Kiếp trước, hắn đã đi khắp nơi, học tập và lĩnh ngộ được vô số những kỹ năng. Hắn cũng nắm khá rõ về thuật pháp linh trận, đương nhiên sẽ không coi trọng một linh trận cấp năm không có sức mạnh đạo pháp như vậy. Hắn dự định sẽ tự mình lập một linh trận riêng. “Linh trận sư mạnh nhất trong Linh Tiêu tông là cấp mấy?” Trần Mộc hỏi. Hàn Giang Tuyết suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Độ hiếm của các linh trận sư không bằng luyện dược sư nên cấp bậc của họ cũng không được cao cho lắm, trong Linh Tiêu tông của chúng ta vẫn còn khá nhiều các linh trận sư.” "Nhưng người mạnh nhất có lẽ là trưởng lão trấn thủ Cảnh Thương. Ông ấy không chỉ chịu trách nhiệm về trận pháp bảo vệ Linh Tiêu tông chúng ta mà còn là một linh trận sư cấp sáu." Trần Mộc gật đầu, một linh trận sư cấp sáu cũng được coi là khá tốt rồi, linh trận trước mặt đã được trưởng lão Cảnh Thương bố trí cẩn thận, nhưng đáng tiếc... vẫn không lọt vào mắt xanh của hắn. "Mộc ca." Lúc này, mấy đệ tử đột nhiên vội vàng chạy ra khỏi cung điện, trên mặt đều mang theo theo vẻ hưng phấn. Trên tay mỗi đệ tử đều cầm một cây chổi hoặc những dụng cụ lau chùi khác, có vẻ như vừa mới dọn dẹp xong. Những đệ tử này đương nhiên là nhóm đệ tử thuộc Linh điện. "Mộc ca, chúng ta đã giúp huynh dọn dẹp cung điện sạch sẽ rồi, hì hì..." Một đệ tử dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần Mộc, tươi cười giống như đang chờ phần thưởng vậy. "Mộc ca, ta cũng có góp sức, huynh yên tâm đi, từ nay về sau, việc vệ sinh cung điện của huynh cứ giao cho ta." "Cả ta nữa..." Một nữ đệ tử cũng ngượng ngùng giơ tay, thấy mọi người tranh nhau nhận công, nàng ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng da mặt mặt lại hơi mỏng. Trần Mộc liếc nhìn đám người, sau đó nhìn về phía Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên. Những người khác tới góp vui thì không nói, nhưng không ngờ hai cô gái này lại cũng tới tham gia, Trần Mộc thực sự rất ngạc nhiên. Dường như nhận ra ánh mắt của Trần Mộc, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Chi Lan và Trình Vũ Hiên hơi đỏ lên, đồng loạt quay mặt đi, giả vờ không chú ý tới ánh mắt của Trần Mộc. Trần Mộc âm thầm mỉm cười, đương nhiên là hắn biết trong lòng những tên nhóc này đang toan tính điều gì. Rất nhiều đệ tử nội môn thường muốn đến hưởng ké linh trận ở cung điện của đệ tử thân truyền, Thiên điện cũng có rất nhiều đệ tử làm như vậy. Tuy nhiên, cũng phải tùy vào mỗi người, có một số đệ tử thân truyền rất kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không để cho những đệ tử nội môn đặt chân vào nơi ở của mình. Nhưng Trần Mộc cũng không hẹp hòi như vậy. "Ta sẽ không thường xuyên tới cung điện này, nếu các ngươi muốn sử dụng linh trận của nơi này để tu luyện thì tùy các ngươi, ta không để ý đâu." Trần Mộc nói. Nghe vậy, các đệ tử trong Linh điện đều đỏ mặt, đồng thời trở nên phấn khích. "Ta biết Mộc ca hào phóng lắm mà!" "Mộc ca, từ nay bọn ta sẽ đi theo huynh." "..." Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Trần Mộc nhìn về phía đám người, thấy thị nữ Tiểu Hoàn đang một cây chổi, hai má đỏ bừng, có hơi bối rối. Nàng ta thân là thị nữ, vốn phải làm tất cả những công việc nặng nhọc và bẩn thỉu trong cung điện. Nhưng bây giờ, tất cả những công việc này đều đã bị đệ tử của Linh điện cướp mất, nàng ta dường như đã mất đi vai trò của mình. Trần Mộc có thể nhìn ra sự bối rối của Tiểu Hoàn, nhẹ nhàng cười nói: "Sau này cô cũng tu luyện cùng với bọn họ đi." Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Hoàn hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó biến thành sự vui mừng, nàng ta vội vàng cúi đầu, nói: “Cảm ơn ngài.” Nàng ta những lời này của Trần Mộc mang ý nghĩa lớn như thế nào. Thị nữ vốn có địa vị thấp kém nhất, nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt của Trần Mộc, cuối cùng nàng ta cũng có thể bước vào ngưỡng cửa tu luyện. "Không ngờ tên nhóc nhà ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy chứ." Hàn Giang Tuyết huých vào cánh tay Trần Mộc, khẽ mỉm cười. "Ta vẫn luôn tốt bụng như vậy, chẳng qua là cô không nhận ra mà thôi." Khóe miệng của Trần Mộc cong lên.