Chương
Chỉ có kẻ yếu đuối và đồ vô dụng mới ở đó mà than khóc.
Tại một tiểu khu bình dân cũ, trong huyện thành nào đó của Hoa Hạ, một cặp vợ chồng trung niên mặc quần áo lam lũ vừa bàng hoàng tỉnh dậy từ giấc mộng, sau đó nhìn đối phương.
“Lão Lâm à, tôi, tôi lại vừa mơ thấy con trai rồi! Hơn nữa, lần này còn vô cùng chi tiết, vô cùng rõ ràng, tôi nhớ con trai mình quá!” Người phụ nữ trung niên, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt.
Người đàn ông trung niên ôm lấy người phụ nữ, vừa an ủi vừa nói: “Tôi, tôi cũng mơ thấy nó, tôi còn mơ thấy nó tìm được một người bạn gái mặc chiếc váy màu đỏ nữa.”
Người phụ nữ trung niên toàn thân run lên, vẻ mặt khó tin nhìn chồng mình.
“Thật không vậy? Tôi cũng mơ thấy con trai mình tìm được một người bạn gái, mặc đồ màu đỏ, cô gái ấy trông như minh tinh vậy, vô cùng xinh đẹp.” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nói.
“Hả? Bà xã à, bà tả thử giấc mơ của bà cho tôi nghe xem nào?” Người đàn ông trung niên vội vã đáp.
“Tôi mơ thấy con trai của chúng ta là…….” Người phụ nữ trung niên thuật lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình.
Kết quả là người đàn ông trung niên càng nghe càng kinh ngạc.
Khung cảnh trong giấc mơ của hai người lại giống nhau một cách kì lạ, có thể nói là y hệt nhau.
“Lão Lâm, tôi còn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn trong cơ thể, và một vài thứ thì lạ. Bây giờ cả người tôi tràn đầy sức mạnh.” Người phụ nữ trung niên nói nhỏ.
“Cái này….” người đàn ông trung niên lại lần nữa sững sờ.
Ông cũng có cảm giác tương tự, vốn còn tưởng bản thân cảm nhận sai.
Nhưng bà xã ông đã nói như vậy, thì đây rất có thể chính là sự thật.
“Chuyện này, tạm thời đừng nói với bất kỳ ai, bây giờ thế giới đã thay đổi rồi, mọi chuyện phải hết sức cẩn trọng mới được.” Người đàn ông trung niên nghiêm túc dặn dò.
“Được, tôi nghe ông.” Người phụ nữ trung niên gật đầu đáp.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía một nơi nào đó.
Có lẽ, một ngày nào đó bọn họ thật sự có thể gặp lại con trai mình nhỉ!
(Dòng chảy thời gian có chút thay đổi, nam chính ở thế giới huyền huyễn năm = ba năm trên trái đất)
……
Huyền huyễn.
Vương triều Đại Hạ.
Sau khi bảng Chân Long kết thúc, Lâm Tiêu và Can Anh Túc từ biệt trước lời mời thịnh tình của thanh địa Thái Tuế, hai người một đường đi về hướng Tây, chuẩn bị trở lại Kiếm Ma Tông đầu tiên.
Cũng không biết Kiếm Ma Tông và hoàng thất Đại Can sẽ thay đổi ra sao nữa.
Còn về chuyện kim long khí vận trên trái đất, Lâm Tiêu không hề cảm nhận được gì.
Hai người sóng vai bay đi, nhanh chóng bay về phía vương triều Đại Ngụy.
Còn về tại sao không ngoan ngoãn ngồi phi thuyền thì.
Không phải Lâm Tiêu không muốn, mà là….
Mắt Lâm Tiêu híp lại, trong đáy mắt lóe lên một tia sát ý.
Hai ngón tay hắn vạch một đường trong không trung.
Chín bậc kiếm ý kèm theo Sát Sinh Ý Cảnh, hóa thành một luồng kiếm quang chém về một nơi nào đó trong không gian!
Phụt phụt!
Một tia máu bắn ra!