Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

chương 28: chính đạo tối cao (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Kogi

Tiêu Các chủ và An công tử cãi nhau rồi.Vừa sáng sớm chuyện này gần như đã truyền đi khắp Lưu Vân Các, không ai là không biết.

Hai người họ không cãi nhau ầm ĩ như dân lưu manh chợ búa, thậm chí An Minh Hối trông vẫn giống hệt như mọi người, miệng mỉm cười, đối xử hòa nhã với mọi người, không có điểm gì khác thường.

Nhưng Tiêu Thừa Uyên thì rõ ràng hơn một chút, từ lúc đẩy An Minh Hối ra khỏi phòng vẫn luôn duy trì áp suất thấp, toàn thân sặc mùi tử khí như khối băng di động.

Phải đánh giá tình huống này sao đây, đại khái là tố chất tâm lý cực kì kém, chọc người thương tức giận xong liền suy sụp.

An Minh Hối cũng đoán trước hôm nay sẽ rất lúng túng, nhưng không ngờ Tiêu Thừa Uyên lại phản ứng mạnh như vậy, nếu chỉ nhìn thái độ ngày hôm nay thì không ai biết tối qua người này ngang ngược như thế nào lúc cưỡi ở trên người anh đâu.

Hơn nữa nếu không phải tự mình trải qua, anh thực sự không ngờ sư huynh lại chủ động trực tiếp như vậy ở phương diện đó...

Lưu Vân Các xây trên sườn núi dốc đứng, xe ngựa chờ dưới chân núi, vì vậy đoạn đường này là Tiêu Thừa Uyên cõng An Minh Hối đi xuống.

Mà trong lúc tâm trạng Tiêu Thừa Uyên sa sút rõ rệt như vậy, Quảng Huyên xách xe lăn nhẹ nhàng đi bên cạnh bọn họ còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Ái chà chà, chẳng mấy khi thấy tên điên này bực bội ra mặt, sao, làm gì để An ca nổi giận à? Hay phải nói là cuối cùng An ca cũng không chịu nổi chê ngươi phiền rồi?"

"Khụ." An Minh Hối hắng giọng, thằng nhóc này vẫn giống như trước, chuyên chọc vào chỗ đau của người khác: "Quảng Huyên, đừng lấy sư huynh ra làm trò đùa."

"Ta có đùa với hắn đâu." Quảng Huyên cười nhạt một tiếng, vẫn lấy việc công kích Tiêu Thừa Uyên làm thú vui: "Ta chỉ ước gì An ca ghét bỏ hắn, cho dù rời khỏi Lưu Vân Các, đến Thăng Dương sơn trang cũng có thể sống cuộc sống thoải mái."

Những lời này chắc là đã đâm trúng điểm yếu của Tiêu Thừa Uyên.

Bước chân vững vàng của Tiêu Thừa Uyên hơi khựng lại, hắn quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Quảng Huyên, sắc mặt như thể chỉ một giây sau hắn sẽ rút kiếm ra giết người vậy.

Phạm Ngữ Lan cũng bị sát ý đáng sợ tỏa ra từ hắn làm cho kinh hãi, vội vàng kéo ống tay áo Quảng Huyên, nhỏ giọng khuyên: "Huyên ca ca, đừng nói nữa."

"Hai người các ngươi ngoan ngoãn chút đi, Quảng Huyên đừng suốt ngày đôi co với sư huynh nữa, sư huynh cũng đừng so đo mà." An Minh Hối thở dài, vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Tiêu Thừa Uyên: "Khó khăn lắm đệ mới được ra ngoài một lần, hai người không thể để đệ yên tĩnh thưởng thức phong cảnh bên ngoài sao?"

Đối với Tiêu Thừa Uyên, lời An Minh Hối nói là có sức nặng nhất, vì vậy anh vừa dứt lời hắn liền buồn rầu nói: "Xin lỗi."

"Sư huynh cũng chẳng mấy khi ra ngoài, tuy nói có chuyện cần bàn bạc, nhưng nếu hành trình không gấp thì có thể vừa đi vừa vui chơi cũng được."

"Ừm." Đồng ý thì đồng ý, nhưng ngữ khí vẫn rầu rĩ như cũ, vẻ mặt cũng hết sức chán chường.

Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan bên kia cũng trò chuyện câu được câu không, An Minh Hối liếc mắt, nhân lúc bọn họ không chú ý đến bên này, liền cúi đầu nói nhỏ vào tai Tiêu Thừa Uyên: "Hôm qua làm chuyện như vậy, đệ còn chưa tức giận, sư huynh không vui cái gì? Chẳng lẽ là giận đệ?"

"Không có." Tiêu Thừa Uyên lắc đầu, trả lời rất nhanh: "Ta sẽ không giận đệ."

Chỉ là nơi trái tim hơi bức bối mà thôi, hắn tưởng rằng mình và sư đệ vẫn luôn là người thân thiết nhất quan trọng nhất của nhau, tưởng rằng sư đệ ở bên mình nhiều năm như vậy, chắc cũng mang tâm tư giống mình.

Trưởng lão trong Các cũng nhiều lần khuyên hắn đón dâu, nhưng cụm từ lấy vợ sinh con lọt vào tai hắn thực sự quá phù phiếm, làm sao quan trọng bằng việc ở bên sư đệ cả đời? Tâm tư của hắn bị sư đệ chiếm trọn, thời gian rãnh rỗi cũng muốn giải sầu cùng sư đệ hoặc là nghiên cứu sách thuốc, chẳng còn lòng nào hay thời gian nào mà nghĩ đến chuyện lấy một cô gái không cần thiết về làm vợ.

"Vậy thì đừng rầu rĩ nữa, hôm qua huynh chẳng nói chẳng rằng đã làm như thế, tất nhiên ta không thể chấp nhận được ngay." An Minh Hối vòng tay quanh cổ Tiêu Thừa Uyên, ghé vào tai hắn nói, chỉ lát sau đã thấy tai người này đỏ như vắt ra máu, nhưng bản mặt thì vẫn lạnh như khối băng: "Hơn nữa ta cũng muốn hỏi một chút, rốt cuộc sư huynh nghĩ thế nào về ta? Ta không muốn sư huynh của ta sau khi lớn lên lại trở thành một người lỗ mãng đâu."

"Người ngoài chết hay sống không liên quan đến ta, ta chỉ muốn mãi mãi như bây giờ với sư đệ." Chỉ cần sư đệ nói, đừng nói là mở rộng hai chân làm chuyện long dương, cho dù hai chân hắn khiến đệ ấy cảm thấy mình khác biệt, hắn sẵn sàng phế bỏ chân mình để ở bên sư đệ, thậm chí ngay cả mạng của hắn, nếu sư đệ muốn hắn cũng chẳng có lý gì mà không dâng lên.

Đây đều là chuyện đương nhiên, từ nhỏ đến lớn sư đệ vẫn luôn là người cực kì tốt bụng, vì vậy đệ ấy xứng đáng được hưởng đãi ngộ này.

"Nhưng mà ít nhất trước đó huynh phải nói một câu thích hay gì thì ta mới hiểu ý huynh chứ. Tự nhiên làm như vậy, ta sao có thể chấp nhận được."

Tiêu Thừa Uyên cảm thấy hơi vô lý: "Đương nhiên là ta thích đệ rồi." Đây là chuyện quá rõ ràng, vì sao còn phải cố tình nhấn mạnh?

Chắc là vì hiểu được tâm tư của Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối nhìn vành tai đỏ bừng và gò má hồng hào khác thường so với thường ngày, liền nổi lên ý định trêu chọc, anh lại ghé vào tai hắn nói: "Nhưng nếu đệ đón nhận tấm lòng của sư huynh, vậy chẳng phải thật đáng thương cho những cô nương ái mộ huynh sao, đệ thấy áy náy lắm."

Hơi thở của An Minh Hối phả vào tai, Tiêu Thừa Uyên cảm thấy mình choáng váng, nhưng vẫn trả lời theo bản năng: "Vậy thì, ta giết bọn họ nhé?"

"..." Sao lại quên mất sư huynh là người không biết đùa chứ: "Không được, đệ chỉ đùa thôi." Anh muốn chọc ghẹo, nhưng Tiêu Thừa Uyên lại chẳng biết phối hợp gì cả.

Hiện tại hắn đang cõng sư đệ, mỗi lần mở miệng nói chuyện hơi thở ấm áp của sư đệ đều phả vào vành tai hoặc cổ hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cùng với thân hình tuy gầy yếu nhưng vẫn rất xinh đẹp của sư đệ qua lớp y phục. Tất cả đều khiến hắn bất giác hồi tưởng lại cảm giác đêm qua, khi giữa hai người không có vải vóc ngăn cách, da thịt liền kề. Vừa nhớ đến hắn lại không khỏi tiếc nuối, lúc đó rõ ràng mình đã chuẩn bị kĩ càng theo sách hướng dẫn, nếu được làm tiếp thì sẽ gần sư đệ thêm một chút, càng cảm nhận đệ ấy rõ hơn.

Tiêu Thừa Uyên nghe thấy mình khẽ hỏi: "Vậy lần sau ta thông báo với đệ trước thì sẽ được làm?"

An Minh Hối:...Thật không ngờ sư huynh của mình lại là người háo sắc như vậy.

Có lẽ vì quá thân thiết do cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng có thể là vì có chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi quan hệ sư huynh sư đệ đột ngột thay đổi, anh không hề cảm thấy có gì khác trước, quả thực giống như đôi vợ chồng già vậy.

Anh biết tình cảm của Tiêu Thừa Uyên là thật lòng, tối qua ngoại trừ khiếp sợ ra anh cũng không cảm thấy trong lòng có gì không thoải mái, quan trọng nhất là bây giờ nhìn sư huynh bằng tâm trạng khác, không ngờ anh lại thấy tim đập nhanh hơn. Mặc dù ở thế giới cũ cũng từng có người tỏ tình với anh, nhưng anh chưa từng xúc động như thế này, không biết có phải khi rảnh rỗi con người dễ rung động hơn khi bận rộn không, hay là vì bản thân người trước mắt khiến người ta khó lòng từ chối.

Bây giờ anh vẫn chưa chắc chắn rằng liệu lần này mình có chết không minh bạch nữa hay không, huống hồ dù không có nhiệm vụ kì quặc kia phá rối, thân thể này cũng chẳng sống thêm được bao lâu, đến lúc đó phải đối mặt với sinh ly tử biệt một lần nữa, kể ra cũng là một chuyện đáng sợ.

An Minh Hối nhìn Tiêu Thừa Uyên mỉm cười. Anh vẫn luôn tự nhận thức chính mình một cách rất rõ ràng, anh biết mình thực sự không có gì hơn người, nếu bắt buộc phải kể ra một ưu điểm, chắc có lẽ là lạc quan trong mọi tình huống.

Quá khứ và tương lai, hai từ này nghe thì nặng nề, nhưng đều không đáng để anh phủ nhận hết mọi điều ở hiện tại.

Anh cũng không định đem chuyện này ra để thử lòng Tiêu Thừa Uyên, sư huynh tính tình ra sao anh biết rõ, dù ngày mai anh phải chết, sư huynh cũng sẽ không vì thế mà cắt đứt tâm tư. Thay vì lo lắng sợ sệt vì chuyện chưa xảy ra, thà rằng cứ nhìn vào hiện tại, tận thưởng hạnh phúc trước mắt còn hơn.

Bọn họ đều là người tập võ, dù Phạm Ngữ Lan là nữ tử, hai người còn lại thì một cõng anh một xách xe lăn của anh, thế nhưng tốc độ không chậm chút nào, chỉ một lát đã thấy xe ngựa và thuộc hạ chờ dưới chân núi.

An Minh Hối ngẫm nghĩ, nhân lúc mấy người dưới chân núi còn chưa thấy rõ bọn họ, liền hôn chụt một cái lên vành tai Tiêu Thừa Uyên, sau đó chạm đầu ngón tay vào môi hắn, cười nói: "Đợi khi nào chỗ này được đệ hôn đủ mười lần thì mới được làm chuyện huynh nói."

Hành động này dẫn đến hậu quả ngay lập tức, Tiêu Thừa Uyên vấp phải cục đá dưới chân, loạng choạng suýt thì ngã sấp mặt vì một cục đá tầm thường, khuôn mặt lạnh lùng giờ đỏ như thoa phấn.

Sau khi đứng vững, Tiêu Thừa Uyên lập tức chuyển An Minh Hối từ sau lưng ra trước ngực, ôm ngang anh, mặc kệ Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan trợn tròn mắt vì biến cố bất thình lình vừa rồi, cúi đầu hôn xuống.

"An ca?! Các ngươi..." Quảng Huyên ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, nhìn hai người hôn khí thế bên kia một lúc mới phản ứng lại, vội vàng đỏ mặt quay sang nhìn chỗ khác, lúng ta lúng túng.

Còn phản ứng Phạm Ngữ Lan cũng không kém gì hắn, chỉ là còn mang theo một chút đau lòng.

Chuyện này thực sự quá đột ngột, mặc dù trên giang hồ thường xuyên có người ưa hóng hớt suy đoán Các chủ Lưu Vân Các và sư đệ là kiểu quan hệ đó, nhưng khi bọn họ đến bái phỏng thì chưa từng thấy hai người có động tác thân mật mờ ám nào, nên vẫn cảm thấy không thể tin vào lời đồn trên giang hồ.

Nhưng bây giờ không tin cũng phải tin rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của An sư đệ

Sư huynh... Thực sự là...

Tự nhiên nói muốn làm chuyện đó thì cũng thôi đi...

Trước mặt người khác, sao lại...

Ngại chết đi được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio