Sáng hôm sau, Vương Phong trở lại học viện vừa để khởi hành đến kinh đô vừa thuận tiện báo danh năm nhất. Mỗi đầu năm, học viện sẽ mở một khoảng thời gian để sát hạch, thu nhận học viên đến từ khắp nơi.
Yêu cầu được vào năm nhất khá đơn giản, chỉ cần bước vào Nhất Nguyên cảnh trong Sinh Nguyên cảnh giới là được.
Vương Phong không hề xa lạ với nơi này vì hắn đã học tập ở đây từ năm tuổi nhưng riêng nội viện dành cho học sinh chính thức thì chưa từng vào.
Báo danh năm nhất cùng thông qua sát hạch khá đơn giản, không mất quá nửa giờ đồng hồ, hắn liền nhanh chóng trở lại khu quảng trường tụ họp với những người đồng trang lứa tuổi từ trong toàn thị trấn và các khu vực nhỏ xung quanh. Nói là thị trấn nhưng có thể còn lớn hơn một quốc gia ở Trái Đất không biết chừng.
- Wow, thật nhiều người
Quảng trường rộng đến nỗi hắn đi mãi không hết, vậy mà lượng người lại khiến nó chật kín, thường tụ lại từng nhóm trao đổi.
- Ê nhìn kìa, tên phế vật còn chưa được vào năm nhất nữa, ha ha
- Chồi, nói gì thằng ngu đó, vừa nghèo vừa phế.
- Cha tao bảo mấy hạng này tốt nhất là không nên tiếp xúc, tránh càng xa càng tốt.
- Đúng vậy, phế vật thì kết giao làm gì?
- ...
Vương Phong có nghe nhưng phải một lúc mới nhận ra là bọn họ đang nói mình, hắn biết thế giới này xem trọng thực lực nhưng không ngờ đến nỗi như vậy, này rõ ràng miệt thị quá đáng.
- Một lũ nhóc miệng còn hôi sữa
Hữu Sinh là muốn hắn không nên tức giận, tuổi trẻ thường nông nỗi, thích hơn thua.
- Chẳng có gì, ta không phải là tiền kiếp, những lời này không phải chưa từng nghe, khó nghe hơn nữa ta cũng chịu được, dù sao tính cách lúc xưa của tiền kiếp quả thực không tốt đẹp.
- ...
Vương Phong nhẹ giọng rồi tìm một chỗ ngồi, nhớ lại những người quen của tiền kiếp để lỡ gặp mặt liền tránh một phen, chủ yếu toàn kẻ thù, chỉ có vài ba tên đàn em tính cách tương tự nhưng cuối cùng trong số đó lại có người bán đứng hắn, chuyện này nói ra dài dòng, có tình cảm trai gái, có bạn bè chí cốt... chẳng hiểu nổi.
- Này bạn học, có thể cho ta ngồi đây chút được không, chẳng còn chỗ nào nữa
Nhìn qua liền thấy một thiếu niên trạc tuổi đeo cặp kính cận dầy cộm, trang phục nhanh nhã, đơn giản.
- Không được thiếu gia, lão gia không muốn người kết bạn với loại phế vật này đâu.
Lời vừa nói là của một trong hai người đàn ông trung niên có vẻ thâm bất khả trắc theo sau thiếu niên, Vương Phong thật không mấy để tâm nhưng dù thế nào cũng không cần miệt thị người khác đến vậy chứ, này là thái độ làm người chứ chẳng phải riêng chuyện gì.
Những loại người này hắn thực không muốn kết giao vì sẽ kéo theo nhiều hệ lụy phức tạp, lặp tức đứng dậy nở một nụ cười với thiếu niên rồi bước đi.
- Ấy, đừng để ý lão ta nói, tôi không...
Nói chưa hết câu thì Vương Phong đã đi mất không còn bóng dáng, thấy vậy thì lão giả còn lại cũng cười lạnh xem thường.
- Hừ... không chỉ phế vật mà còn kiêu ngạo.
- Lão Thiết à, ngươi có thể để yên cho ta kết giao bạn bè không vậy, bọn người các ngươi vừa ý không phải thiên kiêu tự phụ thì chính là lũ nịnh hót thế gia, ta rất không vừa mắt.
- Nhưng sẽ có lợi cho thiếu gia, gần đèn thì sáng.
Thiếu niên nhíu mày, lắc đầu mệt mỏi.
- Ta nói lần cuối cùng, chuyện tương tự lặp lại thì các ngươi không cần theo ta nữa.
- Vâng... vâng, thật xin lỗi thiếu gia.
Hắn sinh ra trong một đại thế gia của Đông Hạ Lâm thị trấn này, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người vây quanh hắn không chỉ bởi gia cảnh giàu có mà thiên phú cũng thuộc tầng đỉnh cao. Có điều hắn lại không thích nghe những lời nịnh hót hay kiểu nói chuyện tự phụ, cao ngạo của bạn bè trang lứa do cha mình và gia tộc sắp xếp nên đến giờ vẫn chưa có một người bạn nào chính thức.
- Haizz... người lúc nãy dường như cỡ tuổi ta, không chừng có cơ hội gặp lại, khí độ tĩnh lặng như vậy hẳn không phải tầm thường.
Thiếu niên nói nhỏ rồi đẩy nhẹ gọng kính, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này đã đến giờ khởi hành, đoàn phi thuyền chở những học viên đúng tuổi đã đi trước, đợt tiếp theo chính là nhóm có độ tuổi . Giao thông ở Khởi Nguyên đại lục rất phát triển nên nếu đi cự li xa sẽ sử dụng phi cơ, máy bay, phi thuyền...
Do bởi số lượng quá lớn nên sử dụng phi thuyền là tốt nhất, sức chứa lớn, dù có hơi chậm hơn hai loại còn lại nhưng dễ kiểm soát, đâu đâu trên đại lục đều có thể gặp nguy hiểm, hoặc đến từ các bộ tộc đặc biệt như dã nhân, thú nhân hoặc yêu thú, thậm chí đạo tặc nhân loại...
- Woww...
Vương Phong ngạc nhiên khi được dẫn đến nơi tọa lạc của chiếc phi thuyền, phải nói phi thường to lớn, cứ nghĩ sức chứa giới hạn một triệu người là có thể hình dung được, đầu phi thuyền được làm hình rồng dữ tợn, ở giữa đặt một bệ cờ thật cao hình lá phong đại diện cho thực vật đặc trưng của khu vực Đông Hạ Lâm.
Một lão giả vận trang phục giáo sư học viện tay cầm một thiết bị gì đó, bắt đầu thông báo.
- Tất cả nghe cho kỹ, học viên chính thức sẽ được ưu tiên ở các tầng trên phi thuyền, mỗi người một phòng riêng, còn lại những thiếu niên khác được sắp xếp sinh hoạt dưới khoang thuyền, mỗi phòng người, sau khi thông báo xong liền nhanh chóng đi nhận phòng, không giải quyết trường hợp thiếu sót.
Một trong số những người đứng gần Vương Phong nghe thấy liền tức giận quát lớn.
- Cái gì... người một phòng, có quá đáng lắm không thế?
- Thật không hiểu nổi, phân biệt đối xử vừa thôi chứ.
Giọng điệu bất mãn vang lên khắp nơi, dĩ nhiên còn có không ít người như tiền kiếp, trải qua năm vẫn không bước vào được Nhất Nguyên cảnh thuộc Sinh Nguyên cảnh giới, chỉ có thể tự trách bản thân không chuyên cần mà thôi.
Vừa nghĩ đến liền có một số kẻ cười lớn nhạo bán, người không nói thì tặng cho một ánh nhìn xem thường.
- Ha ha ha, lũ phế vật còn dám lên tiếng kêu ca.
- Cho các ngươi đi cùng đã không biết bao nhiêu mất mặt với bạn bè khắp nơi rồi.
Lời nói có hơi quá đáng nhưng lại hiệu quả khiến toàn bộ yên tĩnh lại, thực sự năm mà không bước vào Nhất Nguyên cảnh chỉ có thể là do người đó lười biếng, không có ý chí mà thôi.
- Được rồi, bây giờ bắt đầu, xuất trình thẻ căn cước liền có thể đi nhận phòng.
Vương Phong để ý thấy có tận cổng lắp đặt thang máy hiện đại dẫn lên trên phi thuyền, còn lại cổng kiểm tra để vào khoang thuyền chỉ có mà thôi trong khi số lượng không kém quá nhiều.
Bước được vào hàng thì cũng chẳng thấy người soát thẻ ở đâu nữa, hắn chỉ còn biết thở dài một tiếng.
- Kiểu này phải đợi đến bao giờ.
- Chịu thôi, muốn ưu đãi thì phải có thực lực, ít nhất là tiềm lực.
Người tiếp lời Vương Phong là một thiếu niên vạm vỡ, nhìn qua giống hệt mấy anh chàng gymer của Trái Đất khiến hắn giật mình, ổn định một chút liền cười nhẹ chào người nọ rồi lại tập trung đọc thông tin trong điện thoại.
Nếu người ở đây biết Vương Phong đang đọc gì chắc sẽ cười chết mất vì toàn những thông tin cơ bản, nói là vậy nhưng không phải vì tiền kiếp thiếu sót nhiều nên bây giờ hắn phải chật vật bổ sung hay sao.
Thiếu niên to con yên lặng một lúc, thấy còn lâu mới tới phiên mình liền mở miệng bắt chuyện.
- Ngươi là người trong trấn hay bên ngoài.
Vương Phong quay lại cười nhẹ rồi trả lời.
- Người trong trấn, thuộc huyện Cấm Sơn, sát tường thành.
- À, vậy muốn đên đây phải dùng tàu điện siêu tốc nhỉ?
- Đúng vậy
Quả thật đoạn đường từ nhà Vương Phong đến học viện khá xa, tuy nhiên với phương tiện hiện đại liền chỉ mất hơn giờ là cùng.
Thiếu niên to con cười hiền hậu, cái tay vô thức gãi gãi đầu, gượng ngùng nói tiếp.
- Ta ở ngay trung tâm thị trấn, nhưng nhà nghèo a, thiên phú lại cực thấp, ha ha.
- Gia cảnh của ta cũng không khá, coi như đồng cảnh ngộ, ta tên Vương Phong, hân hạnh.
Đáp lại sự thật thà của thiếu niên, Vương Phong liền đưa ra một tay muốn kết bạn, đường cường giả không thể tịch mịch a.
- Ha ha, được, ta là Đại Hùng, sau này chúng ta làm bằng hữu.
Đại Hùng thích thú bắt lấy tay Vương Phong, lần đầu tiên có người chịu ngỏ lời kết bạn với hắn trước, đó giờ không phải xem thường gia cảnh hắn nghèo khó thì chính là bảo hắn không khác gì một phế vật.
- Được.
Hai người cứ như vậy trở thành bạn bè, đồng cảnh ngộ lại đều được nhận định là tư chất kém cỏi, người ngoài nhìn vào liền chẳng thèm để tâm đến, thậm chí còn thấy xem thường, một thằng phế vật riêng lẻ đã đáng sợ lại còn kết hợp với nhau thì làm ra trò cười tới mức nào chứ. Có điều cái viễn cảnh tệ hại mà ai cũng nghĩ đến đó chẳng bao giờ diễn ra cả.