Chương
Lực lượng của một người luôn có giới hạn. Trừ khi có thể đủ mạnh đến mức một mình có thể để chống lại đại thế lực, hậu thuẫn lớn.
Dạ Cô Thành nghe nói có người ra giá, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và đau khổ.
“Một trăm năm mươi triệu.” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói.
Đây là giới hạn mà hắn ta có thể đưa ra.
“Một trăm sáu mươi triệu, thật xin lỗi.” Người vừa mới báo giá trong phòng dành cho khách quý lại nói.
Dạ Cô Thành cụp mắt xuống, nắm chặt tay và bước ra ngoài mà không quay đầu lại.
Nếu không đấu giá được Huyền Minh Phá Cảnh Đan nhất khí đan sương, hắn ta cũng không cần tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Với tu vi của hắn ta, tìm cơ hội đoạt lấy nhất định chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng đao đạo của hắn ta quang minh chính đại nên không thể làm như vậy.
Cuối cùng, Huyền Minh Phá Cảnh Đan nhất khí đan sương kết thúc với giá triệu.
Trong phòng dành cho khách quý nào đó, hội trưởng Mặc liếc nhìn Dạ Cô Thành đang rời đi, khẽ lắc đầu.
Một xu còn khó đánh đổ anh hùng hảo hán, chứ đừng nói hàng nghìn vạn.
Hơn nữa, ông ta chắc chắn rằng ngay cả khi Dạ Cô Thành tăng giá lên triệu, người đó vẫn sẽ tiếp tục áp đảo hắn ta.
“Hội trưởng Mặc, hãy mời Dạ Cô Thành tới đây.” Đột nhiên giọng của Lâm Tiêu từ trong quả trứng yêu thú truyền đến.
“A?! Ồ ồ, được, được, ta lập tức đi gọi.”Hội trưởng Mặc sững sờ một chút, đại khái hiểu ra gì đó, xoay người rời khỏi phòng dành cho khách quý đuổi theo người đó.
Hội trưởng Mặc dường như cũng đã đoán được điều gì đó. Phải nói rằng suy nghĩ của tiền bối không tồi.
Sau khi Lâm Tiêu từ trong quả trứng nói vọng ra, hắn tiếp tục luyện hóa.
Cuộc đấu giá sẽ tiếp tục được tiến hành với đồ vật thứ chín.
Đó là thứ áp chót rồi, Huyền Minh Phá Cảnh Đan nhị khí đan sương.
Mở đầu của lần đấu giá này, hầu như tất cả các phòng dành cho khách quý của những đại thế đều bắt đầu ra giá.
Đan dược nhị khí đan sương hiếm hơn nhiều so với nhất khí đan sương.
Cuối cùng, Huyền Minh Phá Cảnh Đan nhị khí đan sương đã được bán với giá triệu.
Lúc này, hội trưởng Mặc cũng đã đưa người trở lại, Dạ Cô Thành vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Vốn dĩ tâm trạng của hắn ta đã rơi xuống đáy vực rồi, không nghĩ tới chuyện xoay chuyển tình thế, nhìn thấy cơ hội có thể chuyển biến.
Nếu là kẻ khác tới tìm, Dạ Cô Thành sẽ chả thèm để ý. Nhưng người trước mặt này ông ta không thể ngó lơ được. Hội trưởng của công hội luyện đan sư Đông Vực, cho dù ở bất kỳ vương triều nào cũng được coi là một vị khách quý.
Vài ngày trước ông ta tới thành Thiên Nguyên, nơi đầu tiên ông ta phải tới bái phỏng chính là công hội luyện đan sư, hơn nữa tới đó thì ông ta mới tìm được loại đan dược mình đang cần.
Đáng tiếc phẩm chất cao nhất của đan dược ở công hội chỉ là Huyền Minh đan cao cấp. Cái này không phù hợp với yêu cầu của ông ta. Không dễ dàng gì mới biết được tin ở hội đấu giá có đan dược, vậy mà lại không đủ linh thạch, không thể mua nổi.