Chương
Cạch! Cạch! Cạch!
Bậc thứ .
Bậc thứ .
Bậc thứ .
Tiêu Minh Triết: “?????”
Đệ tử Lưu Vân tông: “?????”
Các trưởng lão Lưu Vân tông: “?????”
Cha con Lạc tông chủ: “?????”
Toàn bộ người của Lưu Vân tông há hốc miệng không thể tin nổi.
Bọn họ đã nhìn thấy gì.
Người ngoài này thực sự đã bước sáu bước lớn từ bậc ba mươi chín đến bậc bốn mươi lăm.
Toàn bộ quá trình không có tạm nghỉ, cực kỳ trôi chảy.
Mọi người đều như chết lặng.
Trong Lưu Vân tông có ai có thể làm được điều này không?
Có, nhưng chỉ có những đại lão từ Luân Hải cảnh hậu kỳ trở lên mới có thể làm được
Ngay cả khi Lạc Vũ Thương và Tiêu Minh Triết có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ bảy, coi như vừa bước vào Luân Hải cảnh hậu kỳ thì họ cũng không thể làm được.
Mà giờ đây người đã tạo ra thành tựu này tu vi còn chưa đến mức đó.
Tụ Linh cảnh viên mãn, thậm chí còn chưa đến Luân Hải cảnh.
Cái Thiên Thê này… hỏng rồi sao. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu họ.
Dường như để kiểm chứng cho suy nghĩ này, khi Lâm Tiêu đang hít một hơi và chuẩn bị leo lên thì một bóng người xuất hiện trên bậc thang thứ bốn mươi.
Người đó là một vị trưởng lão nội môn có tu vi Toàn đan cảnh.
Lông mày hắn vốn đã nhíu lại giờ đây lại càng sâu hơn.
Tất cả các đệ tử Lưu Vân tông đều mong đợi trưởng lão nói một câu rằng Thiên Thê có vấn đề nhưng không.
Vị trưởng lão nội môn bất lực lắc đầu, trầm giọng nói: “Tất cả trên thang đều bình thường!”
Xì xì–
Tất cả đệ tử và các cấp cao không nhịn được hít một hơi.
Thiên Thê không có vấn đề.
Nói cách khác, người ngoài chỉ có Tụ Linh cảnh đó quá mạnh.
Lâm Tiêu ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng nở một nụ cười.
Đến kiểm tra nhanh như vậy sao?Hắn mới leo đến bậc bốn mấy thôi mà.
Lâm Tiêu cười và tiếp tục leo lên, tốc độ vẫn như cũ, bước những bước lớn, mỗi bước một bậc.
Bậc bốn mươi sáu.
Bậc bốn mươi bảy.
…
Trong nháy mắt, Lâm Tiêu đã bước tới bước bậc năm mươi.
Vù ! !