Chương
Lâm Tiêu muốn làm gì? Không phải hắn cho rằng mình có thể ngộ được điều gì khi chạm vào pho tượng đó chứ?
Loại chuyện tham ngộ bí ẩn này chỉ liên quan đến ngộ tính.
Ngộ tính không tốt thì dù có đến gần đến đâu thì đào sâu vào pho tượng cũng sẽ không thể lĩnh ngộ được gì.
Tất cả thiên kiêu chỉ liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt và vội vàng tiếp tục tham ngộ pho tượng.
Nhưng một giây sau đó, pho tượng hình rồng thực sự bắt đầu chấn động.
Một đạo ánh sáng vàng cùng với tiếng rồng gầm vang lên.
Tất cả các thiên kiêu hoàn toàn chết lặng.
Không phải chứ! ? Đây chính là ngộ sao?
Vừa rồi Lâm Tiêu đã đi loanh quanh, nhưng bây giờ chỉ cần chạm vào pho tượng một chút mà đã tham ngộ ra điều bí ẩn rồi sao?
Thật hay giả vậy?
Lẽ đây mới là mở ra phương thức thật sự?
Sau khi ánh sáng vàng tràn vào cơ thể Lâm Tiêu, danh sách được cập nhật.
( Hạng nhất, Lâm Tiêu, điểm tích luỹ chân long.)
( Hạng nhì, Can Anh Túc, điểm tích luỹ chân long.)
(Hạng ba, Lãnh Vô Lệ, điểm tích luỹ.)
Mẹ kiếp! ! !
Tám nghìn điểm?
Lâm Tiêu chỉ tuỳ tiện sờ một chút mà đã nhận được điểm.
Quá là khoa trương rồi.
Rốt cuộc quy tắc tham ngộ của tầng thứ hai này là gì? Lẽ nào không phải là kiểm tra ngộ tính sao?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của thiên kiêu, thân thể Lâm Tiêu lóe lên bạch quang rồi biến mất ở tầng hai.
Mọi người im lặng hai giây.
Tất cả đổ xô về phía pho tượng, hàng trăm bàn tay chạm vào pho tượng hình rồng, sờ lấy sờ để.
Nhưng sau khi sờ trong vài phút, thực sự không có chút tác dụng nào.
Tại sao chứ?
Lâm Tiêu có thể, tại sao họ lại không thể? Đây rõ ràng là sự phân biệt đối xử.
Ngoại trừ một số người không bỏ cuộc, tiếp tục sờ thì hầu hết mọi người đều ngồi về chỗ cũ và dành thời gian để tham ngộ.
Khi mọi người trên tầng hai bắt đầu tham ngộ thì ở tầng thứ ba của tháp Chân Long Thiên Mệnh sau khi Lâm Tiêu xuất hiện ở đây, vẻ mặt hơi sửng sốt.
Hắn vô thức nhìn về tứ phía xung quanh mình.
Nếu không phải hắn chỉ nhìn thấy tiểu ni tử và Lãnh Vô Lệ ở đây thì hắn sẽ cảm thấy mình vẫn đang ở tầng hai.
Đúng vậy, bố cục của tầng ba giống hệt như tầng hai, gần như không có sự khác biệt.
Điểm khác biệt duy nhất là hình pho tượng được đặt ở trung tâm đã thay đổi. Đó là một pho tượng có đầu rồng, mình sư tử với khuôn mặt ung dung điềm tĩnh.
Khí tức tỏa ra từ đố khiến người ta có cảm giác thoải mái, vui vẻ và yên bình.