Chương
“Hừ hừ! Nếu không phải vì Lâm Tiêu huynh, sao Nguỵ Vương lại đích thân tới thảo phạt chúng ta?”
“Não của ngươi bị úng nước rồi sao, ngươi không biết chúng ta Kiếm Ma tông chúng ta là gì ở vương triều Đại Ngụy sao? Sớm muộn gì thì hoàng thất Đại Ngụy cũng khai đao với chúng ta thôi!”
“Đúng vậy, có Lâm Tiêu huynh hay không cũng không ảnh hưởng đến cục diện hôm nay.”
“Ôi, thật đáng tiếc, nếu như dựa vào tài năng của Lâm Tiêu huynh, ở ẩn mấy chục năm, nhất định là sẽ trở thành một vị cường giả Hóa Đỉnh, đến lúc đó nói không chừng có thể báo thù cho chúng ta.”
“Kiếm Ma tông chúng ta hôm nay thật sự bị diệt gọn rồi.”
Cùng lúc này, Ngụy vương cũng chú ý tới bóng dáng của Lâm Tiêu .
Ông ta nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, chậm rãi nói: “Ngươi, ngươi là Lâm Tiêu ? !”
Lâm Tiêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ông ta, cười lạnh một tiếng.
“Hôm nay, ngươi có thể cùng tam hoàng tử, cha con đoàn tụ rồi.”
Khiến Ngụy Vương và tam hoàng tử đoàn tụ? !Khi nghe câu này, tất cả mọi người cảm thấy có chút vô lý.
Ngụy Vương là cường giả Hoá Đỉnh duy nhất trong vương triều Đại Ngụy bọn họ, ai dám nói có thể đánh bại ông ta chứ? Không thể đánh bại thì làm thế nào để tiễn đi.
Phương tông chủ và Mục lão cũng bị ngữ khí Lâm Tiêu làm cho kinh ngạc. Mới bao lâu không gặp tiểu tử này, sự kiêu ngạo còn cao hơn so với trước kia gấp mấy lần.
“Hả?! Tu vi của tiểu tử này… Luân Hải cảnh viên mãn?!” Mục lão mở to hai mắt, không thể tin nổi nói.
Lúc này ông ta mới chú ý tới tu vi cảnh giới của Lâm Tiêu, phải biết rằng mới chỉ hơn một tháng trôi qua thôi.
Nghe nói khi tiểu tử này bước ra từ di tích Vô Cực mới vừa đột phá Luân Hải cảnh.
“Hả? Thật sự, tốc độ tu luyện tiểu tử này vô cùng kinh người.” Phương tông chủ cũng cảm thán nói.
Nếu một thiên tài yêu nghiệt như vậy có thể trưởng thành, trong tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn Ngụy Vương rất nhiều.
Nhưng……
Họ đều không biết nên làm thế nào để sống sót qua kiếp nạn hôm nay.
“Ha ha ha, điên rồi! Quá điên rồ! Lâm Tiêu, ngươi thật sự là người điên nhất mà ta từng gặp, ta tin rằng, cho ngươi thêm hai mươi năm nữa, ta hiện tại có thể không phải là đối thủ của ngươi.”
“Thật đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chôn theo con trai ta rồi.”
Trong mắt Ngụy Vương lộ ra sự lạnh lùng, nói xong câu này, ông ta lại nói với cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.
“Hãy giải quyết kiếm các đó của lão gia hoả đi.”
“Rõ!! Ngụy Vương!” Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cung kính nói.
Sau đó, hắn ta bắt đầu tấn công dữ dội và mãnh liệt.
Lâm Tiêu liếc nhìn tình hình của Cảnh lão, sau đó quay người lại hỏi hai người phía sau mình một câu.
“Phương tông chủ, Mục lão, tại sao Dạ Cô Thành lại thành ra như thế này?” Lâm Tiêu hoài nghi hỏi.
Dựa vào thực lực của Dạ Cô Thành, về lý mà nói hắn ta có thể vật lộn với Ngụy Vương một trận mới đúng nhưng hắn ta còn gục xuống trước những người khác một bước.