Thế nhưng mãi mà Cát Linh Linh vẫn chưa chịu hé miệng ra, nàng rất có thể chịu, nhưng ta không thể nhẫn nhịn. Ta dùng ngón tay kẹp lấy núm vú nàng, ngón tay hung ác chà xát một hồi, Cát Linh Linh lập tức toàn thân run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn lập tức mở ra. Ta lựa đúng thời cơ, đưa đầu lưỡi vào rồi điên cuồng thôn phệ trong miệng nàng.
"Ô ô......"
Không có vị gì tuyệt hơn so giọt nước miếng của nữ nhân, với Cát Linh Linh càng là như thế, ta cố gắng nuốt vào tất cả, còn muốn ngậm lấy một chiếc lưỡi mềm mại. Đột nhiên, Cát Linh Linh ngậm miệng lại cắn đầu lưỡi của ta, ta kinh hãi, tranh thủ thời gian mở to mắt, trông thấy Cát Linh Linh giống như cười mà không phải cười. Ta tâm khẽ động, tay trái lướt qua nàng vùng rốn bằng phẳng, thăm dò xuống phía dưới.
"Ôi, đừng cắn." Tay cũng bị bắt chặt, đầu lưỡi của ta cũng bị Cát Linh Linh dùng sức cắn, ta oa oa kêu to.
"Còn biết đau à? Còn không buông cái tay thúi của ngươi ra?"
Xóa đi nướt bọt trên môi, Cát Linh Linh nhìn thoáng qua Phàn Ước trên giường.
"Linh Linh tỷ, ngươi đừng lừa gạt ta. Có thể nói cho ta biết, ngươi có phải tới tháng thật hay không ?"
Buông lỏng hai tay ra, ta vẫn đang chưa từ bỏ ý định. Tuy nhiên ta biết có hỏi cũng như không, nhưng ta vẫn cố muốn hỏi.
"Ngươi không tin?" Cát Linh Linh chớp mí mắt, bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Ta chằm chằm vào bộ ngực no đủ mãnh liệt nuốt nước miếng:"Ta có chút không tin, ta muốn nhìn một chút."
"Ngươi thực buồn nôn, cần thiết phải xem sao? ngươi là người thế nào của ta, ta dựa vào cái gì mà cần ngươi tin tưởng? Nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay đã rất quá mức, nhưng niệm tình ngươi hôm nay tặng quà sinh nhật chia cho ta nên tha thứ cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám làm càn, hừ !""
Cát Linh Linh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, duy chỉ có thiếu một vật. Thấy nàng tìm kiếm khắp nơi, ta âm thầm buồn cười, bởi vì ta biết rõ nhất định nàng đang tìm áo ngực, mà nó đang ở ngay trong túi của ta.
"Trả nội y cho ta." Cát Linh Linh trợn mắt.
"Không trả." Ta kiên quyết không đưa.
"Đừng khiến ta nổi nóng." Cát Linh Linh cười lạnh.
"Khiến ngươi nổi nóng thì sao? Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao? Ta cho ngươi biết, nội y của ngươi ở ngay trong túi áo của ta, nhưng ta không trả cho ngươi. Không chỉ như thế, ta còn muốn cởi sạch quần áo trên người ngươi."
Cát Linh Linh mặt mũi tràn đầy mỉa mai:"Ngươi đừng hòng mơ tưởng."
Ta thở dài, trước kia luân tuân thủ chính sách ôn nhu với nữ nhân là. Qua rất nhiều năm, ta phát bên người không có lấy một nữ nhân nào Mà ở trong nửa tháng này, ta chỉ cần ngang ngược vô lại thậm chí dùng thủ đoạn hèn hạ hạ lưu đã lấy được mấy tâm hồn thiếu nữ. Vô luận là Đái Tân Ni, Vương Di, hay là Tiểu Quân.
Ta một mực suy nghĩ, nếu như ta tiếp tục ôn nhu, có lẽ ta cả đời cũng chỉ F.A. Hôm nay ta đã không hề tin tưởng triết lí đó nữa, đây là một thế giới mạnh được yếu thua, cần phải chủ động tranh thủ. Ít nhất, ta không tin dùng ôn nhu có thể đạt được nữ nhân mình muốn, nữ nhân có đôi khi không cần phải ôn nhu, mà cần phải được chinh phục.
"Ngươi không cho ta xem, ta không cam tâm. Ta không cam tâm thì ta sẽ sử dụng bạo lực." Ta lạnh lùng cảnh cáo Cát Linh Linh, khí thế lăng lệ ác liệt duệ. Nguồn:
Cát Linh Linh cảm giác được ngữ khí bất thiện của ta, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, hoàn toàn bị khí thế chấn nhiếp, tuy vẫn cố tỏ vẻ hung hãn:"Đừng ra vẻ bạo lực với ta, ta không sợ."
"Ngươi có sợ không không trọng yếu, quan trọng là ta muốn đạt được mục đích của ta, mục đích của ta chính là cởi quần của ngươi." Ta mỗi chữ mỗi câu nói đi ra đều âm vang hữu lực, khí thế chém đinh chặt sắt, hơn nữa tuyệt không cho thỏa hiệp.
Cát Linh Linh tư thế ngồi rất đẹp, nhưng ta biết rõ ràng tay chân nàng đã cứng lại, khí thế đang lui xuống. Nhìn lại phía cửa, xác nhận không thể có cơ hội chạy trốn; lại nhìn Phàn Ước đang ngủ say, tựa hồ bỏ đi ý định nhờ Phàn Ước giúp đỡ ý, do dự một lúc, Cát Linh Linh mới oán hận nói:"Lý Trung Hàn, ngươi tốt nhất nhớ kỹ hôm nay, ta sẽ hoàn trả gấp 10 lần."
Ta cười lạnh:"Gấp 10 lần không đủ, gấp trăm lần còn thiếu. Là ta động thủ? Hay là chính ngươi cởi ra?"
"Không cần ngươi tới, tự ta cởi."
Cát Linh Linh cúi đầu xuống, ngón tay mở mạnh cúc áo. Cởi quần áo nữ nhân là một chuyện vô cùng hưởng thụ. Tuy ta biết rõ Cát Linh Linh cỡi quần xong thì ta cũng không thể làm gì, nhưng ta vẫn rất kỳ vọng nàng cỡi quần trước mặt ta, ít nhất có thể nhìn xem cái mông của nàng, thỏa mãn nội tâm tham lam một chút. Có lẽ tương lai ta sẽ sẽ có một kỷ niệm ngọt ngào mà tự sướng, Cát đại mỹ nhân đã từng cởi quần trước mặt ta.
Giơ bờ mông lên, Cát Linh Linh cởi chiếc quần jean ra, lộ ra bờ mông hình cầu cùng quần lót viền tơ màu đen. Bao lấy bộ phận sinh dục địa phương là một đoạn băng vệ sinh màu trắng. Nàng thật sự đã đến kỳ, ta thất vọng đến cực điểm. Bất quá ngoài sự thất vọnglại là sự hưng phấn. Trong chiếc đồ lót xinh xắn, có mấy sợi lông xoắn leo ra ngoài, đồng dạng với chủ nhân của nó đều kiệt ngao bất tuần.
"Thất vọng rồi a? Lý Trung Hàn tiên sinh."
Cát Linh Linh đắc ý cười lạnh, giống như một người cầm một cục xương trêu chọc một con chó con đói bụng, lại không để cho nó thè lưỡi ra liếm chút nào. Ta tựa như một con chó con vậy, bởi vì đói khát mà trở nên bực bội bất an. Xuất phát từ sự không cam lòng, ta tiếp tục gay gắt:"Tiếp tục cởi."
"Thực buồn nôn, chẳng lẽ không nhìn thấy máu thì ngươi không hết hy vọng sao?" Cát Linh Linh giận tím mặt, dứt khoát tuột chiếc quần tới mắt cá chân. Dưới ánh đèn nhu hòa, một cặp đùi cân xứng thon dài làm ta muốn nghẹt thở.
"Đúng." Ta lớn tiếng nói.
"Ngươi không sợ đánh thức Tiểu Phàn thì cứ tiếp tục. Ta nói rồi, ngươi sẽ không chiếm được thân thể ta, cả đời cũng đừng hòng."
Cát Linh Linh đắc ý tiếp tục trêu chọc ta, càng khiến ta nổi cơn.
"Cả đồ lót cũng cởi ra. Đằng nào cũng xem, ta phải xem cẩn thận mới được." Đây là một cái yêu cầu cuối cùng trước khi ta buông tha. Nhìn thời gian không cũng còn sớm, thị trường sắp mở cửa, ta nên trở lại công ty để chuẩn bị.
"Không biết ngươi buồn nôn như vậy, thế thì ngươi tới cởi đi." Cát Linh Linh chán ghét nhìn ta, thái độ thù địch như hai cái võ sĩ, không ngừng chuyển đổi công thủ.
Ta cười lạnh một tiếng đi qua:"Tốt, ngươi đứng lên, ta cởi ra."
"Bỉ ổi." Cát Linh Linh giận dữ mắng to, đá rơi chiếc quần ra, sau đó thướt tha quay người, hai tay vịn lên bàn trang điểm, chân sau quỳ gối trên ghế, bờ mông hình cầu khẽ đung đưa. Cái tư thế này làm cho hạ thể của ta cực độ sung huyết, chẳng những cứng ngắc, còn cứng rắn đến lợi hại. Trong lòngminh bạch, Cát Linh Linh cố ý bày ra tư thế hấp dẫn, nàng đang muốn trêu đùa hí lộng ta, cố ý để ta dục hỏa đốt người.
Ta phát hiện trong gương Cát Linh Linh quả nhiên đang cười trộm. Phiền muộn đến cực điểm, ta vẫn đi tới, ngón tay cầm lấy quần lót gợi cảm tuột xuống hai bên.
"Ai !"" Thở dài một tiếng, ta rốt cục thấy được kinh nguyệt. Công bằng mà nói, bờ mông Cát Linh Linh nhỏ hơn của Đái Tân Ni một chút, nhưng bờ mông Cát Linh Linh rất tròn, quả thực như hai quả banh, đá lên một cước có lẽ sẽ gợn sóng. Càng nhìn ta càng muốn ân ái. Huống chi ta còn thấy được một khe thịt đóng chặt, chung quanh rất đầy đặn ướt át, bên cạnh vùng cấm là những sợi lông tơ thưa thớt phân tán. Nếu không phải băng vệ sinh tản mát ra một cổ mùi vị đầm đặc tanh tưởi khác thường, ta sẽ không chút do dự nhào tới. Nhưng đáng tiếc, giờ khắc này ta chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
"Như thế nào? Hết hy vọng rồi sao? Ta không ngại ngươi nhìn thêm một chút đâu."
Cát Linh Linh đong đưa cái mông của nàng, lại vểnh bờ mông lên, đây là đang khiêu khích ta, thị uy với ta. Thượng đế a, ngươi đối với ta thật không công bình, ta cực lực bình ổn dục hỏa trong lòng, rất nhẹ nhàng nhắc nhở Cát Linh Linh:"Được rồi, mặc quần vào đi. Coi chừng bị lạnh đó."
"Ta không mặc đó. Ngươi nói mông ta có đẹp không?" Cát Linh Linh vẫn chổng mông lên, quay đầu cười quyến rũ với ta. Mị nhãn nhộn nhạo, ngón tay thon dài ngọc trượt lên bắp đùi, không ngừng lượn vòng vòng, mỗi lần sắp sửa trượt vào khe mông lúc lại dừng lại, tiếng rên rỉ hấp dẫn luẩn quẩn bên tai ta.
Trời ạ, ta sắp phát điên rồi. Ta dám khẳng định nữ nhân này có khuynh hướng ngược đãi, nàng cố ý tra tấn ta, trêu đùa hí lộng ta, khiêu khích ta, thế nhưng mà ta có thể nhìn. Ta sắp nổ tung ra mất.
"Lý tiên sinh, ngươi không phải rất bá đạo sao? Không phải rất hung sao? Ngươi không phải nói ngươi rất cần sao? Ngươi muốn làm cái gì thì làm đi." Không biết có phải do men rượu hay không, Cát Linh Linh cực độ hung hăng càn quấy. Thấy ta im lặng, nàng càng đắc ý, lay động bờ mông phối hợp với tiếng rên rỉ, nhẹ uốn éo eo nhỏ vung vẩy cặp vú:"Ư, Tiẻu Hàn, tỷ tỷ nóng quá."
Ta phát hiện Cát Linh Linh bày ra tư thế này thật muốn mạng người, sức hấp dẫn chênh lệch với Tiểu Quân một trời một vực. Nếu như không phải trong ánh mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ hung ác, ta nhất định cho rằng Cát Linh Linh đang tình ý với ta. Thật khó tưởng tượng Cát Linh Linh thành thạo như thế, nàng hoàn toàn có thể diễn vai dâm phụ động dục.
"Nóng? Nóng thì đi tắm nước lạnh ấy." Ta cười khổ.
"Ngươi có muốn cùng ta tắm tiên hay không?" Cát Linh Linh quyết không buông tha, tận lực dụ dỗ.
Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được đá một cước lên mông nàng. Nhưng một cước này vừa đá ra, ta lập tức hối hận, hối hận muốn chết. Cát Linh Linh sắc mặt lập tức đại biến, nàng ngay cả đồ lót cũng không mặc đã xông tới, trong miệng kêu to:"Ngươi dám đá ta? Tên hỗn đản này, đồ vương bát đản, đồ lưu manh, ta muốn giết ngươi."
Chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ta sợ tới mức té cứt té đái, chạy trối chết. Cát Linh Linh như ảnh tùy hình, đuổi theo ta từ phòng ngủ tới phòng trước, từ sảnh trước đuổi tới phòng tắm, lại từ phòng tắm truy tới phòng ngủ, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc. Ta thử dò xét thành quả chiến đấu, phát hiện tổn thất thảm trọng, vết thương chồng chất, cả cúc áo sơmi đều bị giật xuống.
Cát Linh Linh hai tay vịn eo thon, miệng thở hổn hển, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước. Da đầu ta run lên, lá gan sắp nứt ra, lần này thật sự cảm nhận được vì sao Đỗ Đại Duy sợ Cát Linh Linh đến vậy.
Cát Linh Linh thở dốc một hồi, lại tiếp tục đi tới, ta tranh thủ thời gian lớn tiếng cầu xin tha thứ:"Linh Linh tỷ, Linh Linh tỷ chuyện gì cũng từ từ, lần này cho qua đi."
"Cho qua? Hừ, hôm nay ta cho ngươi biết nữ nhân không phải có thể tùy tiện khi dễ ."
Cát Linh Linh bộ dạng rất quái dị, nàng chỉ mặc quần lót, xuân quang như ẩn như hiện, nhưng bộ thì thật hung thần ác sát, ta thật không biết là yêu nàng hay sợ nàng.
"Ta đâu có khi dễ ngươi, ta chỉ là...... nói giỡn vài câu thôi mà." Ta thoạt vẫn có thể chấn định cợt nhả, kỳ thật nội tâm rất sợ hãi.
"Nói giỡn? Phi lễ thân thể ta, cởi quần ta còn dám đá ta, đây là nói giỡn hả? Lý Trung Hàn ngươi hôm nay có thể rời khỏi căn phòng này, ta liền sửa thành họ Lý." Cát Linh Linh nộ khí trùng thiên.
"Ta xin lỗi, ta xin nhận trừng phạt, xin ngươi bớt giận."
"Tốt, xoay người để ta đá mười cái, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
"Đá năm cái được không?" Ta cầu xin.
"Hai mươi cái, ta ghét cò kè mặc cả." Cát Linh Linh lớn tiếng quát lên, cũng không sợ đánh thức Phàn Ước.
"Được rồi." Ta thành thật xoay người chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt.
"Ngươi là đi giày da đá ta, ngươi bây giờ cởi giầy ra, ta cũng muốn đi giày da đá ngươi." Cát Linh Linh căm hận nói.
"Ta đi giầy to, ngươi đi không hợp." Ta muốn cười, chân nàng có thể đi giày của ta sao?
"Ít nói nhảm, ngươi không thoát được đâu?" Cát Linh Linh trợn mắt phượng lên.
"Được. Ta cởi, ta cởi." Ta cuống quít cởi bỏ giày da.