Chương
Lâm Tiêu nhìn bóng lưng đang rời đi của Dạ Cô Thành, lòng thở phào một cái. Ban đầu hắn định tự mình quay về. Nhưng chuyện lần này lại làm cho hắn có suy nghĩ khác.
Quay về thủ hộ tông thì thật là bị động. Sao không giết thẳng vào hoàng cung, có phải càng thú vị hơn không.
“Hai vị trưởng hội, các ngươi có việc thì cứ đi đi, ta cần bế quan một thời gian.” Lâm Tiêu quay qua nói với hai người kia.
Hai vị hội trưởng cũng là những người biết điều. Biết rằng tiền bối đang hạ lệnh tiễn khác, sau khi nói vài câu với Lâm Tiêu thì cung kính rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Tiêu dặn dò hạ nhân không được cho bất kỳ ai tới gần.
Bây giờ hắn mới yên tâm lấy bộ kiếm quyết ra xem, hắn muốn nhìn xem tỷ này bỏ ra có đáng hay không!!
Lâm Tiêu quan sát kỹ ngọc giản chứa bộ kiếm quyết tỷ, cổ kính, thăng trầm, chắc hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng rồi.
Ý niệm trong đầu hắn vừa hiện ra, liền có thể đọc được nội dung trong ngọc giản.
Từng hàng chữ lộ ra, lại không phải ở trên ngọc giản, mà là trực tiếp hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.
Từng câu từng chữ đều bất phàm, giống như ẩn chứa một loại hàm ý nào đó.
Lâm Tiêu chợt hiểu ra, đây là….ngọc giản truyền thừa.
Mỗi một chữ đều là do siêu cấp cường giả kia dùng ý niệm để viết xuống.
Sở dĩ nó quý giá như vậy là vì không có cách nào phục chế lại.
Nếu chỉ biết nội dung kiếm quyết mà không có ngọc giản, vậy thì cho dù ngộ tính của ngươi có mạnh cỡ nào cũng không thể lĩnh ngộ được.
Dùng hết một khắc, Lâm Tiêu đã xem xong toàn bộ nội dung cuốn kiếm quyết tỷ.
Sắc mặt hắn trở nên kì quái.
Không phải quá khó, mà là có gì đó không đúng.
Hắn lấy linh kiếm ra, nắm trong tay, dựa theo những chiêu thức vừa ngộ ra, thi triển một lần.
Kiếm quang rực rỡ, mang theo mấy phần sắc bén. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bộ, bộ kiếm quyết tỷ này sao mà thi triển ra chỉ tương đương với kiếm pháp địa giai vậy?
Đúng vậy, sau khi xem một lượt, Lâm Tiêu đã lĩnh ngộ được sơ bộ rồi. Cho nên hắn mới cảm thấy kỳ lạ như vậy.
Mười tỷ mà có vậy thôi sao?
Không, không đúng.
Nếu chỉ là kiếm pháp địa giai, thì sao phải dùng tới ngọc giản truyền thừa.
Một tấm ngọc giản truyền thừa có thể mua được mấy bộ kiếm pháp địa giai ấy chứ.
Lâm Tiêu thu kiếm, trầm tư suy nghĩ.
Xem lại bộ kiếm quyết tỷ một lần nữa, dựa vào những dòng ý niệm trên kiếm quyết thì không thể nào chỉ là kiếm pháp địa giai được.
Trong chốc lát, Lâm Tiêu đã hoàn toàn đắm chìm vào trong bộ kiếm quyết tỷ. Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, Lâm Tiêu cũng không dừng lại.
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.