Chương
Không tiếp tục chậm trễ, Lâm Tiêu trực tiếp vận chuyển công pháp để hồi phục.
Không sai.
Lâm Tiêu sau khi giết chết Tư Không Hạo, đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Dù sao cũng là một cường giả Luân Hải Cảnh tầng thứ tám.
Sát chiêu kiếm pháp Âm Ảnh mà hắn thi triển phút cuối kia, đã trực tiếp rút đi chín phần linh lực và một lượng khí huyết lớn của hắn.
Nếu không làm như vậy, căn bản không thể chém chết được Tư Không Hạo.
Sau đó, hắn lại xử lý nốt ba tên tiểu đệ kia nữa.
Lâm Tiêu lúc đó có thể nói là, hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà, không còn một chút sức chiến đấu nào nữa.
Lừa ba cô nương kia chạy trốn cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bây giờ việc hắn cần làm chính là nhanh chóng khôi phục lại một chút thể lực, sau đó rời khỏi nơi này.
Nếu không, đợi đến khi bốn cô nương kia phát giác ra được, quay lại tìm hắn thì toi đời.
Bốn nữ nhân từ trong động thoát ra, không có suy nghĩ nào khác. Điều duy nhất họ nghĩ tới là sinh tồn!
Quá là khủng khiếp.
Tiêu diệt nhóm người Tư Không Hạo bằng chính sức mạnh của mình, không để ai sống sót. Sau đó, còn chơi trò biến thái như vậy với họ.
Người này chính là một ác ma.
Ngay cả bây giờ khi họ đã chạy thoát ra khỏi hang, họ vẫn cảm thấy như có một thanh kiếm sắc bén đang đè lên sau đầu họ, sống chết nằm ngoài sự kiểm soát của bản thân họ.
Bốn nữ nhân cứ chạy, cứ chạy, không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi chạy ra khỏi rừng yêu thú mới dám thở một hơi.
“Đại sư tỷ, người, người kia không đuổi theo chứ?”
“Tim ta đập nhanh quá, đây là lần đầu tiên ta trải qua ranh giới của sự sống và cái chết như vậy.”
“Khi ở trong động, ta cảm thấy mình sắp chết rồi, may mắn là người đó không biết thân pháp sở trường của Lưu Vân tông chúng ta cho nên mới bị chúng ta loại bỏ.”
Ba nữ tử áo xanh nhớ đến dáng vẻ hung dữ của nam tử kia, vẫn còn rất sợ hãi.
“Không phải, không phải hắn bị chúng ta loại bỏ, mà vốn dĩ hắn không đuổi theo chúng ta.” Lạc Vũ Thương cau mày, trầm giọng nói.
“Hả?!”
“Đại sư tỷ, tỷ nói như vậy là có ý gì?”
Ba nữ tử đều sửng sốt trước lời nói của Lạc Vũ Thương.
Người đó không đuổi theo bọn họ? Không thể nào.
Họ đều tận mắt chứng kiến cảnh đối phương đang giết người diệt khẩu.
Nếu không giết bọn họ thì chuyện của Tư Không Hạo có thể bị bại lộ.
“Ta cung không nói rõ được, chỉ là một loại trực giác mà thôi, nếu như người đó muốn giết chúng ta, tại sao phải chơi trò đuổi bắt này, trực tiếp ra tay không phải được rồi sao.” Lạc Vũ Thương nói.
Bốn nữ tử nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không có manh mối nào.
Sau khi hít vào một hơi, bọn họ lại một lần nữa thi triển thân pháp, nhanh chóng trở về Lưu Vân tông.