Chương
Uỳnh.
Một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra.
Một bóng người xuất hiện trong đó.
“Chính là hắn!!”
Mắt của tam hoàng tử bỗng đỏ lên, kích động hét lớn.
Các thế lực lớn nhìn thấy cửa vào di tích Vô Cực xuất hiện dị tượng, lại lòi ra thêm một bóng người, cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng khi thấy dáng vẻ tức giận của tam hoàng tử.
Bọn họ mới vô cùng ngạc nhiên.
‘Chính là hắn???’
Người này làm sao?
Không phải chỉ là một thiếu niên tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ tư thôi sao? Thường thôi mà?
Dựa vào mặt bằng chung của người tiến vào thăm dò di tích Vô Cực lần này, loại tu vi này thuộc kiểu trung bình thấp.
Sao trông tam hoàng tử như là có thâm thù đại hận gì với hắn vậy.
Lúc thiếu niên kia đi ra, liền thi triển thân pháp, xông ra ngoài.
Động tác của hắn vô cùng nhanh.
Nhưng hắn nhanh thì lại có người còn nhanh hơn hắn.
Một ông lão mặc áo bào đen, ngay khi tam hoàng tử hét lên, đã lập tức bay ra ngoài.
“Đứng lại đó cho lão phu!” Ông lão mặc áo bào đen hô lên.
Đồng thời đánh ra một đại thủ ấn hướng về phía thiếu niên.
Uy thế hung bạo, không khí xung quanh gào thét, hóa thành lực công kích, trấn áp tới.
Trong ánh mắt thiếu niên chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Nắm trong tay một thanh linh kiếm, nhưng không đợi hắn ra tay, có một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt hắn.
Tiếp đó, lại xuất hiện một thân ảnh khác đứng chắn một bên kia cho hắn.
“Phá!” Bóng người đầu tiên xuất ra một quyền hướng về phía đại thủ ấn.
Quyền và chưởng va vào nhau.
Uỳnh!
Một âm thanh vang vọng.
Thế lực ngang nhau, hai chiêu võ thần thông tiêu diệt lẫn nhau, hóa thành linh khí vụn vỡ.
Các thế lực lớn vây xem đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi.
Không ít người còn há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bọn họ nhận ra những người kia là ai.
Lão già mặc áo bào đen ra tay đầu tiên chính là người thủ đạo của tam hoàng tử, tu vi chí ít là Toàn Đan Cảnh viên mãn.
Người thứ hai ra tay, ngăn cản giúp thiếu niên kia, chính là Phương tông chủ của Kiếm Ma tông, tu vi Toàn Đan Cảnh viên mãn.