Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 3: tu bổ đại trận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Khiêm Vĩnh bực mình: "Có vấn đề gì? Lẽ nào họ hi sinh Vọng Long, để những người tu vi thấp hơn lấy được tín nhiệm của chúng ta? Thế là lý lẽ gì?"

Từ Doanh Hầu cũng nói: "Không thể hiểu được sai.

Lục Khiêm Vĩnh hừ lạnh: "Chiêm Hưng Hiền, ngươi thèm muốn pháp khí của người ta hả?"

Y vòng tay với một trung niên ở giữa: "Lâu chủ, nếu bảo Tố Bão sơn mưu đồ thứ gì đó của chúng ta thì đã mở hộ sơn đại trận, đi theo ma tu, thứ trong Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn lấy thì sau này họ cứ việc lấy, không thể hiểu nổi."

Chiêm Hưng Hiền kiên quyết không thừa nhận mình, Chiêm Hưng Hiền dụng tâm bất lương, phash oại danh dự Kim Phong Tế Vũ lâu, xin lâu chủ phán xứt công bằng!"

Chiêm Hưng Hiền nổi giận vỗ bàn: "Lục Khiêm Vĩnh! Đừng ra vẻ chính nhân quân tử, hiện tại là lúc nào mà ngươi còn lên giọng? Đúng, ta tham lam sáu khẩu Thiên môn long pháo của Tôn Lập, nhưng ta vì ta hả? Ta vì cả Kim Phong Tế Vũ lâu! Hộ sơn đại trận cần ít nhất ba ngày mới vá xong lỗ hổng, trong thời gian đó, ngươi lấy gì trấn thủ? Đừng bảo bọn ta đứng ra, các chân nhân lão tổ của ma tu thì ai cầm chân? Hà huống, ta dám chắc ngày mai ma tu sẽ tập trung đại hình chiến tranh pháp khí tấn công vào đó, ai ngăn nổi? Chỉ có sáu khẩu Thiên môn long pháo đó thôi!"

Lục Khiêm Vĩnh nói: "Ngươi cứ thẳng thắn nói với Tôn Lập, y cũng không đến nỗi không hiểu chuyện, cách của ngươi thật sự quá bẩn thỉu!"

Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Hừ, nói với Tôn Lập? Ngươi thử đi, ta xe trong lúc này, ai chịu giao bảo mệnh pháp bảo ra!"

Lục Khiêm Vĩnh vòng tay với lâu chủ Lạc Vân Bằng: "Lâu chủ, lão phu thử xem."

Từ Doanh Hầu theo chân: "Ta đi cùng."

Chiêm Hưng Hiền lạnh lùng phất tay áo.

Lưỡng vị lão tổ khác, lâu chủ Lạc Vân Bằng không nói gì. Tất cả giải tán. Lưỡng vị chân nhân lão tổ nhìn nhau, Lạc Vân Bằng cười khổ, xua xua tay: "Ai cũng có lý, lâu chủ không dễ làm đâu..."

...

Trong Cư Lãnh viện, bọn Tôn Lập mới ổn định lại.

Cũng may chỗ này rộng rãi, không thiếu gì, hơn nhiều Vọng Sơn biệt viện.

Nhưng tất cả đều bất bình, Tôn Lập nhìn sắc mặt tất cả, cười khổ: "Thôi vậy, đừng chấp. Chúng ta muốn vào Thánh Thống chi địa. Kim Phong Tế Vũ lâu muốn thế nào thì tùy."

Nhắc đến Thánh Thống chi địa, tất cả mới nhớ ra mục đích tới Kim Phong Tế Vũ lâu. Sùng Dần gật đầu: "Thời loạn thế này, cần nắm chắc mọi cơ hội nâng cao cảnh giới. Tôn Lập nói đúng, chỉ cần được vào Thánh Thống chi địa, mục đích của chúng ta đã đạt."

Chung Lâm chợt nhớ ra: "Đúng rồi, xem bọn Điền Anh Đông sao rồi."

Qua việc của Vọng Hư và Vọng Long, dù Điền Anh Đông và Phùng Trung là đồng môn thì họ cũng không thấy thân thiết như trước mà lưu tâm.

Sùng Dần kiểm tra, Vọng Long hạ thủ lưu tình, chỉ đánh ngất cả hai, phong ấn thể nội linh nguyên mà thôi, chỉ thêm một canh giờ là cả hai sẽ tỉnh.

Sức nổ sau đó khiến hai người bị thương, cần tu dưỡng một thời gian.

Chung Lâm chưa bỏ được tính tình hiền lành đó, phí hai viên liệu thương linh đơn quý giá cho cả hai.

Đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng, ẩn thân linh thể của y ngưng luyện như thực chất, thoạt nhìn không khác gì người thường.

Cả hai chưa tỉnh, bên ngoài đã có đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu vội vàng đi vào: "Mấy vị sư huynh, Lục lão tổ và Từ lão tổ muốn gặp."

Sùng Dần và Sùng Bá không dám chậm chễ, cùng Tôn Lập ra nghênh tiếp.

Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu lúc ở Lạc Sơn tiểu cảnh cũng chưa thấy mặt thật của gã, nhưng gã không dám chắc khí tức của mình qua mặt được lưỡng vị chân nhân lão tổ.

Sùng Dần và Sùng Bá nghênh tiếp, Tôn Lập theo sau. Bọn Lục Khiêm Vĩnh vào, đỡ dậy: "Bất tất khách khí, Kim Phong Tế Vũ lâu sai rồi..."

Cả hai vừa nói vừa nhìn Tôn Lập, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu ngẩn người nhìn nhau, cùng nghi hoặc.

Tôn Lập xuôi tay im lặng, không nhìn cả hai.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói rổn rảng vàng lên: "Tôn sư đệ, đến rồi hả!"

Lục Bạt Đỉnh hào hứng đi vào, thấy tổ phụ thì định đi ngay.

"Khụ!"

Lục Khiêm Vĩnh ho khẽ, cháu trai ngoan ngoãn quay lại vái: "Tổ phụ, lão nhân gia cũng đến đây hả."

Lục Khiêm Vĩnh hừ lạnh: "Ngươi thấy ta mới định đi hả?"

Lục Bạt Đỉnh không biết giảo biện, đỏ bừng mặt.

Từ Doanh Hầu cười ha hả: "Được rồi lão Lục, đừng làm khó trẻ con. Bạt Đỉnh, không sao, gia gia hôm nay không giáo huấn đâu, y còn việc khác."

Lục Bạt Đỉnh cung cung kính kính: "Từ gia gia." Đoạn ngoan ngoãn đứng sang bên.

Lục Khiêm Vĩnh thở dài, bảo Tôn Lập: "Tôn Lập, các hạ đã thấy tình hình Kim Phong Tế Vũ lâu hiện tại rồi. Khi ma tu lấy hơi xong thì sẽ tấn công ngay, lỗ hổng trận pháp sẽ là mục tiêu của chúng, nếu chúng dồn đại hình chiến tranh pháp khí oanh kích, chúng ta không ngăn được."

Tôn Lập không đợi y nêu yêu cầu, chợt lên tiếng: "Tu sửa xong trận pháp khuyết khẩu không được hả?"

Lục Khiêm Vĩnh ngượng ngùng: "Hộ sơn đại trận do tiền bối tiên tổ để lại, bọn tại hạ phải ba ngày mới sửa xong."

Y định nói tiếp, hỏi mượn sáu khẩu Thiên môn long pháo, Tôn Lập chợt nói: "Mỗ sửa giúp, chỉ cần ba canh giờ thì sao?"

Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu giật mình: "Tiểu hữu nói gì?"

Lục Bạt Đỉnh cũng hơi bất ngờ, không nén được nhìn Tôn Lập.

Tôn Lập biết Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhận ra mình, không thì với thân phận hai người, muốn mượn Thiên môn long pháo cũng không nhẹ nhàng thế.

Gã nháy mắt: "Mỗ tin là trong ba canh giờ sẽ sửa xong hộ sơn đại trận."

Cả hai hiểu ngay tiểu tử này là "Dạ Ma Thiên"!

Tuy không hiểu vì sao gã thành đệ tử Tố Bão sơn nhưng rất tin tưởng vào trận pháp tạo nghệ cả gã, chỉ cần hộp ngọc giữ được linh khí đủ chứng minh đẳng cấp của gã.

Tôn Lập giữ kín về thân phận, lúc này không cần thế nữa, không thể hiện thì sẽ phải giao ra sáu khẩu Thiên môn long pháo.

Thiên môn long pháo là con bài tẩy giữ mạng, dù thế nào gã cũng không giao.

Gã tin chắc Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu sẽ giữ bí mật.

Cả hai nhìn nhau, gật đầu: "Đợi chút, bọn tại hạ sẽ bẩm báo lâu chủ việc này." Cả hai đi khỏi, Lục Bạt Đỉnh mỉm cười vỗ vai Tôn Lập: "Thật không ngờ còn được gặp sư đệ, không biết Đại Tùy tu chân giới qua được lần này không..."

Y lắc đầu, phất tay: "Đi nào, tại hạ đưa các vị đến Quý tân lâu..."

Sùng Dần lo lắng: "Chiêm lão tổ..."

Lục Bạt Đỉnh thản nhiên: "Các vị yên tâm, gia gia tại hạ và Từ gia gia cùng ra tay, một mình Chiêm Hưng Hiền làm được gì? Đi thôi."

...

Lục Bạt Đỉnh tương bọn Tôn Lập an đốn tại Quý tân lâu bất đáo nhất trản trà đích công phu, Lục Khiêm Vĩnh lưỡng lão hựu lai liễu.

Cả hai lão nhân cũng bất an: "Tôn Lập, hai lão đầu tử này lấy đầu ra đảm bảo với lâu chủ, các hạ mau chóng sửa xong hộ sơn đại trận đi."

Tôn Lập cười: "Hai vị yên tâm."

Hai người đưa Tôn Lập đến chỗ trận pháp bị hổng, vị chân nhân lão tổ ở đó nghe nói Lục Khiêm Vĩnh nhờ Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng tu sĩ tu bổ hộ sơn đại trận thì cuống lên!

"Lục Khiêm Vĩnh, Từ Doanh Hầu, các ngươi bị sao hả? Hộ sơn đại trận quan trọng thế nào, các ngươi không biết sao? Tùy tùy tiện tiện để một tiểu tử Đạo nhân cảnh đến? Sao các ngươi không mở hộ sơn đại trận ra đầu hàng ma tu?"

Lục Khiêm Vĩnh nổi giạn: "Đánh rắm! Ta không thèm nói với ngươi, không nghĩ thử xem, ta không chắc thì lại để người ta động vào hộ sơn đại trận? Cả nhà Lục Khiêm Vĩnh ta đều ở Kim Phong Tế Vũ lâu!"

Vị chân nhân lão tổ nghĩ cũng đúng: "Nhưng Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng..."

Một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Không thể nào!"

Chiêm Hưng Hiền mang theo cuồng lao tới, sắc mặt như nước: "Lục Khiêm Vĩnh, chỉ cần Chiêm Hưng Hiền này còn sống, đừng mong cho tiểu tử đó động vào hộ sơn đại trận! Có lỗ thủng thì chúng ta giữ, ngươi giao trận pháp trọng yếu này ột tiểu tu sĩ Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, đừng nói ngươi đem mạng mình mà đem mười tám đời tổ tông ra ta cũng không tin!"

Lục Khiêm Vĩnh nhảy dựng lên: "Được! Ngươi muốn gây sự thì lại đây, không thuận mắt ngươi lâu rồi, hôm nay giáo huấn luôn..."

Lục Khiêm Vĩnh định bước lên, Tôn Lập cản lại: "Lục lão tổ bĩnh tĩnh."

Gã nhìn Chiêm Hưng Hiền: "Chiêm lão tổ không tin, mỗ hiểu, ai bảo mỗ chỉ Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng. Nhưng trận pháp tạo nghệ không chỉ cảnh giới là đủ? Lão tổ có dám cá không, nếu trong ba canh giờ mỗ sửa không xong hộ sơn đại trận, mỗ sẽ hai tay dâng sáu khẩu Thiên môn long pháo!"

Chiêm Hưng Hiền mắt lóe tinh quang: "Thật chứ!"

"Đương chân!" Tôn Lập chém đinh chặt sắt: "Nếu mỗ chữa được? Chiêm lão tổ lấy gì ra cá?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio