Chương
Nghĩ tới đây Lâm Tiêu lại điều chỉnh lại hơi thở, chuẩn bị tiếp tục bước lên trên.
“Khốn kiếp, ngươi và Vũ Thương là quan hệ gì, ngươi dựa vào cái gì mà ôm nàng ấy!!”
Đột nhiên một tiếng quát đầy phẫn nộ truyền vào tai hắn. Đây là ……truyền âm!
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên phía trên Thiên Thê, chỉ thấy ở bậc thứ có một vị nam tử dung mạo anh tuấn đứng ở đó. Đối phương đang nhìn chằm chằm như muốn lao tới ăn thịt hắn. Chắc lời truyền âm vừa rồi là do hắn làm.
Lâm Tiêu cũng nhìn lại hắn, chả nhẽ đây là bạn trai của vị cô nương kia?
Nghĩ lại hình như không đúng lắm, hắn lại ngẫm lời người kia vừa nói Lâm Tiêu đoán rằng tên này chắc là yêu thầm.
Cái này chắc được gọi là……Huyền huyễn cẩu huyết à.
Lâm Tiêu cười nhạt một cái, căn bản chả thèm để ý tới đối phương. Hắc chậm rãi bước lên bậc . Sau đó lại đợi cho áp lực to lớn bao lấy, Lâm Tiêu vận chuyển linh lực đối chọi lại.
“Đồ láo toét! Ngươi cứ đợi đấy, đợi xuống khỏi Thiên Thê, ta nhất định xử ngươi.” Người kia lại truyền âm tới.
Lâm Tiêu cau mày, vốn dĩ đây là địa bàn nhà người ta, hắn còn có chuyện cần cầu tình vốn không định quan tâm tới mấy kẻ râu ria này.
Nhưng cái phiên bản huyền huyễn cẩu huyết, đúng là không biết nên làm thế nào. Lần này mà không xử lý khẳng định kẻ này sẽ không từ bỏ.
Nói về công phu chửi người, Lâm Tiêu mà nhận số hai thì thế giới này không ai dám nhận số một.
“Xin hỏi, Lưu Vân tông nuôi chó à? Tại sao ta cứ nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?” Lâm Tiêu lớn tiếng hỏi.
Vừa nói xong thì đưa mắt lên nhìn nam tử đen mặt phía trên Thiên Thê.
Chó, đương nhiên cái thế giới huyền huyễn này cũng có. Lại còn được xếp vào hạng động vật cấp thấp của cấp thấp.
Đáng chết, dám chửi hắn là chó.
“Ngươi tiêu đời rồi!! ta không tha cho ngươi đâu!” Nam tử kia truyền âm, sau đó tiếp tục chuyên tâm leo lên Thiên Thê, lòng nghĩ chắc chắn cuộc khiêu chiến kết thúc sẽ báo thù thằng ranh này.
Haha, Lâm Tiêu thầm cười trong lòng, cái loại ngu ngốc này, mắng cho một trận thật sảng khoái. Đợi lúc được đánh hắn một trận cho tâm phục khẩu phục.
Tuy nhiên có một số tình huống làm cho hiệu quả càng thêm phóng đại, vượt qua cả dự tính. Bởi vì câu nói vừa rồi của Lâm Tiêu không phải truyền âm. Cho nên phía dưới bắt đầu có tiếng mắng lại.
“Tên ngoại lai kia nói gì? Lưu Vân tông nuôi cái loại chó cấp thấp lúc nào?”
“Ngươi ngu à! hắn rõ rằng đang chửi chúng ta, mắng chúng ta là chó.”
“Khốn kiếp! thảo nào ta cũng thấy vậy.”
“Tên ngoại lai này kiêu căng quá rồi, hắn nghĩ hắn là ai.”
“Chỉ là một Thể Tu để xem chịu được áp lực lớn bao nhiêu?”
“Đúng vậy, tu vi cũng chỉ là Tụ Linh cảnh viên mãn, còn dám nói chúng ta là chó.”
“Vậy mà dám mắng chúng ta, hắn cứ đợi đấy, có cơ hội ta sẽ xử hắn.”
“Sư huynh Tiêu Minh Triết cố lên, nhất định có thể bỏ xa hắn!”
“Đúng vậy! Tiêu sư huynh cố lên!”