Chương
Người của Kiếm Ma tông rõ ràng đã nhìn thấy Lâm Tiêu sắp chết rồi, bỗng chốc lại sống lại, nhảy nhót, liền ngu người.
Ngụy Vương càng ngu người gấp bội.
Lão ta là người rõ nhất uy lực tấn công của mình. Đừng nói tới một tu sĩ Luân Hải Cảnh nhỏ bé, cho dù là cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn, dưới tình huống vừa rồi, cũng là một chiêu ắt lấy mạng!
Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Tiêu kia chẳng những không bị xé làm đôi, mà lại còn hồi phục trong chốc lát.
Đây, đây chắc chắn là con người sao?
Trong loài người, lão ta còn chưa nghe qua có ai có năng lực hồi phục khủng bố đến vậy.
Đó là vết thương chí mạng đấy!
Lâm Tiêu đã hoàn toàn khôi phục thương thế, hừ lạnh một tiếng.
Một vầng sáng màu tím phủ lên người hắn.
Linh giáp cực phẩm vỡ rồi, vậy nên hắn chỉ có thể dựa vào phòng ngự của Cửu U Trấn Ma Ấn thôi.
Haizzz!
Nếu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn sớm chút, thì tuyệt đối có thể tiết kiệm được linh giáp cực phẩm kia.
Không nói hai lời, Lâm Tiêu cầm kiếm xông tới. Hai bên lại lao vào chiến đấu một lần nữa.
Ngụy Vương dùng lại chiêu cũ, lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu.
Một đao bổ thẳng về phía cổ Lâm Tiêu, lão ta không tin, tim vỡ rồi, ngươi có thể nhanh chóng phục hồi. Vậy đầu rơi rồi, ngươi còn có thể nối lại không bằng?
Nhưng mà, lần này lão ta phải thất vọng rồi.
Phập!
Đao của Ngụy Vương chém trúng rồi!
Nhưng lại không chém trúng cổ của Lâm Tiêu, mà là bị tay trái của đối phương chặn lại.
Ngụy Vương sững sờ! Khuôn mặt đần thộn ra.
Sao lần này đối phương lại phản ứng kịp chứ?
Hơn nữa, hơn nữa…đao này của lão lại chỉ miễn cưỡng chém rách da của đối phương.
Trường đao dường như gặp phải trở ngại mãnh liệt vô cùng, không thể chém sâu vào thêm chút nào nữa.
Tại sao chứ!
Lực phòng ngự của Lâm Tiêu sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy.
Ngụy Vương không cách nào lí giải được, cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất đại Ngụy kia cũng không lí giải được, đệ tử Kiếm Ma tông lại càng không lí giải được.
Người có mặt ở đây, người có thể lí giải được, chỉ có ba người.
Phương tông chủ cố gắng dụi mắt, chỉ sợ bản thân mình hoa mắt rồi.
Ông nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, không thể tin nổi, hỏi: “lão Mục, tôi không nhìn nhầm chứ, màu, màu tím, Cửu U Trấn Ma Ấn cấp bậc màu tím???”
“Ôi đệt!!!”