Chương
Vài phút sau khi người đàn ông trung niên rời đi. Một góc hư không ở hiện trường khẽ rung lên, hai bóng người xuất hiện.
“Woa~~~ không ngờ có thể xem được một màn kịch hay như vậy, Lâm Khiếu, sao ngươi lại biết vậy?” Thiếu nữ áo đỏ kinh ngạc nhìn thiếu niên, nghi ngờ hỏi.
“Đi thôi, bây giờ không phải lúc giải thích.” Thiếu niên trực tiếp kéo lấy tay thiếu nữ áo đỏ bay về một hướng nhất định.
“Đây là hướng mà Khương Lãng chạy trốn sao? Hắn cũng thành phế nhân rồi, đuổi theo hắn làm gì chứ?” Thiếu nữ áo đỏ lẩm bẩm, không hề hứng thú.
“Im miệng, đi theo ta là được rồi.” Thiếu niên nói mà không quay đầu lại.
Lâm Tiêu dẫn theo Can Anh Túc tìm cả dọc đường. Rất nhanh sau đó đã phát hiện bóng dáng Khương Lãng trong một dòng sông.
Khương Lãng lúc này đã thoi thóp chỉ còn một hơi thở, rơi vào trạng thái hôn mê. Hắn trôi lênh đênh trên mặt sông, thuận theo dòng nước, không ngừng trôi xuống.
“Lâm Tiêu, người đã tìm được rồi, sau đó thì sao?” trong lòng Can Anh Túc đầy sự thắc mắc.
Nàng ta không hiểu Lâm Tiêu cố ý tới đây tìm người này làm gì.
“Cứu người đó!” Lâm Tiêu không chút chần chừ, trực tiếp bay về phía Khương Lãng.
Hắn có thể nhìn thấy chùm khí vận màu đỏ trên người Khương Lãng, đang bắt đầu lập lòe, gấp gáp. Liệu có phải là có cơ duyên ở gần đây không?
“Cứu người???” Ánh mắt Can Anh Túc càng thêm kì lạ.
Cái tên này là người lương thiện vậy sao? Chắc chắn không phải. Nàng ta có thể cảm nhận được, Lâm Tiêu và nàng ta là cùng một loại người.
Vậy hắn có mục đích gì chứ?
“Cứu hắn làm gì? Loại đệ tử thánh địa này cứu về cũng phiền phức lắm, trực tiếp giết đi cho rảnh nợ.” Can Anh Túc phàn nàn một câu.
Lâm Tiêu không để ý nàng ta, sau khi bay đến bên người Khương Lãng, một tay lôi hắn lên bờ. Sau đó còn lấy một viên đan dược trị thương cực phẩm, cưỡng ép nhét vào trong miệng Khương Lãng, giúp hắn nuốt xuống.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu cô nương như ngươi thì hiểu cái ct gì! Ngươi có biết cái gì gọi là con trai của khí vận không? Ngươi có biết cái gì gọi là đi nhặt của hời không?
Đan dược lập tức có hiệu quả.
Vừa với uống chưa được mấy hồi, Khương Lãng đã ho hai tiếng rồi tỉnh lại.
Can Anh Túc cũng thấy mơ hồ. Cái tên này cứu người thật à, đúng là kỳ lạ.
“Ủa??? Lâm Tiêu?? Can Anh Túc?? Sao lại là các ngươi!” Khương Lãng ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.
“Bọn ta đi ngang qua đây, nhìn thấy Khương huynh gặp nạn, không nhịn được nên ra tay cứu giúp thôi. Sao nào? Lẽ nào trong mắt Khương huynh, Lâm mỗ ta không giống người có thể giúp đỡ người khác sao?” Lâm Tiêu bày ra vẻ mặt chính nghĩa, nói.
Can Anh Túc: “………….”
Nét mặt Khương Lãng đầy sự hoài nghi nhìn qua. Trong lòng nghĩ, thật đúng là không giống!
Sau đó hắn lại nhanh chóng nhìn nhẫn trữ vật của mình, chưa bị ai động vào. Điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Lâm Tiêu này có lòng tốt như vậy sao?