Chương
Chuyện gì vậy? Vũ Thương có người trong lòng rồi?
Nhìn dáng vẻ của nha đầu này thì hình như không bị ép buộc. Chuyện này…… hình như bọn họ chưa nghe nói bao giờ.
Tất cả các vị trưởng lão đều hướng tới một chỗ, không, vị tông chủ mặt đen xì không biết đã đứng lên từ bao giờ.
“Chuyện này, tông chủ…..”
Một vị trưởng lão định mở miệng hỏi nhưng lại bị tiếng hừ lạnh của tông chủ cắt ngang.
“Ngậm miệng!”
Nói xong thì tông chủ biến mất, một lát sau đã thấy vị tông chủ này đứng trên bậc thang thứ .
“Nha đầu thối, còn không sợ người ta chê cười, đi qua đây!!”
Tiếng hừ lạnh này cắt ngang bầu không khí ái muội, Lạc Vũ Thương ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy lão cha nhà mình xuất hiện trước mặt, mặt nàng lại càng đỏ hơn.
“Cha, không phải con muốn thế này đâu, con……con—” Lạc Vũ Thương định giải thích.
“Quay về rồi nói sau!” Lạc tông chủ lườm con mình một cái.
“Vâng, vâng.” Lạc Vũ Thương vội vã rời khỏi ngực Lâm Tiêu.
Có cha ở đây khẳng định không gặp nguy hiểm gì ở bậc thứ này. Quả nhiên khi vừa rời khỏi lồng ngực Lâm Tiêu, áp lực của bậc thứ này cũng không thấy quay trở lại.
“Đạo hữu Lâm Tiêu, gây phiền cho ngươi rồi, ngươi đi tiếp đi nhé!” Lạc tông chủ nhịn lại sự phẫn nộ trong lòng, đưa tay túm con gái rời khỏi bậc .
Ông ta định xử lý luôn tên Lâm Tiêu này, nhưng sau khi xuất hiện trên bậc mới phát hiện con gái nhà mình bị nội thương không hề nhẹ. Thế rồi lại nghĩ tới cảnh vừa rồi, lúc này ông ta mới hiểu ra mọi chuyện.
Chuyện này đâu thể trách Lâm Tiêu, mà trách con gái ông ta phân tâm bị trọng thương. Vậy nên Lâm Tiêu mới bảo hộ con gái ông ấy. Xét về khía cạnh nào đó thì Lâm Tiêu còn có ân với con gái ông ấy.
Dù biết là vậy nhưng khi nhìn thấy con gái cưng mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm lại bị người khác ôm ấp, ông vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, quá khó chịu đi!
Các đệ tử Lưu Vân tông thấy tông chủ xuất hiện lại tưởng được xem kịch hay, kết quả lại làm cho bọn họ trợn lòi cả mắt.
Tông chủ nhà mình chả làm gì đối phương cả, hơn nữa thái độ lại cực kỳ tốt bảo đối phương cứ đi tiếp đi. Đây, đây là cái biểu hiện gì vậy.
Hay là, tông chủ biết mối quan hệ của bọn họ rồi? Nghĩ cũng thấy đúng.
Nếu tông chủ không đồng ý thì làm sao một kẻ ngoại lai lại có thể khiêu chiến Thiên Thê được. Nghĩ tới đây tất cả các đệ tử đang ôm lòng xem kịch hay cõi lòng lại tan nát thêm lần nữa.
Ngược lại đương sự Lâm Tiêu mặt mũi lại cứ như chả có chuyện gì.
Hắn chỉ cảm thấy, ờ, cảm giác cũng ổn đấy. Đối phương vì bị mình gọi nên nội thương, bản thân lại kéo nàng ta một cái, cực kỳ hợp tình hợp lý, chả có gì phải thắc mắc.
Chuyện quan trọng trước mắt chính là khiêu chiến Thiên Thê. Nhìn thái độ của Lạc tông chủ và đám đệ tử Lưu Vân tông thì hình như cuộc khiêu chiến Thiên Thê này có vẻ rất quan trọng.
Vậy thì bản thân hắn phải đi lên cao thêm vài bước nữa mới được, có lẽ sẽ đạt được bí kíp Thiên Thê càng có giá trị hơn.
Lúc hắn bắt đầu bước lên Thiên Thê, hắn không có dùng bất kỳ công pháp linh lực gì, chỉ dựa vào sức mạnh tố chất của cơ thể. Sau khi bước tới bậc thứ mới cảm thấy có vẻ mất sức, cho nên lúc đó mới vận chuyển linh lực tiếp tục bước lên trên.