Editor: Lục Bình
Nguồn:
Hoàn thành công việc đối với một người có năng lực xuất chúng như Thái tử điện hạ mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, thời gian , ngày đã liền làm xong, Tạ cô nương được Thái tử điện hạ thuận lợi đưa ra khỏi Kinh thành, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tạ cô nương đương nhiên hiếu kỳ rồi, cọ vào Thái tử điện hạ đang một bên đọc sách nói:
“Cảnh Diệp biết chúng ta đi không?”
Thái tử điện hạ gật gật đầu, mắt vẫn nhìn lên trang sách, vừa một tay chuẩn xác nắm lấy tay nàng vừa nói: “Đương nhiên là biết rồi, nếu không hắn sao có thể yên tâm?”
Tạ cô nương nghĩ nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng. Thế là bỏ qua vấn đề này lại hỏi: “Vậy đám người kia của chàng thì sao?”
Những ngày gần đây, Tạ cô nương có thể được xem như là đã trông thấy sự lợi hại của thái tử điện hạ, chưa cần nói hắn khi ấy chỉ là từ trong Hoàng cung rút ra nội tuyến nhiều như vậy, mà trên triều đường cũng không ít, thậm chí có cả vị quan cao nhất nhị phẩm, mặc dù không có thực quyền lớn, nhưng quan giai bày ra nơi đó cũng không phải dùng để nhìn thôi.
Chứ đừng nói đến phẩm cấp thấp phía dưới, Tạ cô nương dự tính sau hành động lớn phen này của Thái tử điện hạ, Cảnh Diệp chỉ có nước ngồi đó mà khóc.
Nhưng nghĩ lại, Cảnh Diệp nên thở phào một tiếng mới phải, so với việc mỗi ngày bị tai mắt của Cố Thần nhìn chằm chằm, lần tổn thất nhân thủ kỳ thực cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mà hành động này của Cố Thần thật ra cũng là đang biến tướng cùng Cảnh Diệp vạch ra giới hạn, tỏ rõ sau này không còn quan hệ gì nữa, sẽ không niệm tình huynh đệ, cũng sẽ không đối địch với hắn.
Thái tử điện hạ nghe xong vấn đề của nàng lại có chút buồn cười, không khỏi ngẩng đầu gõ gõ vào trán nàng nói: “Nếu đã là thuộc hạ của ta, ta đương nhiên sớm đã có an bài rồi, nàng cả ngày phiền lòng những chuyện này mà làm gì, chúng ta sắp đi gặp nhạc phụ rồi, nàng sao lại không hỏi ta đã sắp xếp cho nhạc phụ ở nơi nào rồi?”
Tạ cô nương chẳng hề để ý nói: “Chàng đã đồng ý chuyện của thiếp, thiếp đương nhiên cũng sẽ không phiền não nữa, huống hồ phụ thân cũng lợi hại như vậy. Thiếp mới không cần lo lắng.”
Cố Thần cũng vì sự tin cậy trong giọng nói của nàng mà mỉm cười, trên tay dùng sức ôm lấy bên người nàng, nói: “Nhân thời gian này nghỉ ngơi nhiều chút, bởi vì thời gian tương đối gấp gáp, sau này có khả năng lên đường nhanh hơn.”
Hắn nói không sai, hành trình sau đó quả nhiên tăng nhanh rất nhiều. Xe ngựa theo quan đạo rộng lớn chạy hai ngày liền đến đường tắt, mà đường tắt này, từ xưa đã khó đi, chật hẹp lại gập ghềnh.
Cũng may Tạ cô nương còn có một nệm êm hình người thiên nhiên, đàn hồi mà lại ấm áp, ôm lấy không hề buông tay.
Con đường nhỏ sau khi đi , ngày, Tạ cô nương trông thấy một thứ quen thuộc, nàng cúi đầu nhìn một chén thuốc đen như mực, lại gần ngửi ngửi, sau đó mắt sáng long lanh nói: “Năm lượng bạc một chén, chúng ta phải đi thủy lộ?”
Thái tử điện hạ bị lời của nàng chọc cho cười, ngón tay sờ sờ mũi nàng nói: “Ta sao có thể không biết nàng thù dai như vậy? Uống đi, uống một chén ta cho nàng lượng.”
Nghĩ lại chuyện trước kia, Tạ cô nương theo đó bĩu môi: “Thiếp còn lâu mới bị lừa, ban đầu chàng đưa ra lượng kêu thiếp uống thuốc, quay đầu không chỉ thu về lượng bạc vốn, mà còn từ thiếp kiếm được rất nhiều, thiếp chính là thù dai, cho nên chàng đừng mong dụ ta lần nữa.”
Cố Thần lộ ra nụ cười tươi rói, vừa cười vừa nói: “Cô nương ngốc, thuốc này dùng cho người chuyên say sóng uống, chỉ cần lên thuyền đều sẽ chuẩn bị, ban đầu coi như nàng không đưa bạc cho ta, cũng tự nhiên sẽ cos người nấu xong đưa tới cho nàng, chỉ là mỗi ngày nàng đều tự giác đưa cho ta bạc, ta sao lại không nhận chứ?”
Tạ cô nương sững người, sau đó đột nhiên trên mặt bừng cháy, nàng ban đầu thật là ngốc a a a, có điều giữa hai người, phía nữ sẽ luôn luôn đúng, nếu như phía nữ không đúng, tham chiếu trước một điều.
Cho nên Tạ cô nương trực khí chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Thái tử điện hạ tức giận nói: “Không phải thiếp ngốc, mà là chàng quá xấu xa, rõ ràng là chàng nói với thiếp, thiếp sợ say sóng khó chịu, đương nhiên phải nghe lời a, thiếp một cô nương thành thực như vậy, chàng một tên xấu xa luôn trêu chọc thiếp.”
Đối diện với ánh mắt uy hiếp của nàng, Thái tử điện hạ vội nhịn cười, chỉ có trong đôi mắt, nụ cười vui thích tràn cả ra ngoài: “Nàng không biết khi đó nàng đáng yêu đến mức nào, ta yêu cực kỳ bộ dạng ấm ức của nàng, cho nên mới thích trêu chọc nàng.”
Tạ cô nương vừa xấu hổ vừa tức giận, một khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ hồng lên, không phục nói: “Lẽ nào thiếp bây giờ không đáng yêu nữa sao?!”
Thái tử điện hạ thấy trêu chọc hơi quá, vội dụ dỗ nói: “Bây giờ cũng rất đáng yêu, có điều càng xinh đẹp hơn, tiểu cô nương nhà ta, càng ngày càng đẹp, đẹp đến nỗi khiến ta không muốn rời mắt.”
Lời khen ngợi thẳng thừng như vậy đã trực tiếp đánh trúng tim công chúa của Tạ cô nương, tai nàng đỏ ửng, ngại ngùng dời ánh mắt đi, nhưng nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể nào che giấu được, sau cùng nhịn không được lắp bắp hỏi một câu: “Thật, thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thái tử điện hạ khẳng định, hình như để tăng thêm tính thuyết phục, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó cười nói:
“Thật ra khi đó thích trêu chọc nàng, hoàn toàn là vì bộ dạng yêu tiền của nàng, giống như con sóc nhỏ mà khi bé ta đã nuôi, đem thứ mình thích đưa về ổ, sẽ không dễ dàng cho người ta thấy, cho nên ta muốn để cho nàng bị mất tiền.”
Vừa nghe thấy tính yêu tiền của nàng lúc trước, Tạ cô nương sắc mặt lại hồng lên, lúc trước là ngượng ngùng, giờ đây lại là xấu hổ, nghĩ lại nàng lần đầu tiên gặp đã bắt đầu gạt Cố Thần, cảm giác mất hết thể diện rồi.
Thế là nhịn không nổi phản bác: “Khi đó thiếp đã muốn xuất cung rồi, đương nhiên sẽ nghĩ cách nhận nhiều thêm một chút, có chút tài vật ở bên người mới có nghi thức, dù sao thì có tiền mới có thể sai quỷ khiến ma được mà, ai biết đột nhiên có thể sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Cố Thần lại lần nữa mỉm cười: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Kỳ thực ta khi đó ở Đại Giác tự nghe nói nàng muốn xuất cung, lại cảm thấy cách nghĩ của nàng đơn giản giống như đang nằm mơ vậy, Hoàng cung nơi đó đâu dễ ra, coi như phụ thân nàng là Tể tướng cũng không được, cũng chính là vì vậy, chuyện nàng muốn xuất cung căn bản chính là ngàn lẻ một đêm.”
Tạ cô nương nghe những lời này của hắn lập tức không vui, bĩu môi nói: “Vậy mà chàng khi ấy còn nói muốn giúp thiếp, hừ, quả nhiên là dụ dỗ thiếp, thiệt thòi cho thiếp khi đó còn nghĩ sẽ có một ngày hay không chàng từ trên trời xuống trực tiếp đem thiếp từ trong chiếc lồng đó mang đi, cũng may khi đó thiếp không biết lòng dạ xấu xa của chàng, bằng không sẽ thất vọng cự kỳ.”
Thấy nàng không xấu hổ không nóng nảy đem những thứ đã từng ảo tưởng nói ra, Cố Thần không chỉ buồn cười, trong lòng cũng rất vui, dù sao thì nàng nghĩ như vậy chứng tỏ trong lòng nàng hắn cũng rất quan trọng.
“Ta thật lòng muốn từ trên trời xuống đem nàng rời khỏi cung, đương nhiên cũng sẽ tiếp tục chăm sóc cho nàng a, vậy nàng còn cần tham tiền vơ vét của cải mà làm gì, huống hồ đi ra ngoài tránh né, trên người đem theo kim ngân cũng khá tốt, nàng lấy chén cơm từ nơi này của ta để làm gì?”
Tạ cô nương cảm thấy sẽ lần nữa trái tim bị kích động hoàn toàn thẹn quá hóa giận nói: “Chàng im miệng chàng im miệng, không cho phép nói nữa!”
“Đượ được được, ta không nói nữa!” Thái tử điện hạ liên tiếp bảo đảm, cuối cùng lại thở dài nói: “Cô nương ngốc, khi đó ta đưa vật kiện cho nàng, chỉ là để nhắc nhở nàng mà thôi, ai biết nàng như thế nào lại không phát giác ra.”
Không cần nói khi đó, coi như là lúc này, Tạ cô nương cũng không nghĩ ra nguyên có, nàng cẩn thận nghĩ lại một chút, cuối cùng vẫn là thất bại chống cằm không còn hơi sức hỏi Thái tử điện hạ: “Chàng muốn nhắc nhở thiếp điều gì, nói cho thiếp nghe đi.”
Thái tử điện hạ hơi dừng lại, sau đó mở miệng: “Nàng cũng biết, kỳ thực khi ta mới đến Đại Hoàn, vẫn là rất ghét nhạc phụ, bởi vì tra ra dì vì sơ suất của nhạc phụ mà khó sinh, chỉ là khi đó vẫn không biết nàng rốt cuộc có phải thân nữ của dì hay không, cho nên tâm tư đặt trên người nàng khó tránh khỏi tương đối nhiều.”
“Sau đó biết được nàng không phải nhi nữ của dì, cho nên tự nhiên cũng không để ý nàng nữa, sau đó nàng tiến cung, đúng lúc ta đang muốn đối phó với Thái hậu và Tôn Mai Y, cho nên liền muốn lợi dụng nàng, ai biết sau đó suýt nữa khiến nàng thiệt mạng, ta liền từ bỏ.”
“Ai biết nàng sau khi tỉnh lại liền trở về Tể tướng phủ thăm người thân, còn chạy tới đường phố lớn du ngoạn, ta vốn khi đó có chút áy náy đối với nàng, cộng thêm nhận được tin tức, Tôn gia hung ác chuẩn bị thích sát nàng, cho nên đặc biệt nghĩ cách để gặp được nàng.”
Giọng điệu của hắn mang theo hồi ức và cảm khái, Tạ cô nương lại có chút ngây ngẩn, nàng hoàn toàn không nghĩ qua, biến mất của nguyên chủ không chỉ có tay chân của Tôn Mai Y và nữ chủ đại đại, còn có cả nguyên nhân bên trong của Cố Thần, nàng nên hay không cảm ơn Cố Thần, nếu không nàng sao có thể xuyên việt giới hạn của thời không mà đến nơi này gặp được Cố Thần?
Nàng đối với nguyên chủ tuy là có áy náy, nhưng cũng không nồng nhiệt, nguyên chủ biến mất nguyên nhân phần lớn là do sự đấu đá nơi hậu cung, Tôn Mai Y không phục khiêu khích, Chu Tĩnh Tuệ mưu tính muốn thượng vị, hai người gặp nhau mới dẫn tới nàng xảy ra chuyện.
Còn Cố Thần trên thực tế chỉ là một thôi thủ mà thôi, hắn ngay cả khi có ý định lợi dụng nàng, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng muốn lấy mạng nàng, huống hồ sau đó còn vì áy náy với nàng mà đặc biệt cứu nàng một mạng.
Đủ loại như vậy, Tạ cô nương cũng không làm thánh mẫu vì chiếm được thân thể nguyên chủ mà áy náy, liền cùng Cố Thần phản bội, nói cho cùng Tạ cô nương cũng chỉ là một người ích kỷ, nhưng đây cũng chính là nhân tính không phải sao?
Có điều càng khiến Tạ cô nương ngạc nhiên là, Cố Thần nói ban đầu cố ý cùng nàng tương ngộ, Tạ cô nương nhịn không nổi hỏi: “Lẽ nào tiết mục bán thân tang phụ là do chàng an bài, sau đó lại chính chàng chạy tới phơi bày ra, chính là muốn thu hút sự chú ý của thiếp?”
Cố Thần sững người, theo đó nghĩ tới khi đó hắn dù sao cũng là dáng vẻ thứ hai, khẽ ho một tiếng: “Sao có thể chứ, nếu là ta an bài, sao có thể tìm một người sống nằm đó, còn nữa nữ tử bán thân đó, vốn chính là nhân vật lăn lộn nhiều năm trong Yên Hoa địa, ta sao có thể quen biết loại người đó.”
Thời điểm tỏ ra trong sạch ngàn vạn phải tích cực một chút, Thái tử điện hạ một mặt nghiêm túc nghiêm chỉnh.
Có điều tâm tư hiện tại của Tạ cô nương, một chút ghen cũng không có, ngược lại nhịn cười nói: “Ban đầu cách ném lửa vào những người như thế sao chàng nghĩ được hay vậy?”
Những chuyện này đều là lịch sử đen tối, xin đừng nhắc tới.
Thái tử điện hạ không trả lời, quả quyết chuyển đề tài: “Nói nhiều như vậy, nàng đã biết ta muốn nhắc nhở nàng điều gì chưa?”
“Ah?” Lực chú ý của Tạ cô nương quả nhiên bị dời đi, một mặt khổ sở nói: “Không biết, chàng mau nói!”
Thái tử điện hạ thầm thở phào một hơi, bắt đầu giải thích cho nàng: “Khi đó ta phát hiện nàng chủ động tiếp cận ta, ta muốn để cho nàng đề phòng ta, cách ta xa một chút, cho nên Cảnh Diệp đã tặng nàng một cái chặn giấy bằng đá màu huyết gà, ta liền tặng cho nàng một tay cầm bằng đá màu huyết gà, Cảnh Diệp tặng cho nàng kê du hoàng, ta cũng tặng như vậy, còn nữa trước khi đi Thanh Châu cứu nạn, Cảnh Diệp đã tặng cho nàng ngọc lục bảo, sau khi hồi Kinh ta cũng tặng cho nàng chuỗi hạt châu bằng ngọc như vậy, ta làm như vậy, là để nói cho nàng biết, bên cạnh Hoàng đế, bên cạnh nàng, đều có tai mắt của ta.”
Hắn nói xong, Tạ cô nương cũng không nói gì, chuyện này có phải quá uyển chuyển một chút rồi, nàng hoàn toàn cho rằng hắn là cảm thấy thích nàng cho nên mới tặng, kết quả bây giờ hắn cho cô biết, đây là nhắc nhở, là cảnh cáo, cảm thấy cổng thế giới mới lại được mở ra một cánh rồi……….
Hai người dọc đường nói không hết chuyện, sau khi đổi sang đường thủy thuận lợi mà đi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, cảm giác nhanh giống như là “Ngàn dặm giang lăng còn một ngày”, “Thuyền nhẹ đã qua vạn trọng sơn”.
Đợi sau khi thuyền cập bến, Tạ cô nương trông thấy cảnh lạ lẫm, bất giác hỏi: "Đây là đến đâu rồi?"
Thái tử điện hạ ngoài miệng trách cứ: “Nàng a, thật sự không quan tâm điều gì cả.” Nhưng trong mắt lại trần đầy sự dịu dàng, giải đáp câu hỏi của nàng: “Đây là Nhuận Châu.”
Nhuận Châu?
Tạ Bích Sơ trong lòng giật mình, lần nữa hồi tưởng lại những ngày qua, không nhịn nổi nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
Đang vào đầu mùa hè, cây xanh đã sum suê, sen nhỏ đã hé nở, đón nhận gió sông mang theo sự mát mẻ của nước và sự ấm áp của ánh mặt trời, kim ô rực rỡ, chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn dật của hắn, bộ dáng kiên cố như được lồng lên một tầng nhu quang.
Tạ Bích Sơ che miệng, nhưng vẫn không nhịn được mà cười lên, sau đó chớp mắt, giọng kéo dài tinh nghịch nói: “Tướng công——”
Cố Thần quay đầu nhìn đôi mắt long lanh của nàng, tựa như sóng nước nhấp nhô kia được ánh mặt trời vàng rắc lên, hắn ánh mắt chứa đựng sự nhu hòa cười một tiếng, theo đó cũng kêu nàng: “Nương tử, tiểu sinh bên này có lễ.”
Trên bến tàu sớm đã chuẩn bị xe, hai người ngồi trên xe đi đến biệt trang tinh tế bên bờ sông.
Mới vừa xuống xe, đã có một người trung niên nghênh đón ở cổng, hiển nhiên là đã đợi ở cổng lâu rồi.
“Chủ tử, người đã tới.”
Thái tử điện hạ không trả lời, ngược lại ẵm Tạ cô nương từ trên xe xuống, đặt nàng xuống đất xong lúc này mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Người trung niên kia vừa cùng Thái tử điện hạ tiến vào bên trong vừa giải thích: “Là lão gia, lão gia ở đây chưa quá ngày đã đi rồi, tiểu nhân thực sự không ngăn được.”
Cố Thần nhíu mày, hỏi: “Có nói cho ông ấy biết lần này phu nhân cũng tới không?”
“Tiểu nhân có nói theo những gì chủ tử phân phó, nhưng lão gia nói, đợi phu nhân tới đương nhiên cũng muốn đem phu nhân cùng đi, còn nói, còn nói chủ tử và phu nhân vẫn chưa thành thân, sống cùng một chỗ không hợp lý chút nào……….”
Ông ta vừa nói vừa len lén liếc vẻ mặt của Thái tử điện hạ, thấy hắn không tức giận mà là một mặt dở khóc dở cười, đột nhiên đem trái tim nhỏ bé đã nâng lên cao vút đặt xuống.
Thái tử điện hạ đương nhiên dở khóc dở cười rồi, nhạc phụ đại nhân nhà mình quá thẳng thắn, hắn không có điểm nào có thể làm hài lòng ông ấy, nhưng vẫn phải làm hài lòng vợ nếu không thì làm sao cái ung có thể vỡ đây?
Tạ cô nương ở bên thấy đối thoại giữa hai người cũng đi tới hội ý, biết lão gia mà người quản gia trung niên kia nói tới hẳn chính là Nam thần cha nhà mình.
Nhiều ngày như vậy không gặp, nàng quả thực có chút nhớ ông ấy, thế là Tạ cô nương mở miệng hỏi: “Phụ thân chuyển đi đâu rồi?”
Thái tử điện hạ lập tức nắm tay nàng nói:
“Chúng ta mới vừa tới, bây giờ đi thăm nhạc phụ đại nhân quả thực không ổn, chi bằng nghỉ ngơi trước đã rồi hãy đi, nàng đói chưa?”
Hắn vừa nói, Tạ cô nương lập tức thấy mình quả thực có chút đói, mấy ngày trên sông cũng không được ăn thứ gì tươi cả, thế là lực chú ý bị chuyển dời đi.
Thái tử điện hạ hướng quản gia nháy mắt, sau đó kéo vợ mình đi cho ăn.
Cho ăn chính là một khởi đầu tốt, ăn một bữa cũng có thể ăn bữa thứ hai mà, đợi Tạ cô nương thỏa mãn an ủi dạ dày của mình, đã là gần trưa ngày hôm sau rồi, Tạ cô nương quyết định đi tới chỗ Nam thần cha nơi đó ăn chực.
Nàng hoàn toàn là một bộ dạng ung dung tự tại, bởi vì nàng biết, bất kể là trên miệng Nam thần cha ghét Cố Thần như thế nào, kỳ thực trong lòng vẫn là rất thích hắn, tối thiểu là thích hơn so với Cảnh Diệp, hơn nữa chỉ cần nàng thích, Nam thần cha rốt cuộc cũng sẽ không ngăn trở nàng.
Giống như trước, ông biết rõ nàng và Cảnh Hoan sẽ không có kết quả, nhưng vẫn chống lại áp lực của Cảnh Diệp để mà ủng hộ nàng, tình yêu thương mạnh mẽ như vậy, Tạ Bích Sơ mãi mãi không bao giờ quên.
Có điều, làm một người khác trong cuộc, tâm tình Thái tử điện hạ vô cùng trầm trọng, nhạc phụ đại nhân không dễ trêu chọc, càng không có cách nào dễ giải quyết, hơn nữa hắn thua bởi tay nhạc phụ đại nhân không chỉ có , lần.
Nói ngay lần trước bị đánh một trận, sau này còn bị ép rời xa vợ mình, còn lần này nữa, trực tiếp phật ý mình dọn ra ngoài ở.
Thái tử điện hạ đương nhiên cũng biết nhạc phụ đại nhân không có ác ý gì với mình, chính là vì thừa nhận mình, cho nên mới bộc lộ ra tính tình thật, chứ không đối xử với người khác, một bộ nho nhã cao lãnh xa cách.
Mà nhạc phụ đại nhân bộ dạng như này, giống như là giận dỗi vì bị cướp đi bảo bối, nếu không muốn nói là một đứa trẻ, nhạc phụ đại nhân càng ngày càng giống đứa trẻ, cho nên hắn mới chỉ có thể như vậy dụ dỗ ông ta, một chút cũng không dám cứng rắn với ông.
Chính là như vậy nặng không được nhẹ cũng không xong, mới khiến cho hắn đau đầu.
Lại thấy bên cạnh vợ mình một bộ vô tư, thôi bỏ đi, việc điều đình với nhạc phụ đại nhân vốn là việc của hắn.
Hai (Cố) người (Thần) mang một đống quà đến cổng, quả nhiên Thái tử điện hạ không có sắc mặt tốt gì, Tể tướng đại nhân ngày xưa uy phong bát diện bây giờ hoàn toàn ở trạng thái thanh thản, ông mặc vào thường phục lại là một phong mạo khác, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến uy hiếp của ông đối với Thái tử điện hạ.
Đương nhiên trong mắt của Tạ cô nương, Nam thần cha vẫn luôn luôn soái, bất kể là mặc chế phục quan phương hay là quần áo bình thường, Nam thần mặc cái gì cũng đẹp!
Còn có điều khiến Tạ cô nương có chút nghi hoặc là, nàng thấy Tể tướng phu nhân cũng ngồi một bên, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên người Nam thần cha, bên trong chứa đựng tình ý không che giấu chút nào, bà ấy cười thản nhiên, so với bộ dạng ngày trước cúi đầu thu ánh mắt càng thêm ôn hòa.
Tạ cô nương cũng chỉ là ngây ra một chút, sau đó kêu một tiếng “Mẫu thân.”
Tể tướng phu nhân đáp một tiếng, theo bản năng nhìn nhìn Tạ Dịch Giang, thấy ông vẻ mặt không thay đổi chút nào, nụ cười trong mắt càng thêm nồng đậm, lúc này mới thở phào một tiếng, quay đầu lại nói: “Bao lâu rồi không thấy con, gầy đi nhiều vậy?”
Sự gần gũi hiếm hoi của hai mẹ con, Tạ Dịch Giang hướng Tể tướng phu nhân ra hiệu một chút, Tể tướng phu nhân hiểu ý dẫn Tạ cô nương vào hậu viện, để lại một mình Thái tử điện hạ đối diện với Tạ tể tướng. Hệ ương hiệp đệ.
Sau đó, Thái tử điện hạ lại bị đánh, vẫn không dám chống lại……….
Nguyên nhân gây ra chỉ là Thái tử điện hạ một câu nói, hắn nói hắn hai ngày sau muốn đưa Tạ cô nương trở về Đại Hi, ngay sau đó, nắm đấm của Tạ tể tướng liền tới.
Thảo luận kết thúc.
Bởi vì lần này Tạ tể tướng không cẩn thận đánh vào mặt của Thái tử điện hạ, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Thái tử điện hạ cố ý để cho ông đánh vào mặt, dù sao thì Tạ cô nương sau khi phát hiện cũng rất là đau lòng.
Còn về đề nghị Tạ cô nương tạm thời có quay trở lại Đại Hi hay không cũng thuận theo lý mà được đưa ra thảo luận lần nữa.
Ý của Tạ tể tướng đương nhiên là: Hai người vẫn chưa kết hôn, bên nữ lại phải đi tới bên nam sống, làm như Bảo nhi nhà ta nếu không có ngươi thì không ai thèm lấy vậy, lần trước bị ngươi cướp đi sống nhiều ngày như vậy còn chưa tính sổ với ngươi, bây giờ lại tới, tuyệt đối không được, muốn trách thì chỉ có thể trách lúc trước ngươi sao không có trực tiếp sắc phong cho Bảo nhi nhà ta, đáng đời ngươi!
Thái tử điện hạ lập tức bày tỏ sự phản bác, đem chuyện hai người ban đầu ở biên quan có bái đường qua ra nói.
Tạ tể tướng: Hừ, không có lệnh của cha mẹ, cũng không có lời của mối mai, tam thư lục sính cái gì cũng không có, chỉ bày ra một cái đường không, ai thừa nhận a?!
Thái tử điện hạ không cách nào, chỉ có thể ý vị nháy mắt cho vợ mình ở bên cạnh đang nín cười, đáng tiếc Tạ cô nương vô tư xem cuộc vui rất là thích thú, cười thiếu chút nữa ngồi không vững.
Thái tử điện hạ bất đắc dĩ chỉ có thể lấy sự thật ra nói đạo lý.
Tỷ như cái vị kia trong Kinh thành không chịu buông tha cho Tạ cô nương đuổi tới thì làm thế nào?
Tỷ như sau khi trở về Đại Hi, rất nhanh hắn sẽ đăng cơ, sau đó là bắt đầu các việc như đại lễ sắc phong Hoàng hậu cùng với đại hôn, Tạ cô nương nếu không ở đó, kích thước lễ phục sẽ không đo được, hơn nữa, sau này Tạ cô nương là Hoàng hậu, cần phải quản lý hậu cung, cho nên rất nhiều quy tắc trong hậu cung Đại Hi cũng cần bắt đầu học trước, để tránh sau này chân tay luống cuống.
Điểm trước Tạ tể tướng không thèm quan tâm, nếu nói trong Kinh thành là địa bàn của Hoàng đế, vậy Giang Nam một dải chính là địa bàn của Tạ Dịch Giang, ông đem Tạ cô nương đến sống ở nơi này, cho dù tiểu Hoàng đế có đến cũng không làm gì được ông.
Có điều nghe tới điểm thứ hai, Tạ tể tướng ngược lại lại bắt đầu thỏa hiệp, mặc dù trên miệng vẫn nói các loại như “Bảo nhi nhà ta thông mình như vậy-vừa nói liền hiểu-cho nên học cũng không cần học trước.” Nhưng trong lòng vẫn là vì vậy mà dao động.
Thái tử điện hạ thấy thế vội vàng thừa thắng truy kích, rốt cuộc thì cũng không dễ dàng gì làm cho nhạc phụ đại nhân nhà mình buông lỏng, có điều giá phải trả là, hai người tới một người đi, bởi vì nhạc phụ đại nhân yêu cầu hai ngày này trước khi trở về Đại Hi, giữ Tạ cô nương ở lại.
Tiễn Thái tử điện hạ xong, Tạ Dịch Giang dẫn Tạ cô nương vào thư viện, sau đó lấy một hộp trên đỉnh giá sách đưa cho nàng: “Đây đều là những thứ tốt cho con, đều là những đồ chơi nhỏ ngày thường cha tích cóp cho con.”
Tạ Bích Sơ vốn vẫn thật sự nghĩ rằng đồ chơi nhỏ là đồ chơi gì đó, kết quả mở ra xem, một xấp thật dày các loại khế ước văn thư, khế ước mua bán nhà khế ước gì cũng có.
Một xấp thật dày chia làm hai phần, một phần là của cảnh nội Đại Hoàn, phần lớn ở cảnh nội Nhuận Châu và Thanh Châu, các loại tiệm lương tiệm vải tiệm thuốc, còn có trang viên, còn có một xấp mỏng khác, là ở Hi Kinh.
Hơn nữa màu mực trên khế ước văn thư vẫn còn rất mới, rõ ràng là mới lập đó chưa lâu.
Tạ Bích Sơ nhìn, sống mũi cay cay, vành mắt cũng theo đó đỏ lên.