Đứng trong phòng tắm ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên đầy ưu thương, cô mất hồn vuốt những dấu vết xanh xanh tím tím trước ngực mình, nhớ lại hành hạ đêm hôm qua, lòng không khỏi chua xót.
Lăng Khắc Cốt vậy mà một chút thương tiếc cũng không có, trên người của cô trải rộng đầy những vết cắn lớn nhỏ, vết cào, mà nơi riêng tư nhất của cô truyền đến từng trận đau đớn, giống như bị tình huống chiến đấu kịch liệt ngày hôm qua thương tổn, đau rát.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô thổn thức, đau đến cau mày. Cô cẩn thận từng li từng tí thay áo ngủ bằng bông, tận lực không để đụng đến vết thương.
Đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến một hồi tiếng gõ cửa nhè nhẹ, âm thanh quen thuộc của Thẩm Đan truyền vào trong tai cô: "Bé con, anh vào nhé."
"Anh Thẩm, nhanh như vậy đã trở lại rồi hả? Anh không phải là bị chú Bách Hổ vẫn chưa gọi đi sao? Hoàn thành nhiệm vụ rồi hả ?" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan.
Anh rời đi mới khoảng một canh giờ, làm sao đã trở lại rồi?
"Không có." Thẩm Đan có chút ngượng ngùng đem một hộp thuốc cao trong tay nhét vào trong tay Hi Nguyên, sau đó liền đỏ mặt chạy mất. Đột nhiên anh xoay người làm một cái dấu tay gọi điện, nhiệt tình hướng về phía Hi Nguyên nói: "Anh đi làm, bé con có chuyện gọi điện thoại cho anh nhé."
Hi Nguyên gật đầu một cái, cười khoát tay với Thẩm Đan.
Thấy anh xuống lầu, cô mới cúi đầu nhìn lọ cao trong tay, vừa nhìn rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng giống như Thẩm Đan, hồng đến giống như ánh nắng chiều kiều diễm.
Cái này là dùng để. . . . . .
Anh làm sao biết cô bị thương bên trong?
Liếc mắt hướng bóng lưng của Thẩm Đan đầy cảm kích, Hi Nguyên trở về gian phòng của mình, ngồi lên giường trải đệm trắng công chúa, đem lọ cao mát lạnh bôi lên khắp các vết thương trên người mình. Sau lưng cùng là nơi u mật giữa hai chân, nhẹ nhàng bôi một lượt, nhất là nơi sưng đỏ phía dưới, cô chỉ chạm tới mép ngoài liền mắc cỡ không dám bôi vào đến bên trong.
Mắc cỡ đỏ mặt đem thuốc bỏ lên trên bàn, cô lại chui vào trong chăn lúc này đã không còn có độ ấm của Lăng Khắc Cốt.
Sau này, cô làm như thế nào đối mặt với Lăng Khắc Cốt?
Đặt ở trước mặt cô là một mớ bòng bong, cô gỡ thế nào cũng không ra được.
Tất cả giống như một đoạn phim chiếu chầm chậm lướt qua sáng ngời ở trước mắt cô, có thương yêu cưng chiều, có bảo bối, có khinh miệt, có thù hận. . . . . .
Nếu như giữa anh và cô chỉ có hận, vậy anh tại sao phải nuôi lớn cô giống như một bảo bối cơ chứ?
Nhưng nếu như anh yêu cô, thì tại sao lại vô tình tổn thương cô như vậy?
Ngày hôm qua anh không lưu luyến chút nào rời đi, đến bây giờ cũng không trở lại, là chán cô sao?
Chỉ một đêm liền chán ghét. . . . . .
Đang lúc cô buồn bực muốn chết thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Thấy dãy số xa lạ, cô có chút bồn chồn, vừa mới nhận điện, giọng nói từ tính mang theo khẩu âm lạ của Zu Cuella lập tức từ bên trong truyền đến: "Tiểu mỹ nhân, nhanh một chút ra ngoài! Không tới phút tôi liền đi vào bắt em!"
Nói xong, cũng không đợi Hi Nguyên trả lời, liền cúp điện thoại, khí thế bá đạo quả thật so Lăng Khắc Cốt chỉ có hơn chứ không kém.
"Stop! Tên heo sắc lang này, cũng không quản người ta có rãnh rỗi hay không, cứ như vậy liền cúp!"
Cô ném điện thoại lên trên giường, tiếp tục lâm vào trạng thái mơ hồ.
Cô bây giờ, nghĩ đến muốn hỏng rồi làm gì còn hơi sức mà quan tâm đến bất luận kẻ nào.
Cô cảm thấy mình giống như là con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, đáng thương không ai muốn.
Chú Ngân Báo đi châu Âu, Thẩm Đan cũng đi làm, cô ngay cả một người để tố khổ cũng không có, trừ bỏ giống như đưa đám, cô không biết còn có thể làm thế nào.
Mười lăm năm, cô lần đầu tiên cảm thấy vô dụng như vậy. Cho dù bị Tưởng Lệ Văn đánh thì cô cũng không từng có cô độc khó chịu như vậy. Chỉ bởi vì người vứt bỏ cô, làm nhục cô không phải là người khác, mà là Lăng Khắc Cốt cô thích nhất.
Qua mấy phút, điện thoại di động bị cô ném tới trên giường lại bắt đầu điên cuồng đổ chuông như muốn đòi mạng, cô càng không thèm để ý tới nó, người kia dường như lại càng vui mừng, từng hồi chuông lại một lần nữa khiến cho cô không có cánh nào tìm được sự yên bình.
Hi Nguyên nhấc điện thoại di động lên, căm tức hướng về phía ống nói rống to: "Heo sắc lang, anh muốn tìm người bồi bên cạnh thì mời đi hộp đêm, tôi không có thời gian bồi anh!"
Nói xong, cô hơi chút tức mình đem điện thoại di động ném một cái, không cho Zu Cuella cơ hội nói chuyện.
Điện thoại di động càng không ngừng vang lên, giống như cô không nhận điện thoại, Zu Cuella quyết không chết tâm vậy, cho dù cái đầu của Hi Nguyên có rúc vào trong chăn, thì âm thanh kia vẫn điên cuồng đòi mạng.
Hi Nguyên giận đến cắn răng nghiến lợi, giận đến ngay cả số điện thoại cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp cạy nắp sau tháo pin điện thoại ra, sau đó hả hê nói với cái điện thoại di động: "Xem anh còn dám ầm ĩ tôi nữa hay không!"
Nói xong, cô giống như một con gà mẹ xù lông, kiêu ngạo mà nhếch lên cái đuôi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nụ cười mê người. Nhưng cô lại không biết mặt người ở đầu điện thoại bên kia đã tối đen.
Ngồi ở trong làm việc hoa lệ còn hơn cả hoàng cung, tay Lăng Khắc Cốt thiếu chút nữa đem điện thoại di động cầm trong tay bóp vỡ. Cái khuôn mặt thành thục mà tuấn mỹ kia hiện đầy lo lắng, trong đôi tròng mắt đen hẹp dài lửa ghen thiêu đốt hừng hực, đỏ ngầu như tà dương.
"Khốn kiếp!" Anh một tay ném điện thoại di động đến trên cửa sổ sát đất, dây thủy tinh treo trên điện thoại di động khắc ba chữ "LKG" kia liên bởi vì anh dùng sức mà chia năm xẻ bảy, mấy hạt thủy tinh như đứa bé bị vứt bỏ tán loạn, vương vãi trên đất.
Tưởng Lệ Văn mang theo nụ cười hả hê đến gần bên cạnh anh, đầy giễu cợt nói: "Khắc Cốt, những lời em mới vừa nói anh còn không tin, hiện tại đã hiểu rõ rồi chứ. Bé con của anh căn bản cũng không an phận, bên ngoài có cả một đống lớn đàn ông. Thân thể của cô ta có lẽ đã sớm không còn thuần khiết, có lẽ đã sớm cho một tên đàn ông hoang dã nào đó rồi."
Lời của cô khiến sắc mặt của Lăng Khắc Cốt càng thêm âm hàn, một đôi con mắt xếch lên như muốn giết người. Anh không có ngước mắt, lạnh lùng nói với Tưởng Lệ Văn: "Đi ra ngoài!"
"Chẳng lẽ em nói sai? Khắc Cốt, bé con không giống em, con bé đối với anh căn bản cũng không trung thành. Em hiểu biết rõ anh thích con bé, nhưng anh đừng quên, cô ta là người thích tìm thú vui như thế nào, nói không chừng ngày nào đó sẽ cắm sừng anh!" Tưởng Lệ Văn không chút do dự từ trong cặp hồ sơ lấy ra một xấp hình, đột nhiên mấy tấm hình có chút mập mờ mở ra ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, so với báo cáo điều tra của Lý Vĩ còn rõ ràng hơn gấp bội.
Có mấy tấm là cảnh đêm trên đường phố, Hi Nguyên bị mấy người đàn ông đè ở trên tường cường hôn, sự kháng cự của cô ở dưới sự che giấu của ánh đèn không thấy rõ, không phân rõ cô rốt cuộc là đang cự tuyệt hay là đang hưởng thụ.
Còn có mấy tấm là ở trong một tòa lâu đài xa hoa, Hi Nguyên bị một người đàn ông mắt màu xanh dương ôm lấy hôn.
Con mắt Lăng Khắc Cốt quét một lần qua những tấm hình đó, nhưng không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là tàn khốc đối với Tưởng Lệ Văn nói: "Vụ Thượng Hoa cho cô đi làm, lưu loát chút, không nên để lại dấu vết. Những thứ khác không cần cô bận tâm!"
Trong lời Lăng Khắc Cốt nói ý vị uy hiếp rõ ràng, tựa hồ đang cảnh cáo Tưởng Lệ Văn, không cần nhiều lời chõ mõm vào.
Mặt của Tưởng Lệ Văn thoắt xanh thoắt trắng, giống như là hoa ngũ sắc. Sau một hồi lúng túng, cô ta cắn răng thân thể thẳng tắp, cung kính nói: "Tôi sẽ đi làm."
Lúc sắp xoay người, thuần phục cùng cung kính trong mắt cô ta lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt sắc bén ác độc.
Thứ cô ta không có được, nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên đó cũng đừng nghĩ lấy được!