt khoát đưa thêm hai bình, gom đủ mười bình, được chưa. Hắc hắc, ngươi có dám không?"Đây quả thật là một lần đánh bạc công bằng, ta nghĩ thầm tốt nhất Cát Linh Linh ngươi không đồng ý, ta ít nhất còn có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Huống hồ ta đã đã kiếm được đại mỹ nữ Phàn Ước, tính đi tính lại cũng không thiệt thòi.
"Ngươi thua cũng phải uống hai toàn bộ bình rượu, được không?" Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng.
"Không có vấn đề." Ta nghĩ thầm, tưởng ta sợ chắc?
"Chơi như thế nào?" Cát Linh Linh lớn tiếng hỏi. Ta nghe xong, da đầu có chút run lên. Xem ra Cát Linh Linh hung hãn thực không phải giả vờ giả vịt, mà là hung hãn đến xương tủy rồi, đối mặt sự khiêu chiến của ta, nàng tỏ ra rất thong dong.
"Tùy ngươi, đánh cuộc là do ta đưa ra, thế thì chơi như thế nào đương nhiên do ngươi nói chọn lựa." Lúc này ta đương nhiên càng phải biểu hiện sự rộng lượng. Ta đoán chừng trong nhà hàng, ngoại trừ bài xì phé thì chỉ còn có thể chơi xúc xắc, ta đối với hai thứ này đều đã tính trước. "Được, chúng ta chơi xúc xắc." Cát Linh Linh cười yêu kiều, nụ cười rất vũ mị, tựa hồ rất có lòng tin ván này đã phân thắng bại.
Khi nhân viên phục vụ đưa hai con xúc xắc tới, ta lại nhớ đến Trang Mỹ Kỳ. Ta muốn cảm tạ nàng, bởi vì Trang Mỹ Kỳ là sư phụ của ta, dạy ta chơi xúc xắc. Trang Mỹ Kỳ không chỉ uống rượu rất tốt, chơi xúc xắc cũng có kĩ thuật siêu quần, ở trên bàn rượu chỉ cần nàng không muốn, nam nhân đừng hy vọng chuốc nàng quá chén.
May mắn chính là, ta chơi con xúc xắc đã từng thắng nàng hai lần, kết quả là Trang Mỹ Kỳ say, ta phải dìu nàng về nhà. Vẻ say rượu của nàng rất mê người, nhưng ta không dám để phát sinh sự tình gì, vì thế Trang Mỹ Kỳ thường nói ta là kẻ đại ngốc. Nàng còn mập mờ nói với ta, nàng cả đời chỉ say bên người hai nam nhân, một là người đàn ông đầu tiên của nàng, người kia chính là ta. Hiện tại nhớ tới có lẽ hai lần say rượu đó cũng chì là nàng giả vờ.
"Như thế nào? Sợ sao?" Trông thấy ta ngẩn người, Cát Linh Linh lại giễu cợt.
Ta thở dài một hơi, nói ra:"Ai sợ chứ? Ta chỉ lo hai người các ngươi đều say, ta làm sao chở cả hai đi."
"Hừ, ngươi không cần quan tâm, người uống rượu chỉ có thể là ngươi." Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng.
"Chúng ta bắt đầu đi !" Ta làm một cái kí hiệu mời. Cát Linh Linh lông mày nhướn lên, bộ dáng muốn ăn thịt người.
Luật chơi xúc xắc là mỗi người lựa năm con xúc xắc. Sau khi tung, đem điểm số cộng lại. Rồi một người tùy ý hô một con số, nếu như đối phương không tin con số đó, như vậy có thể vạch trần ra để phân định thắng bại.
Đây là một trò chơi so vận khí, so kỹ thuật, so tâm lý, người ngu dốt hay thành thật đều không thích hợp chơi trò chơi này. Còn ta lại vừa không ngu dốt, cũng không thành thật.
"Bá, bá,...... Bá, bá, bá......"
Tiếng xúc xắc va đập trong bát vang lên rất quái dị. Rất nhanh, của ta dần ngừng lại, Cát Linh Linh cũng ngừng lại. Trông thấy mấy nhân viên phục vụ đứng một bên nghển cổ xem náo nhiệt, Cát Linh Linh cau mày hỏi:"Các ngươi có muốn chuyển cái ghế dựa đến ngồi xem hay không?"Hai nhân viên phục vụ hoảng sợ, tranh thủ thời gian lảng đi.
Không khí có chút khẩn trương. Ta biết rõ, nếu như ta thua, mười bình rượu vang đỏ cộng thêm một bàn đồ ăn phải đến hơn mười vạn. Tất cả những gì ta tích góp được đều bay hết, đây chính là số tiền ta chắt chiu từng chút từng chút một trong hai năm để lấy lão bà, chẳng lẽ ta phải cô độc sao? Ta âm thầm khẩn cầu thần tài nhất định phải đứng về phía ta.
"Hai con ba."
Cát Linh Linh môi son khẽ mở, gọn gàng, không có nửa điểm do dự nói ra con số. Nhưng ta biết rõ nàng chỉ hô bừa thôi.
"Ba con bốn."
Ta muốn tốc chiến tốc thắng, con mắt mê người của nàng nhìn chằm chằm vào ta. Vạn nhất trúng mê hồn đại pháp của nàng, mơ màng thất bại thì thật thảm rồi.
"Ba con sáu."
Cát Linh Linh cũng trả lời rất nhanh, nàng tỏ ra rất có lòng tin. Phàm là người tâm lý cường hãn đều có một nhược điểm, chính là tự tin cực độ. Mà Cát Linh Linh tâm trả thù rất mạnh, xem khí thế của nàng hơn phân nửa là ngoài mạnh trong yếu. Cho nên, ta suy đoán trong tay nàng tối đa chỉ có một sáu, mà con xúc xắc của ta lại chỉ có một sáu.
Ta đã hối bắt đầu hận, tục ngữ nói:"Nghèo không đấu được với giầu" Mười vạn đối với Cát Linh Linh chỉ như là chín con trâu mất sợi lông, mà ta lại đem cả tính mạng ra để đánh bạc, ván bài này một chút cũng không công bằng, ta vì lỗ mãng nhất thời mà cảm thấy hối hận. Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, ta không thể lùi bước, càng không thể chơi xấu. Hít sâu một hơi, ta hét lớn một tiếng:"Mở."
Ta rất nhẹ nhàng, làm ra một tư thế rất lịch thiệp cười cười với Cát Linh Linh, sau đó mở xúc xắc ra, bên trong chính là một con sáu. Ta lập tức cuồng hỉ, cũng mở con con xúc xắc của ta ra, cũng chỉ có một con sáu mà thôi. Tổng cộng chỉ có hai con sáu điểm, Cát Linh Linh hô ba con sáu, đương nhiên là nàng thua.