Vẫn Có Nhạn Bay Về

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì tiếp xúc với nhà họ Diệp đã lâu nên hắn biết người cầm lái nhà họ Diệp chính là nhóc con vẫn chưa phát dục hoàn toàn này. Mấy miếng đất của nhà họ Diệp thật sự toàn là bảo bối, từ điện tích tới đường ngõ đều không có gì để xét nét được, bởi vậy hắn mới chấp nhận tự hạ thấp mình đi giao thiệp với con nít.

Diệp Nhiễm vừa ngước nhìn thì chợt thấy người chờ ăn cơm trước cửa tiệm Mỹ Giai xếp dài tới trước cửa tiệm của mình thì lật hất những ngón tay dính đầy bột mì của mình, nói: Này! Này! Đừng đứng cản cửa tiệm của người ta chứ! Có định để người ta buôn bán hay không hả? Mấy người kia thật hết biết, bộ ăn đồ ăn ở Mỹ Giai không cần tiền sao? Còn xếp hàng nữa chứ? Không biết suy nghĩ như thế nào nữa? Hoành thánh ngon lành ngay trước mắt mà ngay cả ngửi một cái cũng không chịu ngửi qua.

Lão Lý môi giới nhà đất bĩu môi, thầm nghĩ: đi bàn bạc với Diệp Thế Ấm vẫn hơn!

Dì Đinh một chân trong cửa, một chân ngoài cửa, nghiêng mình hớn hở nhìn quanh.

Dì Đinh - Diệp Nhiễm cau mày gọi dì một tiếng còn tay thì không ngừng dọn dẹp chén đũa khách vừa ăn xong.

Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn cười như mấy em mấy chị mê trai, lại còn thảnh thơi nhìn xung quanh ngay trong thời gian bận rộn như thế này nữa chứ.

Mau tới đây, mau tới đây! Dì Đình nghe cô gọi, trái lại ngoắc tay gọi lại cô. Mau lên! Không thì không thấy mất! Dì giẫm chân, hận không thể chạy qua kéo Diệp Nhiễm.

Nhìn cái gì vậy? Diệp Nhiễm không nhịn được đi ra cửa, một chiếc xe thể thao hiệu Cadillac đậu trước cửa tiệm Mỹ Giai. Bình thường chỉ cần đậu cách đó hơi xa một chút thôi thì mấy tên bảo an cũng chạy tới đuổi như đuổi ruồi, thế nhưng hôm nay lại khách khí vọt tới mở cửa xe giùm người ta.

Một soái ca bước xuống xe, mí mắt cụp xuống, không nhìn mọi người xung quanh, được quản lý dẫn vào trong tiệm.

Cửa tiệm này của Mỹ Giai chuyển tới vào nửa năm trước, là chi nhánh thứ hai trên đường Hi Hòa, làm ăn tốt tới mức có thể được xếp hạng cao.

Diệp Nhiễm bĩu môi, soái ca này nàng thấy mấy lần rồi, là thiếu gia của Mỹ Giai.

Cô cũng là thiếu gia, người ta cũng là thiếu gia thế nhưng tại sao lại khác nhau lớn như thế chứ?!

Tiểu Nhiễm, sau này cháu phải gả cho một người như thế, đừng như thím, tìm đại một thùng hoành thánh, hối hận cả đời. Dì Đinh nói xong thì lườm chú Bao đang đổ mồ hôi như mưa ở trong nhà bếp, rất là cảm khái.

Hoành thánh thì sao chứ? Tiểu Nhiễm trợn mắt. Cháu thấy hoành thánh rất tốt.

Dì Đinh lười quan tâm tới cô nữa, quay trở lại trong tiệm tiếp tục dọn dẹp chén bát. Con nít con ranh thì biết cái gì chứ? Nói thêm nữa thì cũng dư thừa.

Ài, Tiểu Nhiễm, nếu cháu có thể gả cho cậu ta... mười tiệm, không, dù muốn một trăm tiệm hoành thánh Chính Hoa thì cậu ta cũng có thể cho cháu. Dì không ngừng than thở.

Diệp Nhiễm liếc nhìn chiếc xe thể thao sang trọng ven đường, tuy tuổi tác cô còn nhỏ thế nhưng cũng biết cái gì gọi là môn đương hộ đối. Nhìn hộ của Mỹ Giai người ta, lại nhìn môn của Chính Hoa. Cô nên tìm một người chịu gói hoành thánh cả đời vì cô, trông chừng cửa tiệm của ông nội thật kỹ thì thực tế hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio