Chương
“Lần sau ta sẽ nắm tay ngươi lâu hơn một chút.” Lâm Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói.
“Được, đây là ngươi tự nói đấy nhé!!!” Can Anh Túc nhảy chân sáo lên phía trước, thu hết toàn bộ linh thạch mà bọn họ giao nộp vào chiếc nhẫn trữ vật trước đó.
Trong lòng nàng ta còn nghĩ, tốc độ kiếm linh thạch này đúng là nhanh quá thể. Xem ra sau này khi nàng ta trở về vương triều Đại Can cũng phải học theo như vậy mà làm mới được.
Lâm Tiêu đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tràn đầy áp lực, quét qua từng người trong bọn họ.
Chỗ linh thạch này, hắn an tâm thảnh thơi mà thu.
Chỉ cho phép ngươi ngấp nghé cơ duyên của Kiếm Ma tông ta, ngấp nghé Khí Vận Kim Long của ta. Lại không cho ta nhắm vào linh thạch, bảo vật của các ngươi sao.
Nếu không phải hắn có năng lực bảo vệ bản thân, thì kết cục ngày hôm nay chắc chắn là Kiếm Ma tông thất bại thảm hại rồi.
Góp vui?
Loại góp vui này phải chuẩn bị cho tốt cái giá phải trả đấy.
Hơn nữa, bây giờ Lâm Tiêu không đi thu linh thạch mà đứng ở đây, không phải là đang giả vờ ngầu đâu nhé.
Mà là lần này, sau khi chính thức đột phá Toàn Đan Cảnh, hắn đã có nhiều thêm một loại năng lực.
Nhìn thấu khí vận của người khác.
Cũng không biết là do Khí Vận Kim Long, hay là vì cưỡng chế hấp thụ lôi kiếp kia. Chỉ cần hắn tập trung nhìn một người, thì có thể nhìn thấy có khoảng bao nhiêu khí vận.
Giống như Can Anh Túc ở bên cạnh đây.
Lâm Tiêu có thể nhìn thấy trên người nữ nhân này được bao bọc bởi vận may, ổn định mà không lộ rõ, yên ổn nằm bên trong. Là người có khí vận vượng nhất trong đám người đang đứng ở đây.
Mà người có khí vận đứng thứ hai chính là….
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn về phía một người.
Khương Lãng.
Thánh tử dự bị của thánh địa Thái Tuế đỉnh cấp, quả nhiên là bất phàm mà. Vận khí trên người đầy ắp, gần bằng một nửa của tiểu cô nương rồi.
Mà khí vận trên những người khác, nhiều nhất cũng không bằng một phần mười của tiểu cô nương.
Khương Lãng thấy Lâm Tiêu nhìn qua đây, sắc mặt thay đổi.
“Khương huynh, lẽ nào huynh không định biểu thị chút thành ý nào sao???” Lâm Tiêu chậm rãi nói.
“Lâm huynh, ngươi…..chắc chắn cũng muốn thu của ta sao?” Ánh mắt Khương Lãng lạnh xuống.
Cho dù hắn đánh không lại Lâm Tiêu, cũng tự tin có thể toàn thân rút lui.
“Cũng đúng nhỉ, Khương huynh đây là thánh tử của thánh địa đó, ta chắc chắn phải nể mặt mới phải.” Lâm Tiêu tỏ vẻ bất chợt hiểu ra, sau đó tiếp tục nói.
“Vậy Khương huynh lấy ra năm mươi viên linh thạch cực phẩm đi, thể diện như vậy đủ rồi chứ? Nếu chưa đủ, ta có thể thu thêm một chút.”
Khương Lãng ngẩn ra.
Ta CMN!!!!!!!
Nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tiêu và khí tức sát ý nồng đậm phát ra từ người hắn.
Lại còn ánh mắt trêu tức của yêu nữ bên cạnh kia nữa.