Vạn Cổ Chí Tôn

chương 1234: hương mô mô (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nạp Lan Chỉ Tuyền một trận buồn bực mất tập trung, lạnh lùng nói:

– Được rồi Tây Môn công tử, La đại ca là ân nhân của ta, ta không hi vọng tiếp tục nghe thấy hắn bị nói xấu, hi vọng ngươi tự trọng.

Nàng đã biết Tây Môn Kim Lăng cũng không phải là người trước hết xuất thủ cứu nàng, lại nghĩ tới người này vô liêm sỉ mạo nhận công lao của người, sau đó lại nhát gan chạy trốn, giờ khắc này còn đang chỉ trích nói xấu ân nhân của nàng, nội tâm liền có một luồng căm ghét không nói ra.

Tây Môn Kim Lăng cũng nhận ra được thái độ của Nạp Lan Chỉ Tuyền biến hóa, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, cả giận nói:

– Hay, hay các ngươi đều là một nhóm, ta ở cũng không muốn, cáo từ, không cần tiễn.

Nạp Lan Chỉ Tuyền lạnh nhạt nói:

– Không tiễn.

Tây Môn Kim Lăng phẫn nộ không ngớt, nhưng không chỗ phát tiết, chỉ có thể chỉ vào Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:

– Đừng tưởng rằng dựa vào La Thanh Vân, ta liền không làm gì được ngươi, tuyệt đối đừng để ta đơn độc gặp phải ngươi.

Nạp Lan Chỉ Tuyền không hề che giấu vẻ mặt khinh bỉ chút nào, loại nam nhân chỉ có thể biết bắt nạt kẻ yếu này, thật không biết làm sao tiến vào Đông vực thất tinh tử, ngay cả Bùi Minh Viễn cũng cảm thấy trên mặt một trận tối tăm.

Đột nhiên La Thanh Vân mở miệng nói:

– Ta cũng không bảo vệ hắn, ta với hắn không có bất cứ quan hệ gì. Nếu như Tây Môn công tử muốn tìm hắn gây sự liền tùy tiện, tuyệt đối không nên cho ta mặt mũi.

Mấy người đều sững sờ, khóe miệng Từ Thanh khẽ mỉm cười, thầm nói: Xem ra La Thanh Vân này cũng là người hiện thực, mặc dù mọi người từng ở trong Tu Di Sơn vào sinh ra tử, nhưng dù sao thực lực bây giờ đã khác nhau một trời một vực, không còn cách nào đồng thời vui vẻ chơi đùa.

– Ha ha, tốt, đây chính là ngươi nói, mệnh tiểu tử này ta muốn.

Tây Môn Kim Lăng hướng Lý Vân Tiêu cười gằn nói:

– Cầu khẩn đi, tuyệt đối đừng rơi vào trong tay ta.

Hắn hừ lạnh một tiếng, liền ngấc đầu lên xoay người mà đi, chỉ để lại sát ý.

Nạp Lan Chỉ Tuyền cau mày nói:

– Tên tuổi Đông Vực thất tinh tử, thực sự là nghe tên không bằng gặp mặt.

Bùi Minh Viễn ho khan mấy lần nói:

– Nơi nào đều có bại hoại mà, thực lực của Tây Môn Kim Lăng này còn có chút được, qua loa tập hợp cho đủ tên. Bất quá ta cảm thấy Từ huynh tựa hồ có tư cách tiến vào hàng ngũ thất tinh tử hơn.

Từ Thanh cười nhạt nói:

– Bùi huynh quá khen rồi, nhưng đáng tiếc La huynh không phải người Đông vực, bằng không là nhất định trúng cử.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tiêu chuẩn quá nhiều, tự nhiên tố chất sẽ bị kéo xuống, đây chính là hậu quả xấu khi tuyển nhiều a. Bắc Vực chỉ có bốn tiêu chuẩn tứ tú, mỗi cái thực lực không tầm thường, Đông vực một lần liền làm bảy cái, thua kém là tất nhiên.

Bốn người còn lại đều là hai mặt nhìn nhau, tựa hồ có chút đạo lý.

Bùi Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, có đạo lý quy có đạo lý, nhưng tên gọi Đông Vực thất tinh tử danh chấn Đông Vực, cũng không phải tùy tiện a miêu a cẩu gì có thể bình luận, hắn lạnh lùng nói:

– Vị bằng hữu này, tố chất trong lòng cũng thật là cường đại a, La huynh đã biểu lộ không bảo vệ ngươi, Tây Môn Kim Lăng càng là buông xuống lời hung ác, chẳng lẽ ngươi trông cậy vào lão đại của Băng Khối sẽ đến cứu ngươi?

Lý Vân Tiêu vẻ mặt đưa đám nói:

– La huynh, ngươi không thể độc ác như vậy bỏ xuống ta a…

La Thanh Vân thật muốn xé ra khuôn mặt giả heo ăn thịt hổ kia, tức giận hừ nói:

– Lăn.

Đột nhiên Từ Thanh nói:

– Lý Vân Tiêu, không bằng ngươi gia nhập Thính Triều các đi, chỉ cần có ta, tất nhiên bảo vệ ngươi không bị Tây Môn Kim Lăng bắt nạt.

Bùi Minh Viễn cùng Nạp Lan Chỉ Tuyền đều vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao Từ Thanh phải đỡ lấy một bao quần áo như vậy, để một trong Đông Vực thất tinh tử ghi hận tóm lại không phải chuyện tốt đẹp gì.

La Thanh Vân hờ hững cười nói:

– Thính Triều các có cái gì tốt, Lý Vân Tiêu là Viêm Vũ thành Thành chủ, hiện tại Viêm Vũ thành linh khí nồng đậm, thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí còn trên bảy đại siêu cấp thế lực, Linh sơn bảo địa không ở, đi cùng sơn phá thủy của người làm gì?

– Cái gì? Hắn là Nam vực Viêm Vũ thành Thành chủ?

Bùi Minh Viễn cùng Nạp Lan Chỉ Tuyền đều lấy làm kinh hãi, hiện tại Viêm Vũ thành là hương mô mô khắp thiên hạ nhìn chằm chằm, nếu không có thiết luật của Thánh Vực, sớm đã bị người chia cắt mất, mặc dù có mệnh lệnh của Thánh Vực, không ít người cũng bắt đầu trong bóng tối có ý đồ.

Đối với tông phái mà nói, cao thủ cố nhiên là không thể thiếu, nhưng căn cơ một môn phái còn ở chỗ Linh sơn bảo địa có thể bồi dưỡng lượng lớn cao thủ a, cái này cũng là vì sao thực lực Bắc Vực mạnh nhất, mà Nam vực cơ bản là thâm sơn cùng cốc chim không thèm ị, không người hỏi thăm.

Vì lẽ đó mặc dù có Thánh Vực trấn bãi, nhưng không ít thế lực vẫn là ở trong bóng tối đánh các loại chú ý.

Vẻ mặt khinh bỉ của Bùi Minh Viễn thoáng cái biến mất, tuy rằng vẫn là một bộ dáng dấp xem thường, nhưng ít ra sẽ nhìn thẳng một chút nói:

– Hóa ra là người Nam vực, vậy có tu vi Ngũ hành Vũ tông cũng coi như không tồi. Nếu như ngươi có ý định quy về Lưu Ly sơn trang ta, không chỉ có thể bảo vệ ngươi bình an, hơn nữa ta có thể làm chủ ban thưởng ngươi một bộ huyền khí cấp bảy, đồng thời cung cấp lượng lớn tài nguyên cùng các loại đan dược, coi như là tìm một Vũ hoàng cường giả trực tiếp “thể hồ quán đỉnh”, đưa ngươi kéo lên tới thất túc Vũ hoàng cũng không phải là không thể được.

Trong lòng Lý Vân Tiêu một trận thẹn thùng, tìm một tên Vũ hoàng đến”thể hồ quán đỉnh” cho mình…

Bùi Minh Viễn vừa mới nói xong, Nạp Lan Chỉ Tuyền lập tức nở nụ cười, giống như xuân về hoa nở, hiển lộ hết thu ba lưu chuyển, dịu dàng nói:

– Không nghĩ tới Lý công tử lai lịch to lớn như thế, Ngân Nguyệt tông chúng ta cũng rất chờ mong công tử gia nhập. Ngân Nguyệt tông Nguyên Thai Diệu Nữ công Lý công tử cũng sẽ có nghe thấy, chỉ cần Lý công tử làm ra cống hiến nhất định, bất luận tu vi làm sao, trưởng lão trong môn phái tất nhiên sẽ ban thưởng một nữ đệ tử cùng Lý công tử song tu, đến thời điểm đừng nói Vũ hoàng, coi như là đột phá đến Vũ Tôn cũng ngay trong tầm tay.

Ba người đều tung cành ô-liu đến, nếu như có thể lôi kéo Lý Vân Tiêu đi qua, tuyệt đối là công lao bằng trời, trưởng lão trong môn phái tất có trọng thưởng. Một phế vật trước kia ba người đều xem thường, lập tức đã biến thành hương mô mô, đặc biệt là Nạp Lan Chỉ Tuyền, thân thể nhẹ nhàng nhích lại gần, thổ lộ như lan nói:

– Lý công tử, làm sao?

Cho dù Nạp Lan Chỉ Tuyền không triển khai mị công cũng là trời sinh vưu vật, huống chi giờ khắc này triển khai ra Nguyên Thai Diệu Nữ công, loại mị thuật kia thiên hạ vô song, coi như là Vũ Tôn sợ cũng không chịu nổi, nàng hoàn toàn tự tin, Lý Vân Tiêu là bắt vào tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio