Vạn Cổ Ma Tôn

chương 146

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Ha ha… Lạc tông chủ, thanh niên cùng thế hệ thì có gì đáng so sánh chứ… Ta chỉ muốn vượt qua chính mình.” Lâm Tiêu lại nặn ra một câu nữa.

Lạc Hải Thành dùng linh thức để quan sát đối phương một lần nữa.

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Độ mạnh của cơ thể này cũng thật biến thái, dưới sự áp chế của trọng lực chín mươi tầng mà hắn không bị thương.

“Ngươi, ngươi thật sự muốn tiếp tục kiên trì sao?” Lạc Hải Thành nhìn đối phương thật sâu rồi hỏi.

“Ừ.” Lâm Tiêu đáp ứng.

“Vậy được, đợi ngươi không kiên trì được nữa thì hãy gọi ta.” Lạc Hải Thành nói xong thì xuống khỏi Thiên Thê.

Những gì cần phải nói cũng đã nói rồi, tiểu tử này không nghe lời thì cũng không thể làm gì khác.

Lâm Tiêu cảm nhận được trạng thái của bản thân mình. Sau ba hơi nghỉ ngơi, hắn lấy hai chiếc bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra.

Sau khi nghiêng đầu một cách khó khăn và uống cạn một hơi, chiếc bình ngọc rơi xuống đất và biến thành bột.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng tinh thuần khổng lồ pha trộn cùng một chút tinh hoa sinh mệnh bắt đồng lưu chuyển trong cơ thể hắn, không ngừng chạm vào thất kinh bát mạch.

Vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn!

Sau khi những nguồn năng lượng này vận chuyển một vòng, Lâm Tiêu cảm thấy áp lực trên cơ thể mình được giải tỏa phần nào.

Trong mắt hắn lộ ra sự kinh ngạc. Đây là hiệu quả hấp thu! !

Khi tu luyện trong môi trường trọng lực cao như vậy, năng lượng hấp thụ được khi vận chuyển một vòng mạnh hơn bình thường gấp mười lần.

Tiêu hao nhanh cũng có nghĩa là tu luyện nhanh và hiệu quả cao hơn.

Vậy thì luyện nó!

Lâm Tiêu bắt đầu tu luyện khiến những người bên dưới một lần nữa chết lặng.

Mẹ kiếp! !

Huynh đệ này đang làm gì vậy? Họ không nhìn nhầm chứ.

Tu luyện trên bậc Thiên Thê thứ chín mươi ư? Điên rồi sao! !

Trong môi trường có trọng lực khủng khiếp này, ngay cả hô hấp và lưu thông máu cũng khó khăn. Tại sao hắn vẫn còn đang tu luyện chứ? !

Điều này … điều này là quá khoa trương rồi.

Lạc Hải Thành vừa bước xuống bậc Thiên Thê thứ tám mươi cũng nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt kinh ngạc.

Cái quái gì vậy! !

Vốn dĩ Mục lão đầu đã rất điên rồi, sao đồ đệ này này còn điên hơn ông ta nữa.

Tiêu Minh Triết nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt căm hận, rất căm hận.

Đồ điên! Thật sự biết khoe khoang.

Tốt nhất là tu luyện đến khi tẩu hoả nhập ma và chết trên Thiên Thê luôn đi.

Trên bậc chín mươi của Thiên Thê, không biết Lâm Tiêu đã vận chuyển bao nhiêu chu kỳ, đã miễn cưỡng có thể ngồi thẳng rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio