Chương
Tất cả mọi người có mặt ở đây hầu như đã được trải nghiệm sự lợi hại của cái đỉnh này rồi. Nếu chỉ là một cái đỉnh Huyền Vũ bình thường thì không nói làm gì, nhưng bây giờ trên đỉnh còn có một tầng trọng lực cực lớn. Khi nâng đỉnh lên càng lâu thì trọng lực lại càng nặng.
Nhưng người thiếu niên này nâng đỉnh lên mà mặt chả có chút biến hoá gì cả, cứ nhẹ như không. Giống như đây không phải là đỉnh Huyền Vũ, mà là bông gòn vậy.
“Trọng lượng này, cũng vẫn ổn.” Thiếu niên nâng chiếc đỉnh Huyền Vũ lên còn thuận mồm nói một câu.
Mọi người lại càng ngạc nhiên, thật sự quá đáng! Thế này mà còn bảo là vẫn ổn?
Đừng có tưởng nâng được cái đỉnh tấn Huyền Vũ này mà ghê gớm, ai mà biết ngươi có dùng thủ thuật gì để tăng sức mạnh hay không! Nếu giỏi ngươi nâng thêm vài cái đỉnh nữa xem nào.
Mấy người kia chỉ dám oán thầm trong lòng chứ chả dám nói ra, ai bảo kẻ giỏi nhất trong bọn họ cũng chả hơn được thiếu niên kia.
“Ngươi cảm thấy kẻ này còn có thể nâng được bao nhiêu cái nữa?”
“Nhiều nhất là cái, có khi lại hơn cả nữ nhân yêu nghiệt kia.”
“Nhìn hắn nâng nhẹ nhàng như vậy, ít nhất cũng phải được cái.”
“Mẹ kiếp! thật không ngờ vị trí thứ nhất thứ nhì bị hai kẻ này cướp mất.”
“Vội cái gì, tháp Thiên Mệnh Chân Long có tầng cơ mà, đây mới là tầng .”
“Đúng thế, để hắn vênh váo, đợi lên tầng trên ta sẽ vượt hắn.”
Lúc bọn họ còn đang thảo luận, Lâm Tiêu đã điều chỉnh xong trạng thái, nâng cái đỉnh này trong vòng phút là được đúng không.
Vậy thì bắt đầu thôi.
“Lên!” Lâm Tiêu giơ tay lên, cái đỉnh Huyền Vũ bên cạnh cũng từ từ bay lên.
Tiếp theo đó, từng cái từng cái đỉnh giống như nhận được mệnh lệnh lần lượt bay lên, khoảng cách lại còn vô cùng có thứ tự.
Năm, mười, mười năm, hai mươi……..
Ba mươi.
Bốn mươi.
Năm mươi.
Trời ơi! Sau đó lại thêm cái đỉnh Huyền Vũ bay lên. Cộng lại thì đúng tròn cái.
tấn trọng lực? tên này là quái vật à?
Tất cả mọi người đều chết sững, ánh mắt chỉ biết nhìn chằm chằm. Nhưng mà điều làm bọn họ ngạc nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi vì Lâm Tiêu vẫn chưa dừng lại.
cái đỉnh này vẫn chưa thể chạm tới giới hạn của Lâm Tiêu.
“Tiếp tục!” Lâm Tiêu lại nói một câu.
Vèo vèo vèo.
Lần này cái cùng bay lên một lúc.
Sau đó cái.
cái.
Gần như cứ một nhịp thở là cái đỉnh bay lên, sau ba nhịp thở Lâm Tiêu đã nhấc lên cái đỉnh Huyền Vũ.