Chương
Người thứ ba đứng bên cạnh thiếu niên, làm người bảo vệ, chính là tông chủ của Lưu Vân Tông, tu vi cũng là Toàn Đan Cảnh viên mãn.
Trời ạ!
Đây là các vị thần tiên đánh nhau đấy ư.
Ở nơi này, thực lực tu vi cao nhất, cũng chính là ba người này.
Sao lại đánh nhau chứ.
Quan trọng nhất là, tất cả hình như đều có liên quan tới thiếu niên vừa mới ra khỏi di tích Vô Cực.
Thiếu niên này là ai vậy?
Sao hắn lại có thể diện lớn đến vậy?
Hơn nữa, trước đó bọn họ rất tò mò về một chuyện.
Chỉ là một cuộc thăm dò di tích thông thường, đa số các tông môn đều chỉ phái một hai trưởng lão dẫn đội.
Nhưng hai môn phái đứng top mười của vương triều Đại Ngụy là Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông, lại là tông chủ tự mình dẫn đội.
Đây hoàn toàn là chuyện không cần thiết, đúng là đem dao mổ trâu đi giết gà!
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều không khỏi nghĩ tới một trường hợp hết sức hoang đường.
Chắc không phải là vì thiếu niên này, cho nên hai tông chủ mới đích thân dẫn đội đấy chứ.
Vậy thiếu niên kia rốt cuộc là ai?
“Vị tiền bối này, Lâm Tiêu chính là đệ tử của Kiếm Ma tông ta, ngài làm vậy là có ý gì?” Phương tông chủ lạnh mặt chất vấn.
Ông biết người này là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, địa vị cao quý.
Nếu như đối phương ra tay với đệ tử khác, có lẽ ông ta sẽ trưng ra khuôn mặt cười cho qua chuyện.
Nhưng lão già này lại ra tay với Lâm Tiêu. Vậy thì ngại quá. Kiếm Ma tông của ông đây vốn là ma giáo, khách khí với hoàng thất Đại Ngụy các ngươi là nể mặt các ngươi rồi.
Ngươi không cần mặt mũi, vậy thì đừng trách ông đây trở mặt.
Mọi người đều là cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn, ai mạnh ai yếu còn chưa nói trước được.
“Kẻ này, lão phu muốn, ngươi có ý kiến gì sao?” Người hộ đạo nhìn ba người kia lạnh lùng nói.
Lời của lão ta vô cùng kiên định, không hề chừa lại đường cho mà thương lượng.
Phương tông chủ và Lạc Hải Thành nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Hai người tới giờ vẫn còn đang mông lung. Hoàn toàn không rõ tam hoàng tử và người hộ đạo này sao lại cứ cố chấp muốn tóm Lâm Tiêu như vậy.
Lẽ nào là nhìn trúng tư chất yêu nghiệt của Lâm Tiêu?
“Có ta ở đây, sẽ không thể nào để ngươi đưa hắn đi.” Phương tông chủ chắn ở trước mặt Lâm Tiêu, thái độ kiên quyết.
Lạc Hải Thành thở dài, không nói gì, nhưng cũng không rời đi.
Lâm Tiêu có ơn cứu con gái ông hai lần, cho dù lần này ông có không muốn nhúng tay vào vũng nước đục thì cũng chẳng có cách nào khác rồi.