Không gian kiến trúc đậm nét phục cổ, gió đêm hè nhè nhẹ thổi, tán cây Catalpa cách đó không xa xào xạc reo ca. Mấy bóng đèn vàng trên bờ tường hắt xuống một dãy những vệt sáng, phủ lên cả không gian một bầu không khí ấm áp.
Mà đúng lúc này, giữa khoảng sân tưởng như yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve râm ran nhè nhẹ, bỗng vang lên một tiếng “bốp” đanh giòn.
Sơ Húc vừa dứt lời liền ăn ngay một cái tát.
Tiếng vang giòn giã, có thể thấy được người vừa ra tay tức giận đến mức nào.
Thật ra, Bùi Tinh tát xong mới ý thức được mình vừa làm gì. Cô cụp mắt nhìn, Sơ Húc chống hai tay ở hai bên cạnh người cô, vì nhận một cái tát của cô nên mặt hơi nghiêng, để lộ ra sườn mặt với góc cạnh hoàn mĩ.
Mà một người hoàn mĩ như vậy, lại bị cô cho một cái tát.
Bùi Tinh chậm chạp định thần lại, trong lòng cô rất áy náy, vô cùng áy náy, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cô đứng dậy bỏ đi, đến nửa đường thì co giò chạy.
Thật ra cô rất sợ, con người anh tính tình thối hoắc, ai biết được anh có đuổi theo phản công lại hay không.
Bùi Tinh nghĩ trong đầu như vậy, nhưng thật sự Sơ Húc không hề muốn trả đũa. Anh nhìn theo bóng cô, khẽ bật cười, giơ tay sờ bên má bị đánh rồi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cười nói với cô: “Em chạy chậm một chút, cẩn thận ngã đấy, anh cũng có ăn thịt em đâu mà sợ.”
Bùi Tinh không để ý đến anh, tăng tốc chạy lên tầng hai.
Sơ Húc ngồi lại xuống ghế, cầm đũa gắp mấy món thanh đạm.
Đúng lúc này, Trần Tư lại gần, đặt một cái lọ nhỏ bên cạnh Sơ Húc. Anh liếc mắt nhìn, vỏ lọ ghi: Dầu Điệt Đả Vạn Hoa.
Sơ Húc hỏi: “Đưa cái này cho tôi làm gì?”
Trần Tư ngồi xuống ghế đối diện, thong thả ăn, còn cười khì khì, “Vừa rồi chẳng phải bị cho ăn tát hay sao?”
“Sao cậu biết?”, Sơ Húc khàn giọng hỏi.
Trần Tư cười, khua tay tạo dáng như tự tát mình một cái rồi giải thích, “Nghe giòn như thế cơ mà, em ở trong phòng còn nghe thấy rõ ràng.”
Thấy Sơ Húc không đáp lời, Trần Tư nói: “Thôi, đừng giả vờ nữa, bị tát cũng có phải chuyện gì mất mặt lắm đâu, nghĩ thoáng ra một chút.”
“Ai không nghĩ thoáng?”, Sơ Húc uống một ngụm canh, “Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là đánh là yêu, mắng là thương, độc thân quý tộc như cậu thì biết cái gì!”
Trần Tư bị sặc, vừa lúc Sơ Húc ăn xong, đứng dậy đi về phía phòng mình. Trần Tư biết không đấu lại anh nên không tự chuốc lấy nhục nữa. Anh đảo mắt nhìn qua thì thấy trên bàn có một hộp kẹo, vừa thò tay cầm lên thì Sơ Húc như có mắt ở sau gáy, xoay người lại, giật hộp kẹo khỏi tay anh.
Nhân thể còn đét một cái vào mu bàn tay Trần Tư.
Mu bàn tay Trần Tư ngay lập tức đỏ ửng lên.
“Bỏ cái móng lợn của cậu ra.”, Sơ Húc lườm nguýt, “Đây là đồ ăn của tiểu tổ tông nhà tôi, cậu mà đòi chạm vào sao?”
Trần Tư: “…”
Anh cảm thấy khả năng thừa nhận của mình lại thấp đi một chút rồi, chỉ cần anh yếu ớt đi một xíu nữa thôi là sẽ đi nhảy lầu tự tử ngay.
Sơ Húc cầm hộp kéo đi về phía phòng mình. Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh reo lên, anh cúi đầu, nhìn thấy cái tên trên màn hình thì nhíu mày lại.
Người ở đầu bên kia điện thoại, hơn một năm nay anh không liên lạc.
Sơ Húc không do dự bấm nút nghe, bên kia hình như có rất nhiều người, ồn ào nhốn nháo. Giây tiếp theo, có vẻ vì biết Sơ Húc đã bắt máy nên không còn thấy ầm ĩ nữa, thay vào đó là tiếng gọi đồng thanh – “Sơ đội!”
Khoảng sân im ắng bỗng vang lên một tràng những tiếng gọi đã lâu không thấy.
Một tiếng “Sơ đội” này chợt khiến hai mắt Sơ Húc đỏ ửng, tròng mắt trở nên ướt át.
Anh im lặng một lúc rồi khàn giọng hỏi: “Làm sao?”
Đám người bên kia cười ồ lên, một người lên tiếng: “Nhớ anh chứ còn thế nào nữa!”
Sơ Húc nhướng mày.
Bọn họ hỏi: “Em nghe Tiêu đội bảo anh đang ở Thang Khê ạ?”
Sơ Húc “ừ” một tiếng, khẽ gật đầu, lại nhớ ra là họ không nhìn thấy nên anh trầm giọng nói, “Đúng.”
Cả đám lập tức hi hi ha ha cười, “Khéo thế, mai bọn em phải đến bệnh viện Thang Khê khám sức khỏe tổng quát, cả đội luôn, đi hết!”
Lần này Sơ Húc mỉm cười, “Thật à?”
“Lừa ai chứ đâu dám lừa Sơ đội chứ.”, đầu bên kia nói, “Thế đã nhé, Lưu đội mới đến lắm quy tắc lắm, mai anh em mình gặp lại.”
Sơ Húc liếm môi, “Được, xong việc các cậu đến thẳng số phố Nam, tôi ở đấy.”
“Vâng! Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!”, đầu bên kia hô lớn tiếng.
Sơ Húc lại cười.
Cuộc gọi kết thúc.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, gió nhẹ hây hây, hốc mắt anh cay cay. Cũng phải đến gần hai năm rồi, anh có chút hoài niệm khoảng thời gian cùng nhau vào sinh ra tử ấy.
…
Trời về đêm, Bùi Tinh nằm trên giường, đầu gối lên cánh tay, bên tai vẫn văng vẳng câu nói của Sơ Húc, “Nếu không vì sợ em làm ầm lên, thì anh đã hôn em lâu rồi.”
Bùi Tinh tức tối đấm một cái vào gối, mặt gối mềm mại bị lún xuống rồi lại nhanh chóng phồng lên.
Cô cảm thấy Sơ Húc y hệt như cái gối này, mềm cứng đều không ăn thua.
Nói lý lẽ với anh, anh sẽ thao thao bất tuyệt giải thích.
Nói với anh là không hợp, căn bản là anh chẳng nghe lọt tai.
Bùi Tinh tức tối đấm xuống giường.
Không hiểu có phải vì động tác quá mạnh hay không, mà bỗng nhiên cô cảm thấy hơi đau bụng. Cô không để ý nhiều, giở mình nhắm mắt ngủ.
…
Ngày hôm sau, cô thức dậy như mọi ngày.
Dọc đường đi đến bệnh viện, Sơ Húc tìm chuyện để nói nhưng Bùi Tinh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không nói lời nào, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến anh.
Sơ Húc tự biết tối qua chọc giận cô nên đành thuận theo ý cô, không dám trêu cô nữa.
Xe tới bệnh viện Quảng An, Bùi Tinh nhìn thấy mấy chiếc xe quân đội đỗ ở ngoài. Cô không chú ý nhiều lắm, vừa định mở cửa xuống xe thì cánh tay bỗng bị nắm lấy, cô quay đầu lại theo bản năng, ngay sau đó, miệng bị nhét một thứ vào.
Lại là kẹo.
Bùi Tinh đưa lưỡi liếm trong vô thức, vừa hay tay Sơ Húc còn chưa rụt lại, thế nên cô liếm luôn cả đầu ngón tay anh.
Cả hai người đều sững sờ.
Bùi Tinh có phản ứng lại trước, cô đỏ mặt che miệng rồi mắng anh: “Biến thái.”
Nói xong, cô lập tức mở cửa chạy xuống xe.
Sơ Húc ngồi yên trên ghế lái, bị dáng vẻ của cô chọc cười, anh liếm môi, đầu ngón tay khẽ xoa xoa vài cái như còn lưu luyến cảm giác vừa rồi.
Sau một lúc lâu, anh lại cười khẽ thành tiếng.
Bùi Tinh đỏ mặt chạy một mạch vào sảnh bệnh viện. Nhìn thấy rất nhiều người mặc quân trang đứng nghiêm chỉnh, để bảo vệ hình tượng của mình, cô thả chậm bước chân lại.
Cho đến khi cô đi khuất rồi, mấy anh lính trẻ tuổi mới xúm lại thảo luận.
“Vừa nãy là ai đấy? Xinh quá.”
“Công nhận, quá đẹp.”
“Có phải là bác sĩ không nhỉ? Nhưng mà trông mặt thì hình như cô ấy còn trẻ lắm, có vẻ là không phải đâu.”
Phía bên này đang thảo luận rôm rả, thì đám người bên kia bỗng ồn ào xôn xao, có mấy người reo lên: “Sơ đội! Sơ đội!”
Sơ Húc vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy những tiếng gọi “Sơ đội”.
Anh ngước mắt nhìn, những gương mặt quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt, ngay sau đó, anh nhếch môi cười.
Đám lính “già” nhao nhao đi đến trước mặt Sơ Húc, liến thoắng hỏi: “Sơ đội, sao anh lại ở đây?”
“Có phải nghe nói hôm nay bọn em đến đây khám nên anh đến không?”
“Đúng đấy, nói thật đi, có phải nhớ bọn em rồi không?”
Sơ Húc bị cả đám chọc cười, anh đứng giữa bọn họ hàn huyên dăm ba câu.
Mấy trăm tân binh đứng bên cạnh thì thầm hỏi: “Ai đấy nhỉ?”
“Ai mà biết được.”
“Nhưng mà anh ấy vừa đến thì mấy anh kia đều xoắn hết cả lên, không biết là làm sao nữa.”
“Hình như vừa nãy tôi nghe thấy họ gọi anh ấy là Sơ đội.”
“Nhưng mà bên đoàn mình làm gì có ai họ Sơ…”
Lời còn chưa dứt, cả đám không biết chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức đưa mắt nhìn nhau. Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, sau đó đều bất giác nuốt nước miếng.
“Không… Không thể nào…”
“Ừ… Chắc là… không phải đâu…”
“Chẳng…chẳng phải là anh ấy chuyển nghề rồi hay sao?”
“Thế… có khi đúng là anh ấy đấy.”
Một đám người lại nuốt nước miếng lần nữa. Có người không hiểu bèn hỏi: “Chuyện gì đấy? Sao các cậu lại kích động như vậy?”
“Cậu… cậu chưa từng nghe về đội trưởng Sơ Húc à?”
“Chưa, tôi mới vào mà, muộn hơn các cậu nhiều.”
Một anh chàng lại nuốt nước miếng rồi giải thích: “Biệt danh của Sơ Húc là Chiến Thần đấy. Hiểu không?”
Anh chàng kia lắc đầu.
Một người khác giải thích tiếp, “Anh ấy thi đỗ vào trường quân sự với điểm cực cao, chưa đến một năm đã được đề bạt tham gia tập huấn ở Venezuela, ở bên đấy hai năm liền. Sau đấy thì không nghe nói đến hành tung của anh ấy nữa. Nhưng mà, người này nhiều lần lập chiến công lắm, anh ấy là một tay súng bắn tỉa cực kỳ xuất sắc, còn là một Thượng úy hải quân nữa, mà vẫn còn trẻ lắm ấy. Hồi đó tôi nhớ là khoảng cuối , lúc đấy anh ấy mới chỉ hai tư tuổi, không phải là thần thoại thì là gì?”
Đám lính mới ồ lên, “Thế… thế sao không thấy xuất hiện trong quân đoàn?”
Những người khác đều lắc đầu, “Không biết, cũng không hỏi, chỉ nghe các sếp nói là đã chuyển nghề thôi, còn lý do cá nhân thì Sơ đội cũng không cho biết.”
Mọi người bất giác đổ ánh nhìn về phía Sơ Húc đang đứng giữa một đám người, trong mắt đều hiện lên sự kính nể dành cho một người quân nhân xuất sắc.
Sơ Húc bị họ vây quanh, bỗng không biết là ai hô lên: “Sơ đội!”
Sơ Húc đưa mắt nhìn qua. Người kia mặc quân trang chỉn chu, đứng nghiêm chào anh bằng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.
Hốc mắt Sơ Húc đỏ ửng lên, chóp mũi cay cay, giữa đám người nhốn nháo, anh cũng đứng nghiêm, giơ tay chào.
Tất cả đều lặng im.
Không dưới một lần, anh từng nghĩ, nếu ngày đó anh không đi tìm cô, vậy thì anh sẽ không thành ra thế này. Nhưng chính anh cũng tự hỏi mình, có hối hận vì ngày đó đã đi tìm cô hay không?
Câu trả lời của anh trước sau đều như một.
Anh không hối hận, chưa bao giờ hối hận.
Tòng quân là ước mơ của anh, anh làm được, thậm chí là làm một cách xuất sắc, không có gì phải tiếc nuối cả. Nhưng Bùi Tinh là tín ngưỡng duy nhất của anh, trung trinh không đổi, đến chết không thôi. Nếu cô không ở bên cạnh anh, anh sẽ tiếc nuối cả đời.
Những người xung quanh cũng đứng nghiêm, giơ tay chào Sơ Húc. Khung cảnh quá hoành tráng, khiến đám tân binh phải nhìn chăm chú. Được nghe kể câu chuyện ngày xưa, họ đều cảm thấy, bất luận là nguyên nhân gì khiến Sơ Húc không còn làm trong quân đội nữa, thì sự kính trọng của mọi người dành cho anh vẫn không hề giảm bớt.
Bọn họ cũng đứng nghiêm, giơ tay chào.
…
Bùi Tinh không được chứng kiến cảnh tượng ấy. Khoác áo blouse xong, thấy bác sĩ Hà, cô liền hỏi: “Chú Hà, ở dưới kia có vụ gì đấy ạ?”
Bác sĩ Hà đáp: “Đang định nói với cô đây. Hôm nay bệnh viện không đủ người, phiền cô hỗ trợ khám sức khỏe cho đoàn lính dưới kia nhé.”
Bùi Tinh khẽ cười, “Có gì mà phiền với chả không phiền ạ, họ ở tiền tuyến bảo vệ đất nước, giờ mình nên làm chút việc coi như cảm ơn họ cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Bác sĩ Hà cười, “Cô nói phải đấy, họ mới là người vất vả nhất.”
Bùi Tinh gật đầu tán thành.
Bác sĩ Hà dẫn Bùi Tinh xuống đại sảnh. Cô vừa xuất hiện, đám tân binh lập tức ồ lên, thấy cô mặc áo blouse trắng, bọn họ ngay lập tức bàn tán xôn xao.
“Là bác sĩ thật kìa.”
“Trời ơi, quá là đẹp đi.”
“Không phải đấy chứ, tôi còn tưởng chỉ là thực tập thôi, không ngờ trước ngực người ta đeo thẻ bác sĩ khoa tim mạch kia kìa.”
Bùi Tinh loáng thoáng nghe được mấy lời bình luận, cô cúi đầu cười, rồi lại vừa vặn nghe thấy trong đám lính có người nhắc đến “Sơ đội”.
Nghe thấy thế, cô bất giác ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Sơ Húc nổi bật giữa một đám người. Anh bị họ vây kín, nhưng trong mắt không hề có vẻ mất kiên nhẫn, ngược lại, anh còn đang trò chuyện rất vui vẻ với họ nữa.
Khoảnh khắc cô thu tầm mắt về, như có linh cảm, Sơ Húc đưa mắt nhìn về phía cô. Bùi Tinh cúi đầu, không để ý đến anh.
“Sơ đội, anh nhìn gì thế?”, Tiểu Lý hỏi.
Sơ Húc cúi đầu cười, gương mặt đầy vẻ dịu dàng. Mọi người đều thấy lạ, lần đầu tiên thấy anh như vậy, thế nên lại càng thêm hiếu kỳ. Đưa mắt về phía anh vừa nhìn, họ thấy ngay một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
“À!”, ra là thế, có người nói: “Em hiểu rồi, có phải là lão đại muốn tìm bạn gái không?”
“Sao, có thấy ai hợp không?”, lại có người khác hỏi.
Sơ Húc liếm môi rồi cười, “Có.”
Lòng hiếu kỳ của mọi người trỗi dậy, cứ bám lấy Sơ Húc hỏi là ai. Sơ Húc cười, tưởng tượng đến cô là giọng nói lại bất giác dịu hẳn, “Ngồi ở đằng kia kìa.”
Mọi người không nhịn nổi, ngoảnh hết sang phía bên đó.
“Wow!”, Tiểu Thời ồ lên, “Mắt nhìn của lão đại ghê thật đấy, chọn ngay cô xinh nhất.”
“Chứ còn gì, vừa nãy đám tân binh còn xôn xao bàn luận về cô bác sĩ ấy đấy, cậu nào cũng khen cô ấy xinh, tôi cũng thấy thế, đúng là quá xinh.”
Lời vừa dứt, Sơ Húc liền nhíu mày, “Cậu nói là ai bàn luận cơ?”
“Đám tân binh ấy, vẫn còn đang bàn tán kia kìa.”, Tiểu Thời hất hất cằm, “Anh nhìn mà xem, vẫn tiếp tục kia kìa.”
Sơ Húc nhìn một vòng, quả nhiên là đám tân binh đang hớn hở nhìn về phía Bùi Tinh và xôn xao bàn tán.
Ánh mắt Sơ Húc tối lại, anh đưa lưỡi liếm vòm họng, bàn tay bất giác nắm lại.
Tiểu Thời là một tên không biết nhìn sắc mặt, thấy thế không những không ngừng mà còn thêm mắm dặm muối, “Nếu là em, em cũng chọn người xinh như thế, nhìn thôi mà đã biết là tính cách tốt rồi, lúc cười lên, anh xem kìa, dịu dàng kinh khủng.”
Sơ Húc đưa mắt nhìn, quả nhiên Bùi Tinh đang mỉm cười chào hỏi đám tân binh. Anh hít sâu mấy hơi liền.
Tiểu Thời lại nói tiếp, “Sơ đội, hay là anh đổi người khác đi? Cô này để…Ưm…”
Đám xung quanh không nhìn nổi nữa, vội vàng bịt miệng cậu ta lại, có người còn tốt bụng nhắc nhở, “Cậu đừng có dại, không thấy sắc mặt Sơ đội cực kỳ khó coi à?”
Lúc này Tiểu Thời mới ngước mắt nhìn Sơ Húc, đúng là anh đang tỏ vẻ rất khó chịu, sắc mặt tối sầm lại.
Tiểu Thời chậm chạp phát hiện ra, không phải là Sơ Húc đang chọn người, mà là vốn dĩ đã có quan hệ với người kia rồi.
Thấy cậu ta có vẻ đã hiểu, đám bạn xung quanh đồng loạt thở dài.
Chỉ số thông minh của tên này, đúng là không ai có được.
“Đổi ai?”, Sơ Húc nhìn Tiểu Thời, “Ông đây sắp cưới cô ấy rồi.”
“Cưới ư?”, mọi người trợn trừng mắt, liên tục hỏi dò: “Thật không ạ? Lúc nào đấy? Sao anh không nói với bọn em?”
“Không lâu nữa đâu.”, Sơ Húc trầm giọng nói, cũng lười giải thích nhiều.
Mọi người đồng loạt “à” một tiếng.
Thì ra là sắp cưới rồi!
…
Bùi Tinh ngồi sau bàn, trước mặt bày máy đo huyết áp. Cô đến đây cũng chỉ để hỗ trợ đo huyết áp mà thôi.
Trước mặt cô là một dãy dài, thấy họ cứ chen nhau, bác sĩ Hà bật cười, “Các cậu đừng sốt ruột, ai cũng có cơ hội tiếp xúc với bác sĩ Bùi, đi khám những cái khác trước đi.”
Không biết là ai trong đám đông gào lên: “Không cần ạ! Bọn cháu muốn xếp hàng ở chỗ chị dâu trước!”
Sơ Húc bất giác nhìn Tiểu Thời, cậu ta lập tức rụt cổ, nói: “Em chỉ nói hộ… mấy trăm người xung quanh em… mà thôi!”
Sơ Húc đá lưỡi vào má trong, không nói gì nữa.
Anh không dám nói gì, giờ giải thích cũng không kịp nữa rồi. Thật ra anh còn chưa tán đổ cô nữa là… Vì thế, anh đành đứng yên đó nhìn bọn họ cứ đo huyết áp xong là lại nói một câu: “Cảm ơn chị dâu.”
Lúc đầu Bùi Tinh còn không đáp lời, cho rằng mình nghe lầm. Nhưng mà mấy trăm người đều nói một câu – “Cảm ơn chị dâu” như nhau. Cô nhíu mày, vừa lúc đến lượt Tiểu Thời, cậu ta là người cuối cùng. Đo xong, cậu ta đứng nghiêm, dõng dạc hô to: “Cảm ơn chị dâu!”
Qua khóe mắt, Bùi Tinh nhìn thấy Sơ Húc. Vóc dáng anh rất cao, diện mạo xuất chúng, cô gần như có thể nhìn thấy anh ngay lập tức. Anh đứng giữa đám quân nhân, mặc áo thun đen, không biết đang nói chuyện gì với họ, góc cạnh gương mặt hoàn mĩ, chỉ đứng đó thôi đã thành một hình ảnh tuyệt đẹp rồi.
Ở đây cô cũng chỉ quen mỗi Sơ Húc, mà hiện tại trông anh trò chuyện với đám đó vô cùng vui vẻ, chứng tỏ anh đã nói gì đó khiến họ hiểu lầm. Bùi Tinh lẳng lặng lừ mắt khinh bỉ.
Một lát sau, cô thu tầm mắt lại, rồi nói với Tiểu Thời: “Xin lỗi, tôi không phải là chị dâu của các anh, cũng không biết anh trai của các anh.”
Tiểu Thời “á” một tiếng rồi bảo: “Không phải chứ, vừa nãy lão đại bảo hai người sắp cưới rồi còn gì.”
Lời vừa dứt, Bùi Tinh lập tức sửng sốt.
“Cưới?”, cô hỏi.
Tiểu Thời gãi gãi đầu, “Đúng. Sơ đội vừa nói thế, còn bảo không lâu nữa hai người sẽ kết hôn.”
Cậu ta vừa dứt lời, Bùi Tinh ngay lập tức trừng mắt liếc nhìn Sơ Húc ở phía xa. Sau khi thu tầm mắt lại, cô đang định giải thích mình với Sơ Húc không có quan hệ gì thì người kia lại bước nhanh đến chỗ cô, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh cồm cộp, anh trầm giọng hỏi: “Không quen anh sao?”
Cơn giận từ tối qua vẫn còn, Bùi Tinh bực bội đáp: “Không quen.”
Tiểu Thời đứng bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng như có một luồng gió lạnh.
Sơ Húc biết cô vẫn giận chuyện tối qua, vốn định chiều theo ý cô, nhưng bỗng trong đám đông có người nghi ngờ, “Không phải là giả đấy chứ?…”
“Thế thì bọn mình có cơ hội rồi.”, không biết là tên nào không sợ chết mà nói câu đó.
Sơ Húc tức giận bật cười, lôi ví ra, trước mặt mọi người, đặt một tấm ảnh lên mặt bàn. Bức ảnh chụp từ năm , ghi lại cảnh hai người ngồi chung trong một chậu nước lớn, anh cởi trần cầm khăn bông, cô ngồi bên cạnh, cùng nhau tắm.
Bùi Tinh liếc nhìn, hai gò má đỏ bừng cả lên.
Sơ Húc cụp mí mắt, đầu ngón tay gõ vào bức ảnh, giọng nói chứa đầy ý cười, “Vậy em giải thích xem, chuyện em sơ múi anh như này, tính thế nào?”
Bùi Tinh cảm thấy người này đúng là không biết xấu hổ, nghe anh nói mà hai lỗ tai cô ong ong cả lên, mãi lâu sau mới trả lời được một câu: “Ai sơ múi anh chứ, trong ảnh lại chẳng phải có mỗi mình tôi!”
Đám lính kia thấy hai người họ đấu khẩu mà như tán tỉnh như vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi thầm cười trộm.
Nghe thấy thế, Sơ Húc đá lưỡi vào mặt trong răng, nhếch khóe miệng rồi hỏi: “Ý của em là anh sơ múi em?”
Đầu Bùi Tinh nóng lên, cô nói: “Ai mà biết được, nhìn ảnh chẳng phải là rõ ràng rồi sao!”
“À…”, Sơ Húc kéo dài giọng, liếm môi rồi thấp giọng cười, anh nhếch môi, “Thế thì vừa hay, hôm nay có nhiều người, mọi người làm chứng, Sơ Húc anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người cùng ồ lên. Giây tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thêm cả tiếng reo hò ầm ĩ: “Sơ đội muôn năm! Sơ đội muôn năm! Sơ đội, Sơ đội, Sơ đội!”
Bùi Tinh nắm chặt cây bút trong tay, khuôn mặt đỏ như rỉ máu. Ở dưới bàn, cô hất chân đá một cái thật mạnh vào chân Sơ Húc, lại ngẩng đầu nhìn anh với vẻ đầy uất ức.
Sơ Húc biết, quả này anh chơi lớn rồi.
Anh khẽ ho rồi cao giọng nói với mọi người xung quanh, nhưng mắt vẫn nhìn cô, “Thôi, đừng làm loạn lên nữa, tiểu tổ tông nhà tôi xấu hổ là giận đấy, tối về không cho tôi ăn cơm thì chết.”
Lời còn chưa dứt thì mọi người đã cười to hơn trước rồi.
Sơ Húc duỗi tay ra, kịp thời bịt kín hai tai Bùi Tinh trước khi cô nghe thấy tiếng cười của họ.
Bùi Tinh ngước mắt, môi khẽ nhếch, cả tầm mắt chỉ còn lại mình anh.
Anh liếm môi, hai vành tai thoáng đỏ, yết hầu trượt lên trượt xuống, hàm dưới căng cứng, trong mắt cũng chỉ còn lại mình cô.
Thật ra cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của những người xung quanh, thậm chí vào lúc anh bịt tai cô lại, trong đám đông kia còn có người hét ầm lên.
“Tiểu Tinh ngoan.”, Sơ Húc nói, “Tối nay anh gọi cho đội trưởng của họ phạt họ sau.”
…
Bùi Tinh bận rộn đến tận chiều mới được rảnh rang, cũng vì bận nên cô còn chưa ăn cơm.
Bụng nhâm nhẩm đau, Bùi Tinh không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc rồi xách túi đi xuống lầu.
Có mấy bác sĩ đi lướt qua, màn thể hiện tình cảm sáng nay quá hoành tráng, hiện giờ gần như toàn bộ bệnh viện đều biết. Nhìn thấy Bùi Tinh, họ ngầm hiểu, không nói gì nhưng lại nhe răng cười, làm Bùi Tinh bối rối gật đầu chào họ rồi chuồn thẳng ra ngoài.
Dọc đường, có rất nhiều y tá chào hỏi cô, Bùi Tinh đều mỉm cười gật đầu với họ.
Cô đi rồi, đám y tá kia mới ríu rít bàn tán.
“Bác sĩ Bùi trông ngầu nhở, lại còn xinh nữa.”
“Ừ! Mà chồng cô ấy cũng đẹp trai lắm ấy, đẹp trai dã man luôn.”
“Vẫn chưa phải là chồng, nhưng mà nhìn cái kiểu liếc mắt đưa tình đấy thì tôi đoán là cũng không lâu nữa đâu.”
“Công nhận. Mà tôi cảm thấy chồng của bác sĩ Bùi chiều cô ấy lắm nhé, lần đầu tiên thấy có người vừa đẹp trai vừa dịu dàng như thế, trong mắt chỉ có mỗi bác sĩ Bùi thôi.”
“Quả nhiên, càng đẹp trai càng chung thủy.”
Vẫn chưa đi xa, bước chân của Bùi Tinh thoáng khựng lại, cô hít sâu mấy hơi liên tục.
Không nên tức giận, không nên tức giận, cuộc đời là một bộ phim, vì có duyên nên mới gặp nhau…
“Đi thôi, về nhà nào.”, không biết Sơ Húc chui ra từ chỗ nào, đứng phía sau cô trầm giọng nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa, giọng nói của anh chính là một ngòi nổ, thổi bùng lên ngọn lửa giận trong lòng cô.
Cô xoay người lại, đang định mắng anh thì lại bị anh giơ tay bịt miệng lại, “Ưm…”
“Còn nhớ tối qua anh nói gì không?”, Sơ Húc nhịn cười, ôn hòa nhìn cô.
Bùi Tinh trợn trừng mắt, bị anh bịt miệng không nói được gì, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.
Sơ Húc “suỵt” một tiếng, hơi cúi đầu, kề đầu lại gần trán cô nhưng không chạm vào, dưới cái nhìn đầy bực tức của cô, anh khàn giọng nói: “Dù sao thì em cũng muốn làm ầm lên rồi, không bằng anh thuận theo tâm ý hôn em một cái, em nói xem có đúng không?”
Bùi Tinh lập tức lắc đầu. “Ông, ông, ông…”
“Vậy thì em phải ngoan.”, Sơ Húc liếm môi, giọng nói mang theo ý cười, “Anh buông em ra, em đừng có làm ầm lên, được không?”
Bùi Tinh lại lắc đầu, “Ô ô ô …”
“Thế anh hôn em, để em làm ầm lên, được không?”, Sơ Húc càng cười vui vẻ hơn, yết hầu nhấp nhô mấy cái liền.
Bùi Tinh trừng lớn mắt, lại lắc đầu.
“Vậy thì phải ngoan nhé? Được không?”, Sơ Húc trầm giọng nói, thả chậm từng chữ khiến cô đỏ mặt, vội vàng gật đầu.
Sơ Húc buồn cười, vừa buông cô ra, anh đã khoác tay lên vai cô ngay lập tức, cánh tay thu lại, kéo cô kề sát mình. Cứ như vậy cho đến lúc lên xe, Bùi Tinh chỉ mải giãy giụa mà quên luôn phải cáu kỉnh.
Bị nhét vào ghế phụ, cô đang định ngồi thẳng dậy mắng anh thì bỗng một tràng đồng thanh inh tai vang lên: “Chị dâu ạ!”
Bùi Tinh sợ tới mức ngơ ngác quay lại nhìn. Đằng sau có ba người đàn ông mặc quân phục, trên mặt nở nụ cười vừa chân chất vừa ngượng ngùng.
Trái tim vốn đang đập thùm thụp vì sợ của Bùi Tinh dần dịu lại. Cô cứng ngắc vẫy tay với họ, khẽ cười rồi chào, “Hi!”
Ba người kia càng ngượng ngùng hơn, định chìa tay ra bắt tay với cô. Đúng lúc này, đứng ở cạnh ghế phụ, Sơ Húc giơ tay chộp lấy bàn tay đang định chìa ra của Bùi Tinh rồi quẳng lại một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cái nghi thức tục tằn này miễn đi.”
Ba người sửng sốt một lúc rồi cười nói: “Lão đại, không ngờ nhé!”
Tiểu Thời hít mũi ngửi ngửi rồi bảo: “Này, các cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
Sơ Húc: “Mùi gì?”
“Mùi giấm!”, Tiểu Thời bóp mũi và bảo: “Có ngửi thấy không?”
Người bên cạnh đáp, “Vẫn là vại giấm ngày xưa!”
Vốn dĩ ba người họ tưởng Sơ đội sẽ tức tối quẳng họ xuống xe, lại chẳng ngờ anh không những không giận mà còn gật đầu tán thành, “Lại chẳng à… Thích tiểu tổ tông nhà tôi bao nhiêu năm rồi còn.”
“Nhưng mà, vẫn là vại giấm ngày xưa sao?”, Sơ Húc hỏi, sau đó tự nhiên đặt tay lên vai Bùi Tinh, tay kia kéo đai an toàn rồi cài cho cô.
Tiểu Thời che miệng lại, sợ mình không cẩn thận tru lên một tiếng rên thống thiết.
Dọc đường, Tiểu Thời tìm đủ chuyện để nói, thỉnh thoảng Bùi Tinh cũng phụ họa theo. Sơ Húc lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Bỗng nhiên Tiểu Thời bảo, “Lão đại đúng là khiến kiến thức về tình yêu của tôi đa dạng hẳn. Tôi còn nhớ hồi đấy trong đoàn có một cô bé theo đuổi anh ấy… Ơ!”
Tiểu Thời bịt miệng. Định mệnh! Đúng là cái hay không nói lại đi nói cái dở.