Vạn Cổ Chí Tôn

chương 2454: thật nhiều máu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thải Hồng Trảm!

Một kiếm ngang trời, uy áp chân long bao phủ, kiếm khí chấn động biến thành kết giới màu xanh bao phủ các nơi.

Nguy hiểm!

Cẩn thận!

Ngươi cẩn thận trước!

Vô sỉ, đừng nhúc nhích!

Lý Vân Tiêu vừa vội vừa giận, vội vàng thả hai người ra.

Đạo kiếm khí kia quá mạnh mẽ, cho dù trong tay của hắn không có người cũng không ngăn cản được, giờ phút này trong nội tâm càng khẩn trương lên, thả người lui ra phía sau.

Đồng thời ném đi hắn còn đẩy ra một chưởng, vỗ nhẹ vào lưng Thủy Tiên, đẩy nàng ra.

Ai cũng đừng mong đi, nếu nữ hài muốn hi sinh vì ngươi, vì sao ta không thành toàn các ngươi, để cho tình yêu ngu xuẩn này biến thành lừng lẫy hơn một chút.

Bóng kiếm Long Thiên Miểu đánh ra, thân thể cũng một phân thành hai, đồng thời đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu và Thủy Tiên.

Không muốn!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, bất chấp an nguy bản thân phóng thẳng về phía Thủy Tiên.

Chân long kiếm khí cường đại như thế, Thủy Tiên căn bản không có khả năng đỡ nổi, nhìn qua bóng kiếm đánh tới, da đầu và thân thể của hắn run lên.

Xùy!

Một cột máu tươi bắn lên trời, trường bào trắng noãn của Thủy Tiên lúc này nhuộm đỏ tươi, giống như hoa thủy tiên phiêu linh trong gió, cảnh tượng rất thê lương.

Không muốn!

Lý Vân Tiêu gào lên, hắn lao thẳng về phía trước, trong lòng chưa bao giờ đau nhức như thế này, giống như hắn bị dao găm cắt từng miếng thịt, cắt thẳng vào tim.

Phi Nghê đã chết, hắn trơ mắt nhìn, Thủy Tiên đã chết, hắn trơ mắt nhìn.

Từng chuyện dĩ vãng không ngừng hiện ra trong trí nhớ, Mộ Dung Trúc, Vũ Văn Bác, Khương Sở Nhiên…

Đột nhiên hắn cảm giác thế giới yên tĩnh, trở nên rất chậm chạp, tất cả xảy ra với tốc độ cực kỳ chậm chạp, thậm chí hắn có thể nhìn thấy biểu lộ thống khổ trên mặt của Thủy Tiên.

Thủy Tiên, Thủy Tiên!

Lý Vân Tiêu tiến lên vài bước.

Xùy!

Bóng kiếm còn lại của Long Thiên Miểu cũng chém tới, kiếm khí lăng lệ đâm vào cơ thể của hắn, hắn vẫn cảm thấy rất chậm, thậm chí hắn có thể cảm nhận được da thịt trên người bị kiếm khí cắt qua, cảm thụ đau đớn, tuy rất đau nhưng cái đau thân thể không đau bằng nội tâm của hắn.

Hắn cảm giác mình có thể tránh một kiếm kia, nhưng chẳng biết tại sao, hắn cũng không muốn tránh, thậm chí hắn rất muốn bị một kiếm đó chém trúng.

Máu tươi bắn ra ngoài, chân long khí đánh vào trong cơ thể, lập tức chạy dọc theo tứ chi bách hài chạ, đánh tan tất cả lực lượng chống cự.

Hắn hoàn toàn có thể dùng thần dịch lực cùng Tử Lôi ngăn cản, nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn có cảm giác được giải thoát.

Chết, có lẽ sẽ không đau đớn như thế này.

Phốc!

Hắn té lăn trên đất, ba người ngã cùng một chỗ.

Sắc mặt Long Thiên Miểu phát lạnh, rút kiếm muốn chém tiếp, tay hắn dừng lại trên không trung, lạnh lùng nói:

Một người không thể bảo vệ bản thân mình, làm gì có tư cách đi bảo vệ người khác. Tuy Phi Nghê chết vì ngươi, nhưng nàng rất vui vẻ, nàng ít nhất không hối hận. Bởi vì nàng dùng thiên phượng niết thể báo đáp, ta sẽ không giết ngươi. Tuy bộ dáng của ngươi hiện tại đã làm cho Phi Nghê rất thất vọng.

Sau khi hắn nói xong, hắn lăng không một trảo, hắn nhiếp thân thể Phi Nghê lên, hai tay ôm trước người, quay người liền rời khỏi.

Buông, buông nàng ra!

Lý Vân Tiêu giãy dụa trên mặt đất, không ngừng bò qua đi, trên mặt có dấu máu kéo dài theo con đường hắn bò qua.

Long Thiên Miểu quay đầu lại liếc hắn một cái, cười lạnh nói:

Chó nhà có tang, cút!

Tiếng rống vang vọng, thân ảnh Lý Vân Tiêu bị sóng bao phủ nên té xuống.

Nội tâm tất cả mọi người cả kinh, thầm nghĩ nhân tài mới xuất hiện, cứ chết thế này tại đây sao?

Trữ Khả Vân cũng muốn đi lên, nhưng mà nàng vẫn nhịn xuống.

Sắc mặt Hàn Quân Đình trắng bệch, nhìn chằm chằm vòa Lý Vân Tiêu nằm trên mặt đất giống chó nhà có tang, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, nội tâm có tư vị không nói nên lời.

Từ khi hắn trọng sinh tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn chật vật như vậy, hắn trọng thương còn bị đả kích, hai hồng nhan tri kỷ chết trước mặt của mình, hắn dù thế nào cũng khó thừa nhận được

Bạc Vũ Kình nhíu mày, hắn nhìn qua Thủy Tiên bên kia, thân hình của nàng vẫn nhúc nhích, nàng vẫn còn hô hấp.

Sắc mặt của hắn trở nên phức tạp, hắn là người duy nhất ở đây biết rõ thân phận của Thủy Tiên trừ Lý Vân Tiêu ra, trong đó liên hệ quá lớn, làm cho hắn chủ ý bất định, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bắc Quyến Cổn Nam vội vàng đi qua, lóe lên đáp xuống bên cạnh hắn, vội vàng nâng hắn dậy, nói:

Ngươi không sao chớ?

Toàn thân Lý Vân Tiêu là máu, cánh tay chỉ vào Long Thiên Miểu, rung giọng nói:

Cứu, cứu Phi Nghê…

Bắc Quyến Cổn Nam cau mày nói:

Ta làm không được, ta không có lực lượng cứu nàng, ngươi cũng không có, ngươi đã hết sức.

Vi Thanh thấy Long Thiên Miểu đã lấy được Phi Nghê, lập tức quát to:

Tất cả dừng tay, lưu tính mạng của mấy người này trước, có cơ hội lại tính sổ, giờ phút này không nên tốn hao quá nhiều.

Mọi người lúc này mới dừng tay lại, Huyền Hoa và Liễu Phỉ Yên hai người đã trọng thương, cũng lui tới bên người Lý Vân Tiêu.

Huyền Hoa hạ thấp người, nói:

Ngươi có sao không?

Lý Vân Tiêu thu cánh tay lại, trong mắt vô thần, nói:

Dẫn ta tới bên Thủy Tiên…

Bắc Quyến Cổn Nam nhíu mày, ôm hắn tới trước mặt Thủy Tiên, lại chậm rãi buông hắn ra.

Huyền Hoa vội la lên:

Ai nha, chính ngươi tổn thương sắp chết, đừng cứu người này cứu người nọ, trước cứu chính ngươi đi.

Bắc Quyến Cổn Nam nhìn qua thương thế của Thủy Tiên, đạo kiêm quang kia xuyên thấu thân hình của nàng, thân thể thiếu chút nữa bị chém thành hai khúc, căn bản không có khả năng cứu chữa.

Hắn nhíu mày thật sâu, thành thành thật thật nói ra:

Nàng không có khả năng cứu chữa được nữa.

Khục, khục khục…

Lý Vân Tiêu ho khan kịch liệt, ánh mắt ảm đạm vô thần giống như người chết.

Tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại đi, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi cho tới bây giờ chưa từng có bộ dáng như bây giờ.

Trong nội tâm Liễu Phỉ Yên cũng khẩn trương, bản thân Lý Vân Tiêu đang trọng thương, cộng thêm bộ dáng thương tâm gần chết, sẽ rất khó cứu sống.

Này này, cô gái nhỏ, ngươi cũng tỉnh một chút đi.

Huyền Hoa rót mấy đạo nguyên lực vào trong người Thủy Tiên, muốn giúp nàng ngăn cản máu chảy ra, lại phát hiện không có hiệu quả, nguyên lực của hắn đều uổng phí.

Máu cô gái nhỏ này cổ quái, hoàn toàn hòa tan nguyên lực của ta, là thế nào đây?

Huyền Hoa lúc này cũng ngây dạy.

Khục khục!

Đột nhiên thân hình Thủy Tiên run lên, nàng ho khan kịch liệt vài cái, trên mặt mang theo lo lắng, nhìn thấy Lý Vân Tiêu bên cạnh thì an tỉnh lại.

Nàng giãy dụa vài cái, hắn phát hiện mình bị thương rất nặng, mặt mũi tràn đầy thống khổ, thoáng cái đi tới bên người Lý Vân Tiêu, cố hết sức nói ra:

Ta… Ta cũng rốt cục… Có thể vì ngươi… Ngăn cản một kiếm…, ta… Ta không thể kém hơn Phi Nghê!

Bắc Quyến Cổn Nam và ba người đều động dung.

Thân thể Lý Vân Tiêu run lên, ánh mắt của hắn giống như biến thành tro tàn, vội vàng đở lấy Thủy Tiên, nói:

Ngươi đừng nói chuyện, nhanh chóng điều dưỡng thân thể đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio