Edit: Đậu
Beta: Bentoneko
"Diệp Cẩn!"
"Diệp Thu bật dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Mờ mịt đánh giá bốn phía, là phòng của mình, "Này...!Đây là làm sao vậy?"
Mở di động ra, hiện ra lại là ngày tháng !
Cau mày nhớ lại, cậu chỉ nhớ rõ sau động đất mình ở lại trường học hỗ trợ cứu viện, sau đó, sau đó chính là gặp được tang thi, Diệp Cẩn bỗng nhiên xuất hiện, bị tang thi làm bị thương, rồi tự sát...
Nhưng mà chuyện sau đó thì sao ? Vì sao cậu không nhớ rõ ?
Nhắm mắt lại, nổi lên trong lòng là đau đớn rét lạnh đến thấu xương, phẫn nộ, hít thở không thông, tuyệt vọng.
Còn có tử vong.
Cậu đã chết sao?
Nhưng mà hiện tại lại là xảy ra chuyện gì ? Mơ sao ? Không có khả năng, cái loại sợ hãi này, cái loại hình ảnh này, cái loại đau đớn này, không có khả năng là mơ...
Sờ sơ ngực, vì sao cậu có cảm giác tim đập có chút nhanh ?
Đúng rồi ! Diệp Thu đột nhiên nhớ tới thời điểm cuối cùng hình như có một ánh sáng chói mắt phát ra ở trước ngực chính mình, vị trí kia tựa hồ là...!Mẹ lưu cho mình khối ngọc kia !
Diệp Thu cởi bỏ áo ngủ, khối ngọc mà mình vẫn mang ở trên người lại không thấy, nhưng phía dưới xương quai xanh lại hiện lên một ấn ký lớn bằng móng tay, vội vàng đi vào phòng tắm nghĩ nhìn xem rốt cuộc là cái gì, không nghĩ tới vừa mới vào phòng tắm liền trượt chân về phía bồn tắm.
Không có cảm giác đau đớn, Diệp Thu mở mắt ra, cơ hồ nghĩ đến chính mình còn đang nằm mơ.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, núi rừng liên miên, đất đai rộng lớn, sông ngòi vắt ngang qua, xa xa còn có hồ nước...!Dọc theo hàng đá cuội nhỏ dưới chân, cách đó không xa là sân nhà.
Không tự chủ được đi về phía sân, đi vào sân, có thể thấy một cây đại thụ, dưới tàng cây là giếng nước, nhà ở là hai tầng, dưới lầu là phòng khách, phòng bếp, toilet cùng một nhà kho, trên lầu là một gian phòng ngủ, một gian phòng đọc sách cùng ban công lớn, nhưng cũng không có giấu vết người ở.
Diệp Thu đánh giá bốn phía, không có tiếng động, im lặng đến gần như quỷ dị.
Đáy lòng phát lanh, Diệp Thu đi ra sân, phát hiện cây cỏ đều là yên lặng bất động.
Làm sao để ra ngoài đây ? Diệp Thu có chút sốt ruột, cậu không cho rằng đây là mơ, nói cách khác là cậu vô tình đi tới một cái thế ngoại đào nguyên, nhưng làm sao để ra ngoài đây ?
Đột nhiên trước mắt sáng ngời, Diệp Thu thế nhưng lại trở lại phòng tắm.
Cau mày soi gương nhìn ấn ký ở dưới xương quai xanh, phát hiện nó giống như đóa hoa trong khối ngọc của cậu.
Đè thật mạnh, không có cảm giác, nhưng mà chuyện xảy ra lúc nãy ? Cái Đào Nguyên kia...
Trước mắt chợt lóe, thế nhưng Diệp Thu lại trở lại địa phương lúc trước, lại nhìn bốn phía, Diệp Thu trong lòng mặc niệm ra ngoài, chỉ thấy cậu lại xuất hiện trong phòng tắm.
Trong lòng mừng rỡ, Diệp Thu kích động không thôi, không nghĩ tới chính mình thế nhưng có một cái tùy thân không gian!
Hiện tại là ngày tháng , mình vừa được đón về nhà, nếu như đoạn trí nhớ kia không phải là mộng, nói cách khác bản thân chính là quay trở về hai tháng trước!
Kích động nắm chặt tay, chuyện mà chính mình vừa trải qua chính là tận thế ! Ở tận thế thì cái gì là quan trọng nhất? Thức ăn, nước!
Nghĩ đến cảm giác đói khát đến tận cùng, Diệp Thu liền cảm thấy khó chịu không thôi, tuy rằng hình như là cậu quên cái gì đó, nhưng cảm giác đói khát này cũng chưa từng quên mất.
Muốn ăn! Cũng đủ ăn!
Diệp Thu mân mân môi, mặc kệ chính mình mất đi trí nhớ là như thế nào nhưng thiếu thức ăn là khẳng định, như vậy, lần này nhất định phải chuẩn bị thật nhiều thức ăn!
Nghĩ, Diệp Thu thuận tay cầm lấy một bình sữa tắm, mặc niệm đi vào, bình sữa kia liền biến mất!
Nghĩ đến bình sữa tắm, Diệp Thu lại vào không gian, nhưng làm cậu kinh ngạc là lần này cậu không vào mảnh điền viên kia mà là một cái không gian cực lớn, như là một kho hàng khổng lồ.
Bình sữa tắm kia đang nằm lung tung trên mặt đất, Diệp Thu đánh giá xung quanh, phát hiện phía sau là một chỗ đi về phía cửa, dọc theo cầu thang đi lên trên, đẩy ra bản chắn, xuất hiện trước mắt lại là cái gian nhà kho kia !
Hóa ra hai cái địa phương này tương thông, phía dưới là nơi chuyên môn trữ vật!
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thu càng thêm vui vẻ, ra không gian, cẩn thận khóa cửa phòng tắm, lại tiếp tục nghiên cứu.
Ra ra vào vào, Diệp Thu phát hiện thời điểm thu đồ vật, chỉ cần lấy tay chạm đến rồi mặc niệm đi vào là có thể đem nó thu vào kho hàng hoặc là mặt trên điền viên, khi lấy ra lại càng đơn giản, chỉ cần nghĩ đến đồ vật muốn lấy rồi mặc niệm đi ra là có thể.
Diệp Thu đùa đến quên trời đất, không gian này thế nhưng là đại bảo bối ! Quả thật là thần khí thiết yếu !
Thuận tay đem chậu hoa nhỏ thu vào không gian, lại đột nhiên phát hiện trong không gian như được mở ra chốt mở, tiếng cỏ cây sàn sạt, tiếng nước gợn sóng, không gian như là sống lại bình thường !
Diệp Thu kinh hỉ rất nhiều nghĩ nghĩ, chắc là do thu vào một vật sống đi !
Nghĩ ngày mai phải đi mua hạt giống, thử nhìn xem có thể trồng được hay không, nếu có thể thì không gian này quá thần kỳ, về sau đối mặt với tận thế, cũng có thể tốt một chút, dù sao lương thực có thể còn, nhưng hoa quả rau dưa chỉ có thể ăn trong một ngày a ! Còn có thể thử xem xem có thể nuôi vật sống hay không, đám cỏ tươi tốt trên thảo nguyên kia nếu không nuôi gia súc là thật lãng phí !
Ôm chờ mong tốt đẹp, Diệp Thu tâm tình tốt mở cửa phòng tắm, khi nhìn đến bên giường thì hô hấp liền đình chỉ.
Diệp Cẩn...
Cái người Diệp Cẩn kia, cái người bình thường lãnh đạm kia lại ở thời điểm nguy hiểm nhất cứu mình, vì chính mình mà bị tang thi làm bị thương, cuối cùng lại ở trên lưng mình biến lạnh...
Diệp Thu bỗng nhiên có xúc động muốn khóc, trọng sinh cái gì, không gian cái gì, đều không bằng người này có thể một lần nữa đứng trước mặt mình !
Diệp Thu đi đến ôm chặt lấy hắn, nước mắt tùy ý rơi xuống.
Cả người Diệp Cẩn cứng đờ, khi ý thức được người ôm lấy mình là ai thì trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc cùng thâm trầm vui sướng.
Đến khi nước mắt dần tẩm ước áo sơ mi, Diệp Cẩn nhăn mi lại, làm sao lại khóc ?
Kéo tay Diệp Thu ra, Diệp Cẩn xoay người, cau mày nâng tay lau khô nước mắt cho Diệp Thu, "Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Diệp Thu hô hấp thật sâu, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trước mặt.
"Ca ca." Diệp Thu mở miệng, "Tôi mơ thấy ác mộng, tận thế."
Diệp Cẩn gần như không thể sử dung hai từ kinh ngạc để hình dung tâm tình của chính mình, sau khi cha qua đời thì Diệp Thu không còn kêu mình là ca ca, hơn nữa còn mơ thấy ác mộng?
Có chút buồn cười nhu nhu đầu Diệp Thu, mặc kệ lớn lên như thế nào, thì em ấy vẫn còn là một đứa trẻ ...
Diệp Thu vừa thấy biểu tình của hắn thì biết hắn không tin, nhưng cũng không có nói cái gì nữa, nếu không phải tự mình trải qua, cũng sẽ không tin tưởng đi! đã sớm trôi qua, tận thế cái gì, chỉ là phim thôi.
Nhưng nếu chuẩn bị sẵn sàng, không gian lớn như vậy, cậu không tin cậu không thể nuôi được Diệp Cẩn!
Hai anh em nhiều năm như vậy lại là lần đầu thân cận, Diệp Thu có chút không quen cúi đầu, Diệp Cẩn thấy được cậu không tự nhiên, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ cùng chua xót, thu hồi tay.
"Hiện tại còn sớm, ngủ tiếp một lát đi."
Diệp Thu kinh ngạc nhìn Diệp Cẩn một cái, vì sao chưa nói cùng nhau chạy bộ đi?
Diệp Cẩn nhìn ra kinh ngạc trong mắt cậu, nhưng không có nói cái gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Diệp Thu ngẩn người, đi thay quần áo, tính từ hôm nay trở đi thu thập vật tư.
Đổi quần áo đi xuống lầu, Diệp Cẩn chạy bộ còn chưa có trở về, vội vã ăn qua bữa sáng, Diệp Thu cầm di động cùng tiền, lái xe đi ra ngoài.
Tuy là sáng sớm nhưng toàn thành phố đã thức tỉnh, xe cộ đi làm lui tới rất nhiều, Diệp Thu lái xe nhìn mọi người bận rộn mà tràn ngập hi vọng, trong lòng phức tạp khôn kể.
Ai lại nghĩ đến, hai tháng sau, thiên tai lại ập xuống toàn cầu chứ?
Hít thở thật sâu, Diệp Thu từ khu đỗ xe đi đến thị trường nông mậu, cậu nhớ rõ nơi đó có một công ty hạt giống rất lớn, rất đầy đủ.
Vào cửa, mua rất nhiều hạt giống rau dưa, nhưng để ngừa vạn nhất cũng không có mua nhiều lắm, chỉ là mỗi dạng thì mua một chút.
Ra khỏi công ty hạt giống, mua cái xẻng cùng thùng tưới nước, đi vào toilet công cộng, khóa trái cửa, vào không gian.
Lấy ra một túi hạt giống cà chua, Diệp Thu dùng xẻng đào đất lên, đem hạt giống thả vào, lại cầm lấy thùng tưới nước, đến bờ sông múc nước.
Nước vừa rơi xuống, khối đất chứa đầy hạt giống đột nhiên hiện lên màu xanh, rồi cây non trưởng thành, nở hoa, kết quả, chín, cà chua hồng hồng treo lủng lẳng, cực kỳ mê người.
Khuôn mặt Diệp Thu đầy vẻ kinh ngạc, không gian thần kỳ vượt quá sức tưởng tượng của cậu! Nhìn quả cà chua chín rộ, lại nhìn phiến đất chưa dùng đến, cậu có cảm giác tim đập đều không phải chính mình !
Kinh hỉ nhìn trời, bầu trời xanh vạn dặm, không có mặt trời cũng rất sáng, Diệp Thu cười thật tươi, cậu nhất định phải biến nơi này thành thế ngoại đào nguyên thật sự!
Nghĩ là làm, Diệp Thu hưng trí bừng bưng ra không gian, đi ra toilet công cộng, đầu tiên là đi ngân hàng lấy vạn.
Mua rất nhiều hạt giống rau dưa, một cỗ chất đầy ở trong xe, thừa lúc không có người chú ý lại thu vào không gian.
Nghĩ tổng thể vẫn không thể làm trong xe, Diệp Thu lại đi thuê đại một cái kho hàng, mua hạt giống lương thực như lúa nước, lúa mì, toàn bộ đưa đến kho hàng, gần như quét toàn bộ công ty hạt giống.
Đến khi đem toàn bộ kho hàng thu vào không gian, Diệp Thu có chút mỏi mệt, nghĩ đến không gian cần tinh thần lực để thu đồ vật.
Cũng phải thôi, không có cái gì là thập toàn thập mỹ cả.
Đem cửa kho hàng khóa tốt, Diệp Thu nhìn thời gian, hai giờ chiều, vội vàng ở bên ngoài ăn cơm, không dám trì hoãn, lái xe về nhà.
Một bên lái xe một bên nghĩ, rau dưa trong không gian thì không sao đi, nhưng lúa thì làm sao bây giờ? Lại không thể chỉ dựa vào chính mình đi? Còn thời điểm chín thì sao? Không lẽ lại chậm rãi thu?
Máy móc nhất định là phải mua, gieo, thu gặt, hong khô, tuốt hạt, từng cái quá trình đều phải mua máy móc.
Có máy móc còn chưa đủ, còn phải mua xăng diesel.
Trong không gian không có điện, về sau nấu cơm không lẽ phải dựa vào củi lửa? Còn phải mua máy phát điện năng lượng mặt trời, các loại đồ điện gia dụng, đồ dùng sinh hoạt vân vân...
Diệp Thu thở dài, thứ phải chuẩn bị thật đúng là nhiều! Lần đầu tiên cậu cảm tạ cha của mình, tuy rằng không thèm nhìn mình, công ty cũng cho ca ca nhưng lại cho mình rất nhiều tiền.
Tiền tiêu vặt từ nhỏ đến lớn, di sản được chia, thêm tiền tự kiếm, trong tay Diệp Thu có gần tám trăm sáu mươi vạn, mua vật tư hẳn là đủ...
Chính là vũ khí cùng xe, Diệp Thu nhíu nhíu mày, đến lúc đó liền nói Diệp Cẩn chuẩn bị đi, chính mình dù sao cũng không có tiếp xúc qua cái này.
.........................................................................................
Hết chương