Ngân Báo vừa làm giải phẫu cho Lăng Khắc Cốt, vừa không nhịn được rủa thầm. Cái thằng ngốc đầu dưa này! Máu của mình đặc biệt như vậy, còn dám bị thương! Nhóm máu bé con cũng đã hiếm, huống chi là máu nhóm O, RH âm tính như của cậu ta?
Trợ lý vừa lau mồ hôi cho anh, vừa gấp gáp nói: "Viện trưởng, đã hỏi kho máu của tất cả các bệnh viện, cũng không có máu nhóm O, RH âm tính. Tổng giám đốc mới vừa cho tiểu thư máu xong, trong cơ thể vốn là thiếu máu nghiêm trọng, báo hại chúng ta phải làm thế nào mới phải đây?"
Ngân Báo ngước đôi tròng mắt đẹp lên, không vui trợn mắt nhìn trợ lý một cái: "Câm miệng!"
Trợ lý bị sợ đến không dám nói nữa, chỉ lo âu nhìn Lăng Khắc Cốt sắc mặt tái nhợt trên bàn mổ.
Cả quá trình giải phẫu giống như đè nén, trên gương mặt tuấn mĩ như đứa nhỏ của Ngân Báo hiện đầy lo lắng, hoàn toàn không có vẻ hồn nhiên thường ngày nữa, dường như anh cũng đang vì Lăng Khắc Cốt đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Sau khi giải phẫu kết thúc, Ngân Báo tự mình đẩy Lăng Khắc Cốt vào phòng chăm sóc đặc biệt V bên cạnh Hi Nguyên, anh âm trầm, bi thống ngồi bên giường bệnh, nói với Lăng Khắc Cốt đang nằm im lìm trên giường: "Lão đại, lực sinh tồn của cậu không phải là rất mạnh sao? Còn không tỉnh lại cho tôi? Cậu còn không tỉnh, tôi liền đoạt lấy bé con !"
Nhưng lời của anh căn bản không có tác dụng, tròng mắt đen khép chặt kia của Lăng Khắc Cốt ngay cả động đậy một chút cũng không có.
"Lão đại, còn nhớ rõ chuyện lần đầu tiên cậu nhìn thấy bé con không? Cô bé ngã trong vũng máu, đôi mắt mở lớn nhìn cậu, trong miệng không ngừng gọi ba. Có phải cậu đã yêu bé con ngay từ giây phút ấy rồi đúng không? Cậu vứt cô bé ra ngoài đường cái, rồi lại không bỏ đi được, cuối cùng vẫn dẫn cô bé trở về. Cậu yêu cô bé như vậy, thật cam lòng nhường cho tôi sao?" Ngân Báo giống như thật sự đang muốn cướp người của Lăng Khắc Cốt vậy, anh đang uy hiếp Lăng Khắc Cốt còn đang hôn mê, nếu như cậu ta vẫn còn không tỉnh, anh sẽ lập tức tiến thêm một bước với Hi Nguyên.
Lăng Khắc Cốt vẫn không nhúc nhích như cũ. Đôi môi mỏng mím chặt không có một chút huyết sắc, cũng tái nhợt giống như gương mặt của anh vậy.
Máu trong cơ thể anh bởi vì tặng cho Hi Nguyên, hay bởi vì một dao kia khiến cho những giọt máu cuối cùng cũng cạn kiệt. Giải phẫu coi như rất thành công, nhưng Lăng Khắc Cốt mất quá nhiều máu nên vẫn còn trong vòng nguy kịch cao độ.
Ngân Báo hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lăng Khắc Cốt có thể gắng gượng qua được cửa ải này, giống như lúc trước còn là một sát thủ, Lăng Khắc Cốt luôn là bằng vào nghị lực sống ngoan cường gắng gượng vượt qua từng cửa ải khó khăn khiến cho người ta khó mà tin được. Còn nhớ rõ có một lần, Lăng Khắc Cốt bị thương nặng bị kẻ địch bức vào trong rừng mưa nhiệt đới đầy rắn độc cùng cá sấu, sau một tháng bốn người bọn họ tuyệt vọng cho là sẽ không còn được gặp lại cậu ta, thế nhưng cậu ta vẫn còn sống mà xuất hiện trước mặt bọn họ. Lúc ấy trên người của cậu ta quấn một dải băng quấn làm bằng da rắn lớn, một thân đầy vết thương. Khi anh vén mấy tầng da rắn kia lên, phát hiện phía dưới vết thương đã sinh mủ, nhiễm trùng nghiêm trọng. Bọn họ thật không biết Lăng Khắc Cốt lúc ấy đã dựa vào ý chí như thế nào, lại có thể từ rừng mưa nhiệt đới tràn ngập nguy hiểm mà thoát ra ngoài được. Đói bụng, ốm đau, sốt cao, còn có đầy rẫy những nguy hiểm khác, kẻ địch vây rình ở chung quanh, động vật hoang dã công kích không cách nào phòng được, giống như đã cận kề cửa tử, lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng. Một người bình thường sao có thể sống sót, nhưng cậu ta lại thoát ra được.
Mà bây giờ, bọn họ đã sớm không cần đem sinh mạng của mình ra mà đấu tranh vật lộn với sinh tử nữa, Lăng Khắc Cốt lại vẫn lấy sinh mệnh của chính mình ra làm trò đùa. Cậu ta có biết mấy người anh em bọn họ lo lắng cho cậu ta tới thế nào không? Có đến vài lần, vì cứu bọn họ, Lăng Khắc Cốt cũng sẽ vươn mình ra, thà mình bị thương, cũng phải để cho bọn họ an toàn hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên bốn người bọn họ đều coi cậu ta là người thân cận nhất trên thế gian này, kính trọng như một người cha, một người anh vậy.
Nhớ tới quá khứ, khóe mắt Ngân Báo không khỏi có nước mắt chảy xuống.
Lúc này cửa phòng bệnh bị người mở ra, Thanh Long cũng mất đi vẻ nho nhã trầm ổn thường ngày, tròng mắt đen không được cặp kính gọn vàng che giấu trầm xuống, tràn ngập bi thống, anh vừa xông vào phòng bệnh, liền lớn tiếng hỏi Ngân Báo: "Lão đại như thế nào?"
"Mất máu quá nhiều, máy móc đều đang thể hiển là chìm trong trang thái hôn mê sâu, hiện tại chỉ có thể trông đợi vào chính bản thân lão đại." Ngân Báo đau lòng lắc đầu.
Tình huống vô cùng không lạc quan, bọn anh bây giờ không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể đợi Lăng Khắc Cốt tự mình tỉnh lại.
"Tại sao có thể như vậy? Bệnh viện các anh làm cái gì? Thậm chí ngay cả máu mới cũng không có là sao?" Thanh Long bất mãn trách cứ Ngân Báo. Anh vừa nghe Thẩm Đan gọi điện thoại, lập tức chạy tới, cho tới bây giờ, anh vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện Lăng Khắc Cốt bị thương nặng.
"Cậu không phải không biết hiện tại cả nước đều trong tình trạng thiếu máu nghiêm trọng? Mặc dù cả thành Long hiện tại trừ trường hợp làm phẫu thuật cấp cứu ra sẽ không truyền máu, nhưng nếu như lão đại có nhóm máu bình thường, bằng quan hệ của tôi còn không tìm được máu hay sao? Nhưng cậu ta là máu nhóm O, RH âm tính!" Ngân Báo ảo não đấm cái bàn, mắt vằn lên tia máu.
"Chúng ta chỉ có thể đợi thôi sao?" Thanh Long bất lực ngồi vào trên ghế.
Mấy ngày trước gặp mặt, Lăng Khắc Cốt còn một thân sát khí khiến cho đối thủ trên thương trường bị sợ mà chào thua, hôm nay cậu ta cứ như vậy không có tức giận nằm ở trên giường bệnh. Trong đầu Thanh Long không ngừng thoáng hiện ánh mắt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt, ác độc, máu lạnh. Lăng Khắc Cốt đáng sợ giống như Diêm La kia thật sự đang ẩn trong người đàn ông yếu ớt đang nằm trên giường bệnh kia sao?
Lăng Khắc Cốt vẫn là đối tượng sùng bái của anh, là mục tiêu anh luôn muốn vươn tới. Hôm nay, thần tượng của anh lại ngã xuống.
"Biện pháp có thể nghĩ ra đều đã dùng rồi." Ngân Báo bất lực lắc lắc đầu. Uổng cho cái danh hiệu "Thần y" của anh, đến ngay cả anh em của mình cũng không cứu được.
"Lão đại thật ngu ngốc. Có lẽ ban đầu chúng ta nên ngăn cản bọn họ yêu nhau." Thanh Long không biết làm sao hình dung cảm giác trong lòng.
Lão đại và bé con thật có thể nói chính là nghiệt duyên, để cho tâm bọn họ đều xoắn chặt. Quá khứ không thể thay đổi được, ngăn trở giữa hai người bọn họ là món nợ máu không dễ gì vượt qua được. Cho dù lão đại có thể kết thúc món hận thù kia mà sống vui vẻ, bé con cũng không nhất định có thể tha thứ cho cậu ta.
Bé con đâm lão đại bị thương, bọn họ lại không thể trách cứ cô. Chỉ có thể oán số mạng, tại sao phải để cho hai người bọn họ yêu nhau.
"Thanh Long, đấy là số mệnh của hai người bọn họ, phần nhân duyên này chúng ta không cách nào ngăn cản, chỉ có thể chúc phúc mà thôi." Sau khi hiểu rõ được yêu là gì, tâm trí Ngân Báo trưởng thành rất nhiều. Yêu một người có lúc rất điên khùng cuồng loạn, bất luận cho dù là lực lượng gì cũng không cách nào ngăn cản.
"Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho bọn họ tổn thương nhau như vậy?" Thanh Long không thể nào tin nổi bé con đáng yêu như vậy lại có thể ngoan tuyệt đến mức thẳng tay tổn thương Lăng Khắc Cốt.
"Bé con biết chuyện năm đó, mà lão đại lại cho rằng đứa bé bé con mang không phải của cậu ta." Ngân Báo đột nhiên nhảy dựng lên, giống như là nghĩ tới chuyện gì đó, "Tôi đi điều tra chuyện này. Tôi nhất định sẽ chứng minh cho lão đại bé con trong sạch."
"Tôi sẽ chăm sóc tốt lão đại." Thanh Long nắm thật chặt tay Ngân Báo, bảo đảm với anh ta. Đột nhiên anh gọi Ngân Báo đang ở cửa phòng lại, dặn dò anh: "Phong tỏa tất cả tin tức, không để cho truyền thông có cơ hội biết chuyện lão đại bị thương."
"Tôi hiểu rõ! Người của tôi từ trước đến giờ thủ khẩu như bình!" (kín miệng) Ngân Báo gật đầu một cái. Nhìn trên người Lăng Khắc Cốt cắm vô số ống truyền đang dẫn những hóa chất vào cơ thể anh, lòng của Thanh Long không cách nào buông lỏng. Anh nên làm như thế nào mới có thể làm cho lão đại tỉnh lại?
Hi Nguyên ở phòng sát vách, kể từ sau khi Lăng Khắc Cốt rời đi, tâm vẫn rất đau. Cô cũng không biết là nguyên nhân gì, giống như mất mác một thứ gì đó. Ngây dại ngủ một giấc, lần nữa mở mắt, chỉ thấy Thẩm Đan với gương mặt trầm trọng ngồi ở bên giường.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Thẩm Đan thấy cô ngồi dậy, lập tức quan tâm tiến lên.
Hi Nguyên gật đầu một cái, cô dùng khóe mắt quan sát bốn phía, nhưng không có phát hiện người đàn ông để cho cô vừa yêu vừa hận đó. Anh tức giận vì cô đả thương anh sao? Rõ ràng là người gây thương thế cho cô trước chính là anh.
"Còn đau không?" Thẩm Đan giơ tay lên, đau lòng vuốt ve những băng gạc băng những vết thương của Hi Nguyên.
Hai người này, tất cả đều bị tình yêu thương tổn đến thương tích đầy mình. Một hôn mê bất tỉnh, một xem ra cũng muốn hỏng luôn rồi.
Vốn là thấy Hi Nguyên bị thương thì anh hận không thể giết chết Lăng Khắc Cốt, anh nghĩ muốn mang Hi Nguyên đi, nhưng khi Lăng Khắc Cốt ngực cắm dao găm từ trong phòng bệnh đi ra, nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, anh mới biết Lăng Khắc Cốt đối với bé con, yêu so với anh không hề kém, chỉ là chính anh cũng không hiểu rõ ràng lắm. Một khắc kia, anh quyết định, nhất định phải bảo vệ cẩn thận cái người anh yêu cũng đang bị tình yêu hành hạ kia.
Nhìn đôi tròng mắt đen đầy nhu tình kia của Thẩm Đan, khóe miệng Hi Nguyên thoáng nụ cười khổ.
Đau không?
Cô dường như đã không còn cảm thấy.
Lăng Khắc Cốt không xuất hiện, lòng của cô thế nhưng trống vắng.
Cô nên hận anh!
Còn mong đợi anh xuất hiện làm cái gì?
Vừa nghĩ tới gương mặt lãnh khốc ngoan tuyệt của anh khi tổn thương cô, cặp mắt mê mang của cô liền bị hận ý bao phủ.
"Ăn táo không?" Thẩm Đan cầm quả táo trên bàn lên, cười hỏi.
Hi Nguyên gật đầu một cái, vẫn trầm mặc không nói lời nào. Cô chỉ dùng ánh mắt mê mang nhìn tay Thẩm Đan gọt trái táo. Con dao gọt trái cây lóe lên, kích thích lòng cô. Còn nhớ rõ con dao găm trước ngực Lăng Khắc Cốt kia, cũng lóe lên ánh sáng lạnh như vậy.
"Thương thế của anh ấy thế nào?" Hi Nguyên đột nhiên mở miệng. Lăng Khắc Cốt mất nhiều máu như vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật đáng sợ.
Tên ngu ngốc kia, vì để cho cô ăn một chút cháo, lại dùng tới khổ nhục kế như vậy.
Tay Thẩm Đan đang gọt trái cây bỗng chốc run lên, lưỡi đao không cẩn thận cắt vào trong thịt.
"Thế nào không cẩn thận như vậy?" Hi Nguyên vội nắm tay Thẩm Đan, đặt ở bên môi, mút máu đang rỉ ra của anh.
Trong hai tròng mắt đen của Thẩm Đan có ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, tay anh run rẩy giơ lên, nghĩ vuốt ve gương mặt tinh khiết của Hi Nguyên, nhưng cuối cùng lại buông xuống.
"Chỉ là vết thương nhỏ. Trở về dán miếng dán cầm máu là được." Thẩm Đan rút ngón tay của mình về, thờ ơ cười nói.
"Anh Thẩm, anh có bí mật." Hi Nguyên nhìn sâu vào trong mắt Thẩm Đan, đôi tròng mắt đen trong suốt như suối nguồn trong núi kia đang lóe lên, cô nhìn một cái cũng biết anh đang che giấu cái gì đó.
"Tôi có thể có cái bí mật gì? Bé con, uống nước không?" Thẩm Đan ngượng ngùng đứng lên, cố gắng che giấu hốt hoảng của mình. Ngân Báo từng ra lệnh cho anh, cho dù Hi Nguyên cầm đao dọa giết anh, cũng không cho đem tình huống của Lăng Khắc Cốt nói với Hi Nguyên. Lăng Khắc Cốt đã hôn mê bất tỉnh, không thể lại khiến cho Hi Nguyên lo lắng, thân thể của cô hiện tại cũng rất yếu, sợ rằng không chịu nổi sự đả kích này.
Lòng của Hi Nguyên đột nhiên thấy bối rối, cô ngồi thẳng người, nhìn tròng mắt đen nhếch nhác của Thẩm Đan: "Nói cho em biết, Lăng Khắc Cốt thế nào?"
"Thiếu gia? Ngực thiếu gia được khâu mấy mũi xong cũng đã về nhà nghỉ ngơi rồi." Thẩm Đan cố gắng để tay mình không run rẩy. Giọng nói của anh trầm ổn vững vàng, không chút biểu hiện ra nội tâm đang rối loạn.
"Chỉ khâu mấy mũi thôi sao?" Lòng Hi Nguyên níu chặt, nhìn kỹ Thẩm Đan. Miệng vết thương nặng như vậy, chảy rất nhiều máu, sẽ không có chuyện gì thật sao?
Thẩm Đan bưng nước trở lại bên cạnh Hi Nguyên, dùng giọng điệu có chút bất mãn nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ, có thể khâu bao nhiêu mũi được chứ? Anh ta một câu cũng không lưu lại, liền bỏ lại em về nhà. Vị hôn thê của anh ta hôm nay xuất viện, có thể anh ta vội vã về theo cô ấy."
Thẩm Đan vì ngăn cản Hi Nguyên tiếp tục truy vấn ngọn nguồn, chỉ có thể cắt đứt nỗi nhớ nhung của cô. Để cho cô tạm thời khổ sở, dù sao cũng hơn để cho cô hoàn toàn hỏng mất. Cô ấy yêu Lăng Khắc Cốt như vậy, nếu nhìn thấy cái bộ dạng hiện giờ của anh ta, sợ rằng sẽ lại hôn mê bất tỉnh.
Nếu như cô tiếp tục truy vấn tin tức Lăng Khắc Cốt, anh không biết mình có thể bảo toàn nổi bí mật kia hay không.
Thấy Hi Nguyên vừa nghe ba chữ "Vị hôn thê" kia thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên sa sút, anh thật muốn nói cho cô biết Lăng Khắc Cốt bị thương rất nặng, hiện tại sinh mạng bị đe dọa.
Lời uy hiếp của Ngân Báo lần nữa văng vẳng bên tai anh, anh không thể không nắm chặt quả đấm, ép buộc mình nhịn xuống.
Hi Nguyên ngước đôi mắt lạnh băng lên, nhìn sâu vào trong mắt Thẩm Đan: "Anh Thẩm, anh có thể đưa em rời đi không?"
Nhớ ngày đó khi Thang Mang Lâm xảy thai, Lăng Khắc Cốt khẩn trương đến giống như muốn ném cả mạng đi, nhưng đứa bé của cô, anh lại khinh thường có nó, thậm chí tàn nhẫn giết chết. Nếu đã ghét cô như vậy, cô còn ở lại chỗ này làm cái gì?
Lăng Khắc Cốt chẳng những giết chết ba Dã Lang, còn hại chết bảo bảo trong bụng cô.
Cô muốn rời khỏi người đàn ông khiến cho cô đau lòng này.
"Bé con, em không thể rời đi." Thẩm Đan lo lắng nắm bả vai Hi Nguyên. Tình cảm giữa cô và Lăng Khắc Cốt phải có một kết quả, nếu như bây giờ cô rời đi, về sau nhất định sẽ hối hận.
Lăng Khắc Cốt mặc dù làm thương tổn Hi Nguyên, nhưng cũng dùng tánh mạng của mình để mà chuộc tội.
"Anh ta muốn kết hôn, cô dâu không phải tôi! Anh ta nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi chính là nghiệt chủng! Cho nên anh ta không cần nó!" Hi Nguyên khóc dựa vào trong ngực Thẩm Đan. Cô cảm thấy mình sắp hỏng mất. Hai thứ tình cảm đôi lập yêu và hận hành hạ lòng của cô."Anh ta nói đứa bé của tôi là của người khác, Anh Thẩm, anh tin không?"
"Không tin!" Thẩm Đan vô cùng kiên định gật đầu, ở đây nhất định có hiểu lầm, anh không biết tột cùng nguyên nhân gì khiến Lăng Khắc Cốt hiểu lầm Hi Nguyên, "Bé con, có thể nói cho tôi một chút sự việc giữa em và thiếu gia hay không?"
Nghe được lời Thẩm Đan nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên ửng đỏ ngượng ngùng. Chuyện thân mật giữa cô và Lăng Khắc Cốt như vậy, kêu cô thế nào mở miệng.
"Tôi biết rõ em rất khó xử, nhưng vì có thể giải tỏa hiểu lầm cho em, tôi phải biết mỗi một chi tiết dù là nhỏ nhất." Thẩm Đan trịnh trọng nhìn Hi Nguyên, trong mắt đầy thành thật.
Hi Nguyên xấu hổ gật đầu một cái.
"Lần đầu tiên của hai người là như thế nào? Lúc đó anh ta tỉnh táo không?" Thẩm Đan đột nhiên nói ra nghi vấn trong lòng. Một người đàn ông, nếu như khẳng định người phụ nữ của mình mang thai đứa bé của người khác như vậy, nhất định cho rằng ngày đó, mình chưa từng đoạt lấy đối phương. Mà Hi Nguyên mang thai hơn bốn tháng, tính theo ngày thì, phải là chuyện hơn nửa tháng trước khi mình trở về.
"Đó là vào một ngày mưa, tiếng sấm thật to, em đi tìm ba. Sau đó anh ấy giống như biến thành một người khác, liền. . . . . ." Hi Nguyên mắc cỡ không cách nào nói tiếp nữa. Ngày đó ánh mắt Lăng Khắc Cốt tràn ngập cuồng dã cùng nhiệt tình, cô chỉ nhớ rất rất đau, không có suy nghĩ nhiều anh tại sao không giống anh lúc bình thường.
"Ngày thứ hai, tôi tỉnh lại thì lại thấy anh ấy từ trong phòng của Tưởng Lệ Văn đi ra. Anh ấy căn bản cũng không yêu thích tôi." Hi Nguyên cắn môi, đau lòng nói.
Lần đầu tiên của cô không có hoa tươi lãng mạn, không có một lời ngon tiếng ngọt, chỉ có đau đớn. Mà đau đớn đi qua, chính lại là đau lòng.
"Thiếu gia chưa bao giờ vì chuyện đêm đó giải thích với em hoặc nói xin lỗi em sao?" Thẩm Đan không hiểu nhìn Hi Nguyên. Lăng Khắc Cốt cùng Tưởng Lệ Văn không thể nào có quan hệ. Tất cả mọi người có mắt liền nhìn ra, chỉ có Tưởng Lệ Văn luôn tìm mọi cách đoạt lấy Lăng Khắc Cốt, mà Lăng Khắc Cốt căn bản là khinh thường cô ta.
"Không có." Hi Nguyên thất thần đau lòng lắc đầu. Có thể nói cái gì? Nên nói cái gì? Chẳng lẽ nói với cô "Thật xin lỗi, tôi chính là thích Tưởng Lệ Văn. Đêm hôm đó em cứ coi như chưa từng xảy ra" sao ?
"Lần thứ hai là chuyện sau đó bao lâu?" Thâm tâm Thẩm Đan dần dần sáng tỏ, anh nghiêm túc hỏi Hi Nguyên. Cái vấn đề này là mấu chốt của cả sự kiện này, nếu như anh đoán không lầm, thiếu gia tới lần thứ hai này mới nghĩ là anh ta với Hi Nguyên triền miên lần đầu tiên.
"Là sau khi anh trở về, em cũng không nhớ rõ nữa." Hi Nguyên cắn môi.
Thẩm Đan rốt cuộc xác định lão đại hiểu lầm. Hi Nguyên không nhớ rõ, thế nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng. Bởi vì ngày đó anh ở ngoài cửa tới gần trọn một đêm. Anh còn nhớ rõ bé con bị thương.
Đây chính là vấn đề mấu chốt.
Là ai thủ tiêu bằng chứng bé con và Lăng Khắc Cốt ở cũng với nhau lần đầu tiên?
Người có thể có cơ hội tiến vào gian phòng Lăng Khắc Cốt, chỉ có ông nội.
Ông nội? !
"Bé con, em nhất định phải giải thích rõ chuyện này cùng lão đại, nếu như còn đánh như vậy nữa, tôi sẽ dẫn em đi."
Giọng nói Thẩm Đan có chút khàn khàn, đối với nghi vấn của mình anh cảm thấy thật là đáng sợ.
"Giải thích cái gì?" giữa cô và Lăng Khắc Cốt có gì cần giải thích? Hi Nguyên nghi ngờ nhíu mày.
"Giải thích về lần đầu tiên của hai người. Nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi." Thẩm Đan không yên tâm dặn dò Hi Nguyên. Mặc dù anh rất thích Hi Nguyên, cũng hy vọng có thể đem cô rời xa Lăng Khắc Cốt, nhưng anh không thể ích kỷ như vậy, khiến hai người rõ ràng yêu nhau lại cũng nhau bỏ qua tình cảm của mình.
Anh nhất định phải đi tìm ông nội, cùng anh hỏi rõ ràng. Nếu quả thật là ông nội làm, anh sẽ thay mặt ông nội chịu đòn nhận tội.
. . . . . .
Ngân Báo cầm tờ xét nghiệm hưng phấn chạy vào phòng bệnh Lăng Khắc Cốt, hướng về phía Thanh Long với gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lăng Khắc Cốt kêu to: "Thanh Long, tôi làm xét nghiệm DNA, đứa bé kia và lão đại tỷ lệ giống đến %. Hiểu lầm giữa lão đại và bé con có thể được tháo gỡ rồi. Tôi đã nói mà sao có thể nghi ngờ đứa nhỏ bé con mang là của người khác chứ."
Thanh Long nặng nề nhìn gương mặt cười sáng lạn như đứa nhỏ của Ngân Báo, tâm tình nhưng không cách nào vui mừng giống như anh ta: "Đứa bé kia đã mất rồi. Bị lão đại tự tay giết chết."
"Anh nói đúng." Ngân Báo giống như quả bóng bị xì hơi, vô lực thu hồi nụ cười. Lão đại nếu như biết rõ đứa bé cậu ta giết chết chính là con của cậu ta thì không biết sẽ tự trách đến như thế nào? Không thể nghi ngờ chính là cắm một dao vào trái tim cậu ấy. Cậu ta sống cũng đã sắp năm, lại vẫn ngây thơ như vậy, về sau giải thích rõ hiểu lầm, bé con và lão đại mới có thể có được hạnh phúc.
"Vậy chúng ta làm thế nào?" Ngân Báo ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Thanh Long.
"Trước cứ giữ yên lặng đã! Chờ đợi thời cơ lại nói." Thanh Long vỗ vỗ bả vai Ngân Báo, con mắt tối đen thâm trầm thận trọng nhìn tới trước trên giường bệnh liền hô hút cũng hết sức hơi yếu Lăng Khắc Cốt, "Hiện tại chuyện quan trọng nhất là cứu sống lão đại."
"Tôi hiểu." Ngân Báo gật đầu một cái. Đưa tay cầm tay Thanh Long.
. . . . . .
Thang Mang Lâm ở bệnh viện mấy ngày, Sơn Miêu vẫn như người hầu trung thành, chăm sóc cô cẩn thận. Hôm nay, cô xuất viện, anh lại thần bí nói với cô: "Tôi dẫn em đi hái sao."
"Hái sao?" Thang Mang Lâm lo lắng sờ sờ trán Sơn Miêu. Đầu óc anh không phải có vấn đề chứ? Sao có thể hái sao?
"Em đi rồi sẽ biết." Sơn Miêu nháy mắt mấy cái với cô, mị hoặc cười tà.
Thang Mang Lâm giống như trúng tà nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ khác thường của Sơn Miêu, cặp mắt đào hoa kia sao mà thâm tình đến vậy? Ai có thể tin tưởng một hoa hoa công tử sẽ hiểu yêu là gì?
Sơn Miêu lôi kéo Thang Mang Lâm ngồi vào chiếc xe Hummer dòng Đức, nụ cười muốn nói có bao nhiêu rực rỡ liền có bấy nhiêu rực rỡ.
Anh không kềm chế được vuốt mái tóc màu nhuốm vàng rám nắng, tiêu sái khởi động xe thể thao. Dọc theo đường đi, anh liên tiếp quay đầu đi nhìn Thang Mang Lâm, trong mắt đầy tự tin cùng nụ cười thỏa mãn.
Hummer dừng ở trước một dãy cao ốc sang trọng, Sơn Miêu lôi kéo cô chạy vào trong. Thang máy là loại nhận dạng dấu vân tay, cần Sơn Miêu xác nhận vân tay mới có thể đi vào.
"Nơi này có sao sao?" Đứng ở trong thang máy, Thang Mang Lâm vẫn có chút mông lung.
"Ha ha, sao thì chỗ nào cũng có." Sơn Miêu cười tà mị. Khi thang máy dừng ở lầu cuối thì anh kéo Thang Mang Lâm kéo ra khỏi thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy, Thang Mang Lâm liền bị những điều nhìn thấy trước mắt làm cho hoảng sợ. Nguyên một tầng lầu to lớn này thế nhưng chỉ có một căn hộ duy nhất. Ra khỏi thang máy chính là phòng khách. Phòng khách rộng rãi xa hoa giống như hoàng cung Châu Âu, khắp nơi nạm vàng khảm ngọc. Giữa phòng khách là chiếc đèn to bằng mấy nghìn viên thủy tinh sáng chói, lóe lên ánh sáng hoa lệ, giống như ánh sao lóe sáng trong đêm.
"Hoan nghênh tới lâu đài của tôi." Sơn Miêu mị hoặc dựa sát vào sau tai Thang Mang Lâm, ôm hông của cô nói.
"Đây là nhà anh?" Thang Mang Lâm kinh ngạc quay đầu lại, căn hộ tọa lạc ở khu vực xa hoa nhất Long thành, ngay sát trung tâm tài chính phồn hoa nhất. Chỉ cần đi một đoạn ngắn chính là khu trung tâm thương mại. Phòng ốc ở khu vực này đắt chết người, có thể được ở nơi như này, không giàu cũng quý.
"Thích không?"
"Nhà của anh có quan hệ gì với tôi? Tôi nên nói cái gì đây? Nếu không còn gì nữa tôi liền đi nha." Thang Mang Lâm đẩy tay Sơn Miêu vòng bên hông ra, khinh thường nói.
"Nhắm mắt lại, tôi dẫn em đi hái sao." Sơn Miêu thần thần bí bí cười nói.
"Nhắm mắt?" Thang Mang Lâm nghe lời nhắm mắt lại, nhưng cô lại vẫn lo lắng Sơn Miêu sẽ lừa cô giống như trước đây, liền mở he hé ra một cái khe hẹp, len lén quan sát.
Sơn Miêu để tùy ý, cười đẩy cô vào một gian phòng ngủ.
Thang Mang Lâm bước vào căn phòng ngủ lớn tới mức có thể làm thành một cái sân bóng rổ, kinh ngạc trợn to hai mắt. Căn phòng ngủ này ở giữa đặt giường lớn đủ để năm người nằm, cột giường lóe sáng chói mắt, trên tường treo bức họa Renoir, hơn nữa tuyệt không phải đồ dởm. Nhưng khiến cho Thang Mang Lâm kinh ngạc chính là vòng hoa kim cương treo ở nóc nhà. Từng viên từng viên kim cương thô, viên cỡ lớn cho thể so với trái trứng gà lóa sáng chói mắt.
Sơn Miêu cười đứng ở trước mặt Thang Mang Lâm, đưa tay nhẹ nhàng vung lên, hai tay lần nữa mở ra thì trong lòng bàn tay có thêm một viên kim cương thật lớn: "Sao tới rồi."
"Thật là đẹp!" Thang Mang Lâm không khỏi hoan hỉ hít vào một ngụm khí. Viên kim cương này không chỉ là lớn, độ tinh khiết cùng sắc màu cũng rất đẹp, quả thật có thể xưng là cực phẩm.
"Có muốn có nó hay không?" Sơn Miêu ở trước mặt Thang Mang Lâm bí ẩn, ác ý mím mím môi mỏng.
"Tôi hái được thì liền thuộc về tôi?" Thang Mang Lâm cắn môi, nhìn Sơn Miêu.
"Dĩ nhiên!" Sơn Miêu ý xấu cười cười, "Người nào hái được liền là của người đó. Hai ta tranh tài, xem ai hái được nhiều."
"Anh cao như vậy, cuộc so tài này không công bằng." Đôi mắt xinh đẹp của Thang Mang Lâm nháy nháy, bất mãn nũng nịu.
"Tôi ngồi cạnh được chưa?" Sơn Miêu không thể làm gì khác hơn là ủy khuất ngồi xổm hai chân xuống, đầu thì vi vu theo Thang Mang Lâm phía trên cao.
"Bắt đầu!" Thang Mang Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh hơn Sơn Miêu một bước hái kim cương trên nóc nhà.
"Không công bằng, tôi với không tới." Sơn Miêu cố ý oán trách, trong mắt lại đầy cưng chìu cùng nhu tình.
"Đáng đời!" Thang Mang Lâm tiếp tục lấy xuống viên kim cương thứ hai. Vòng hoa kim cương gắn trên nóc nhà này, chỉ cần cô nhẹ nhàng nhón đầu ngón chân lên là có thể chạm được. Cô hưng phấn hái kim cương, mà Sơn Miêu thì ở phía sau cô chậm rãi hái.
Chỉ chốc lát sau, tay của cô liền cầm không hết được số kim cương đã hái, lúc này, Sơn Miêu đưa tới một rổ trúc nhỏ: "Để sao vào đây."
Thang Mang Lâm đoạt lấy, liền lại hưng phấn tiếp tục hái "Sao". Mặc dù động tác Thang Mang Lâm rất nhanh, nhưng để lấy được hết vòng hoa kim cương kia xuống cũng tốn hơn một giờ.
Lấy xuống một viên "Sao" cuối cùng, Thang Mang Lâm hả hê nhìn Sơn Miêu: "Xem xem tôi hái, có phải nhiều hơn anh hay không?"
Sơn Miêu cười đem những ngôi sao đang cầm trong tay cũng thả vào trong giỏ xách của cô: "Những thứ này vốn chính là muốn tặng cho em."
"Thật cho tôi?" Thang Mang Lâm vẫn có chút không thể tin được. Những thứ kim cương này để chung vào một chỗ, ít nhất cũng đáng mấy chục triệu.
"Tôi ngay cả người cũng là của em, mấy viên kim cương này tính là gì?" Sơn Miêu cười bất cần. Anh trịnh trọng dắt tay Thang Mang Lâm, cười nói: "Tôi mới vừa hái được một chuỗi kim cương đẹp nhất, mang trên tay em nhất định rất đẹp."
Đôi mắt Thang Mang Lâm nhấp nháy, nhíu nhíu nhìn Sơn Miêu. Cô đột nhiên phát giác Sơn Miêu không hề ghê tởm giống trong ấn tượng của cô, thậm chí có chút anh tuấn.
Đang lúc tim cô tim đập mạnh và loạn nhịp thì một chiếc nhẫn xinh đẹp xuất hiện trên ngón trỏ của cô.
Sơn Miêu đột nhiên quỳ gối trước mặt cô, thành khẩn nói: "Gả cho tôi. Mang Lâm, vì em tôi có thể hái xuống tất cả sao."
"Gả cho anh?" Thang Mang Lâm giơ tay lên, thưởng thức chiếc nhẫn tạo thành từ kim cương hồng Nam Phi cực phẩm, trong mắt có chút nghi ngờ. Cô không biết mình có nên đồng ý anh hay không. Cô vẫn muốn gả cho Lăng Khắc Cốt, nhưng hôm nay lòng của cô thậm chí có một chút dao động. Là bởi vì kim cương khắp phòng này, hay là bởi vì chân thành trong mắt Sơn Miêu? Cô không hiểu.
"Chỉ cần em gả cho tôi...tôi lập tức liền đem toàn bộ tài sản sang tên cho em." Sơn Miêu kéo tay Thang Mang Lâm đến bên môi, in lên đó một nụ hôn nhiệt tình, nồng tình trong mắt của anh sâu như vậy, rừng rực Thang Mang Lâm chưa từng có phát hiện qua trong mắt của Lăng Khắc Cốt. Say mê như lửa này khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Mang Lâm hiện lên một rạng mây hồng.
"Tôi rất tham tiền, không phải cô gái tốt." Thang Mang Lâm nhắc nhở Sơn Miêu.
"Tôi hiểu rõ, em muốn cái gì tôi đều sẽ mua cho em." Sơn Miêu cười hôn lên cánh môi đỏ tươi của Thang Mang Lâm.
"Tôi muốn núi vàng." Thang Mang Lâm lộ ra ánh mắt tham lam, cố ý gây khó dễ cho Sơn Miêu.
"Tôi sẽ cấp cho em một tòa, vị trí là do em chọn." Sơn Miêu thờ ơ nói. Giống như tạo một ngọn núi vàng là một chuyện cỡ nào đơn giản, anh nói rất dễ dàng.
"Tôi ngày hôm trước nhìn trúng một bộ dây chuyền bảo thạch xanh của Vương phi Anh quốc thế kỷ . Nghe nói đã được một nhân vật thần bí mua với giá tám trăm ngàn Đô-la." Thang Mang Lâm khiêu khích nhìn Sơn Miêu. Cô không tin lời của anh, cô nghĩ muốn cái gì anh đều có thể đưa cho cô? Mạnh miệng ai cũng có thẻ nói được nhưng làm được thì rất khó.
"Có phải là “Thiên sứ xanh” mới được bán tại cuộc bán đấu giá Tô Phú Bỉ tại Pháp ngày hôm trước hay không?" hai hàm răng trắng của Sơn Miêu đột nhiên lộ ra, cười đến rực rỡ.
"Anh biết?" Thang Mang Lâm kinh ngạc nhìn Sơn Miêu. Cái người Sơn Miêu này không phải cũng quá là thần thông rồi hay sao, ngay cả cô nói tới giây chuyện được bán đấu giá tại đâu cũng biết. Thật ra thì cô cũng không phải muốn giây chuyền kia, chỉ là muốn làm khó Sơn Miêu một chút mà thôi. Mặc dù cô thích tiền, nhưng cũng không phải là tham lam. Cho tới nay, đều là Lăng Khắc Cốt tặng đồ cho cô, cô chưa bao giờ chủ động thích hay hỏi xin cái gì. Cô thậm chí rất ít động tới thẻ vàng Lăng Khắc Cốt đưa cho cô, chỉ ngoại trừ một lần duy nhất dùng để trả chi phí phẫu thuật cho ba cô kia.
"Rất không khéo, tôi chính là cái nhân vật thần bí kia." Sơn Miêu kiêu ngạo cười. Vốn là anh tính toán đợi ngày kết hôn, đem bộ dây chuyền “Thiên sứ xanh” này làm quà tặng cho cô. Cô mặc áo cưới cô dâu trắng noãn, trên cổ mang bộ dây chuyền bảo thạch xanh lá hoàn mỹ này, nhất định sẽ vui sướng như đứng giữa một bầy tiên nữ vậy.
"Anh? Không thể nào?" Thang Mang Lâm giống như bị ngốc, cái miệng hồng nhỏ nhắn mở lớn, trong đôi con người trong vắt xinh đẹp nổi bật không thể tin được. Cái dây chuyền kia có tới gần tám trăm ngàn, đem chất đống cũng có thể làm thành một tòa núi nhỏ, đây chính là một khoản tiền rất lớn, đối với một người lớn lên trong nghèo khổ như cô chính là một con số trên trời, Sơn Miêu ngyas cả một chút xót tiền cũng không có sao?
"Xem qua em sẽ biết rõ." Anh dắt Thang Mang Lâm đi tới bên tường bức treo bức họa Renoir kia, không biết anh nhấn cái nút nào, bức họa kia lập di chuyển về phía bên cạnh, phía sau bức vẽ xuất hiện một cái két bảo hiểm.
Sơn Miêu bình tĩnh mở mật mã két, chỉ nghe một tiếng âm thanh thanh thúy vang lên, cửa két bảo hiểm mở ra.
Cái két bảo hiểm này quả thật chính là một kho báu, Thang Mang Lâm thấy bên trong có một đống châu báu chói mắt, những thứ khác không nói, từng cặp vàng thỏi cũng đã khiến cho cô nhìn muốn lác cả con mắt. Thang Mang Lâm cảm giác mình giống như biến thành bốn mươi tên cướp trong truyện Simba, đọc một câu 'vừng ơi mở ra' xong, liền phát hiện một kho báu.
"Những thứ này đều là của anh?" Thang Mang Lâm chỉ chỉ vào chỗ những cặp vàng thỏi và châu báu trong tủ bảo hiểm, ngây ngốc hỏi Sơn Miêu. Đầu óc của cô cho tới bây giờ vẫn còn hỗn độn, không có cách nào hiểu rõ những chuyện đang xảy ra.
"Đây chỉ là một phần nhỏ, phần lớn tài sản của tôi đều được giữ ở ngân hàng Thụy Sĩ." Sơn Miêu cười xoa xoa tóc Thang Mang Lâm. Anh đột nhiên phát hiện cô cũng có phẩm chất riêng rất đặc biệt. Cho tới nay, cô ở trước mặt anh đều là khôn khéo, có chút nho nhỏ tham tiền, một bộ dạng rất là hám giàu. Cho nên anh yêu vô cùng bộ dạng hiện tại này của Thang Mang Lâm.
Anh từ trong đống châu báu lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, ở trước mặt Thang Mang Lâm mở ra: "Có phải là em muốn “Thiên sứ xanh” hay không?"
"Anh. . . . . Anh. . . . . . Anh . . . ." Thang Mang Lâm kinh ngạc há to mồm, lắp bắp không thốt nên lời, "Thật sự là anh mua được nó?"
“Thiên sứ xanh” này so với trong hình còn đẹp hơn, bảo thạch xanh lá hoàn mỹ này quả thật không tìm được một chút tỳ vết nào, mỗi một viên cũng trong suốt chói mắt, lộ ra ánh sáng màu xanh lá như hồ nước.
"Gả cho tôi, nó sẽ là của em." Sơn Miêu hấp dẫn đung đưa “Thiên sứ xanh’ trước mặt Thang Mang Lâm. Nếu cô thích châu báu, anh liền đem đồ trang sức cực phẩm trên toàn thế giới đều mua về cho cô. Nếu như dùng tiền có thể mua được tình yêu của cô, anh nguyện ý đem toàn bộ tài sản ra để phối hợp.
"Tôi có thể bán nó lấy tiền hay không?" Thang Mang Lâm liếm liếm đôi môi, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Sợi dây chuyền này trị giá tám trăm ngàn! Nếu như bán đi, tám trăm ngàn nhân dân tệ, có thể chất đầy cả một căn phòng đi?
Nghe được lời Thang Mang Lâm nói Sơn Miêu không vui khép hộp trang sức lại, đây là quà tặng kết hôn anh muốn đưa cô, cô thế nhưng một chút quý trọng cũng không biết, còn muốn bán đi đổi ra tiền. Tâm ý của anh cô một chút để ý cũng không có sao?
Sơn Miêu tức giận nhìn chằm chằm Thang Mang Lâm: "Không thể!"
"Vậy thôi!" Thang Mang Lâm vừa nghe không thể bán, lập tức thất vọng đẩy Sơn Miêu ra, cô không dám mang dây chuyền tám trăm ngàn rêu rao khắp nơi, lại không thể bán để đổi ra tiền mặt, chẳng lẽ khóa ở trong tủ bảo hiểm làm đồ trang trí?"Không thể đổi thành tiền thật đáng tiếc. Sợi dây chuyền này tôi lại không thể làm thành cơm ăn, chính anh tự mình giữ đi. Hôm nay mệt quá, tôi đi nha."
Nói xong, cô xoay người muốn đi.
Vừa thấy Thang Mang Lâm muốn rời khỏi, Sơn Miêu dáng vẻ nóng nảy kéo cô lại: "Quà tặng tôi đưa em không cho bán đi! Em muốn tiền, tôi sẽ cho em!"
"Anh có ý gì?" Thang Mang Lâm vừa nghĩ đến tám trăm ngàn liền căng thẳng, lại nghe tới Sơn Miêu nói muốn đưa tiền cho cô. Cô không có nghe lầm chớ? Cô gặp phải Sơn Miêu thật đúng là một kẻ lấy tiền làm đá đập đầu kẻ ngốc.
Sơn Miêu từ trong túi móc ra một quyển chi phiếu mỏng, vội vã ký tên của mình lên đó, sau đó đưa cho Thang Mang Lâm: "Con số em cứ tùy tiện tự điền vào, chỉ cần không bán “Thiên sứ xanh” là được."
"Anh thật sự hào phóng như vậy? Tôi điền mười con số anh cũng không tức giận?" Thang Mang Lâm ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Sơn Miêu. Muốn cô tùy tiện tự điền con số.
"Cái người ngu ngốc này!" Sơn Miêu giận đến nghĩ muốn bóp chết Thang Mang Lâm. Cô rõ ràng nhìn rất thông minh, thế nào lúc mấu chốt luôn là vờ ngớ ngẩn? “Cả người tôi tất cả đều thuộc về em! Tiền của tôi toàn bộ cũng thuộc về em!"
"Thật?" Thang Mang Lâm đột nhiên bật cười, đôi con ngươi đẹp lóe sáng rực đầy hưng phấn. Cô cầm bút lên, trầm ngâm một lát, lộ ra nụ cười mỹ lệ mà quỷ dị, sau đó ở trên chi phiếu viết lên một con số.
" đồng tiền?" Sơn Miêu rất kinh ngạc, bằng vào tính cách hám tài này của Thang Mang Lâm, dù sao cũng nên điền lên đó con số mấy trăm vạn mới đúng.
" đồng tiền này thật không đơn giản, nó đại biểu anh cả đời này liền đem bán cho tôi làm nô lệ, vĩnh viễn không cho đổi ý." Thang Mang Lâm ngẩng gương mặt tinh xảo lên, dùng một đôi mắt đẹp rực rỡ như ánh sao liếc nhìn Sơn Miêu, tựa như một nữ hoàng kiêu ngạo liếc mắt nhìn thần tử đang quỳ gối dưới váy của cô.
"Em. . . . . . Đồng ý?" Sơn Miêu nửa tin nửa ngờ nhìn Thang Mang Lâm. Anh không ngờ cô nhanh như vậy liền đồng ý gả cho anh, còn chưa có tỉnh lại từ trong cơn chấn kinh.
"Ngu ngốc! Câu nói kia tôi thu hồi! Cái này liền trả lại cho anh!" Thang Mang Lâm đem chi phiếu mỏng ném cho Sơn Miêu, rống lên với anh.
Sơn Miêu khôi phục nụ cười ta không kiềm chế được, anh một tay bế bổng Thang Mang Lâm lên, cực kì hưng phấn mà rống: "Không cho thu hồi! Tôi nguyện ý cả đời vì em làm trâu là ngựa, chỉ cầu nữ vương bệ hạ không cần vứt bỏ tôi."
"Giữ lại để quan sát đã! Anh tùy thời đều có thể bị thay thế!" Thang Mang Lâm cười xinh đẹp, trong đôi mắt đẹp nhìn Sơn Miêu có một vệt nhu tình mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra, dịu dàng như nước.
"Không cho đổi!" Sơn Miêu bá đạo che lại cánh môi đỏ mọng của Thang Mang Lâm, nhiệt tình mang theo lửa ghen cuốn lấy cô.
Nụ hôn này cuồng dã như vậy, khiến Thang Mang Lâm lập tức mất đi thần trí, trầm mê trong nhiệt tình mà anh khơi lên.
Sơn Miêu ôm Thang Mang Lâm ở trong lòng anh khẽ run, té nhào vào trên giường lớn đủ để cho năm người kia. Bàn tay to của anh phủ lên mỗi một ngóc ngách trên thân thể cô, môi tiện tay tới, ở trên người Thang Mang Lâm khơi lên lửa cháy lan ra đồng cỏ.
"Bà xã, anh yêu em!" Sơn Miêu ôm chặt lấy Thang Mang Lâm, chôn sâu ở trong thân thể của cô. Anh cùng với cô cả thân thể lần nữa hòa vào làm một, khiến cho anh thật kích động. Lần gặp trước đã khá lâu khiến cho anh suýt chút nữa đã quên mất cảm giác này. Anh đã từng tuyệt vọng cho là sẽ không còn có cơ hội chiếm được cô nữa, không ngờ hiện tại cô liền nằm ở trong ngực của anh.
"Tôi cũng yêu….. tiền của anh!" Thang Mang Lâm dí dỏm cười. Có lẽ cô tham tiền, nhưng cũng không phải tất cả người có tiền cô đều có thể tiếp nhận. Trừ Lăng Khắc Cốt, Sơn Miêu là người thứ hai thật sự quan tâm tới cô. Mà Lăng Khắc Cốt đối với cô, chỉ là tình anh em, điểm này cô rất rõ ràng, mà Sơn Miêu thì không giống vậy, cô có thể cảm nhận được thứ tình yêu dời non lấp bể kia, nồng đậm như lửa, có thể khiến cho cô say đắm.
Có lẽ ở trong bệnh viện, khi anh tự mình đút cho cô ăn canh thì trong lòng của cô liền bị cái người đàn ông bề ngoài phong lưu nhưng mà bên trong không một chút hoa tâm Sơn Miêu này mê hoặc. Cô biết canh kia là anh nấu, bởi vì trên ngón tay anh đều là những vết phỏng phồng rộp. Anh còn tưởng rằng giấu giếm được cô. Nếu không phải là thấy anh thành tâm như vậy, cô mới khinh thường uống cái thứ canh gà như nước cọ nồi mà anh nấu này. Lăng Khắc Cốt nói bên trong canh kia rất nhiều vị thuốc bắc nổi tiếng, nhưng cô lại cảm thấy giống như là thả độc dược nổi danh, khó uống muốn chết. Cô về sau không bao giờ uống canh anh nấu nữa, vì dạ dày của mình mà suy nghĩ, vẫn nên là cô tới phục vụ anh thì hơn. Chỉ là những lời này, cô cũng không muốn nói cho anh biết, tránh cho anh khỏi đắc ý.
Cô không nói cho anh biết! Cứ để cho anh nghĩ rằng cô yêu tiền của anh, để cho anh cả đời gánh tâm trạng, sợ cô quăng anh đi. Như vậy, là anh có thể cưng chiều cô cả đời.
"Mang Lâm, em chừng nào thì mới có thể yêu con người của anh?" Sơn Miêu có chút tiếc nuối chống đỡ đầu Thang Mang Lâm. Anh biết cô thích tiền, nhưng cô có thể cũng thích người của anh hay không? Anh có lúc cảm thấy thật như đưa đám, bởi vì chính mình thế nhưng lại không có sức quyến rũ bằng đồng tiền. Ở trước mặt Thang Mang Lâm, anh rất thất bại. Nhớ tình sử không từng gặp bất lợi của anh, phụ nữ nào không coi anh như thần tiên? Cũng chỉ có cái người phụ nữ Thang Mang Lâm này, thời điềm nhìn anh, cũng chỉ là biến anh thành như một đống tiền mặt.
"Cái đó sợ rằng rất khó, đời sau? Có lẽ kiếp sau sau nữa?" Thang Mang Lâm bắt đầu bấm bấm ngón tay như thầy tướng số, giống như là ở nghiêm túc suy tính cái vấn đề này.
"Quá dài! Cài người này đời này nhất định phải yêu anh!" Sơn Miêu lần nữa bá đạo hôn môi Thang Mang Lâm, dẫn cô vào trong tình cảm nồng nhiệt như lửa. Anh đã ghen tỵ với lão đại hơn ba năm, ngày ngày nhìn Thang Mang Lâm ở trong ngực Lăng Khắc Cốt cười đến ngọt ngào như vậy, anh liền muốn nổi điên. Hiện tại cô rốt cuộc thuộc về anh, tâm tại sao lại có thể không có ở đây trên người anh? Con người anh đối với tình cảm của phụ nữ chưa bao giờ quan tâm, giống như y phục dùng qua liền ném, nhưng là đối với người phụ nữ anh thích, tham muốn giữ lấy của anh rất mãnh liệt. Anh sẽ không cho phép trong lòng người phụ nữ của mình có người khác. Thang Mang Lâm đời này chỉ có thể yêu mình anh.
"Anh thật là bá đạo." Thang Mang Lâm ủy khuất chu chu cánh môi đỏ mọng, dùng tròng mắt đen nhu nhược như nước nhìn Sơn Miêu.
Sơn Miêu cười tà vùi đầu vào cổ cô, vừa gặm cổ mềm mại của cô, vừa nhẹ giọng thì thầm: "Anh không bá đạo tại sao có thể thắng được em? Em liền cam chịu số phận đi!"
"Tôi muốn mang vương miện gắn bảo thạch màu hồng của vương phi." Thang Mang Lâm vừa thở hổn hển không quy luật, vừa yêu cầu.
"Ngày mai cho em." thân thể Sơn Miêu chống đỡ ở giữa hai chân Thang Mang Lâm, khàn đục nói, "Thỏa mãn anh!"
"Không thấy được bảo thạch hồng, cũng không cho anh! Vương miện bảo thạch hồng vương phi kia có thể dễ dàng lấy được như vậy? Anh cho tôi là người ngu hay sao?" Thang Mang Lâm giãy dụa thân thể, không thuận theo nói. người đàn ông Sơn Miêu này, mỗi lần đều đoạt lấy cô một cách gắt gao, để cho cô không có cơ hội xoay mình. Cho nên cô nhất định phải nghĩ cách trị anh.
"Ông chồng hoàng tử của cô ta thiếu anh một ơn huệ lớn bằng trời, chỉ là một cục đá anh muốn anh ta lại không cho hay sao?" Sơn Miêu ảo não gầm nhẹ, anh đã sắp muốn nổ tung, cô lại vẫn cứ cự tuyệt không cho anh tiến vào.
"Thật? Không cho nói dối!" Thang Mang Lâm không ngờ Sơn Miêu lợi hại như vậy, ngay cả hoàng tử Anh quốc cũng thiếu nợ nhân tình của anh.
"Nếu nói láo, sẽ để cho tôi làm đầy tớ cho em cả đời, trọn đời không thoát thân được." Sơn Miêu cười tà mở chân Thang Mang Lâm ra, lúc hôn môi của cô thì thân thể cũng xông vào hoa huyt mềm mại kia.
Đang lúc anh ở trên người Thang Mang Lâm liều mạng khai khẩn thì đột nhiên điện thoại Thanh Long gọi tới. Anh ảo não duỗi tay dài, cầm điện thoại ở đầu giường lên, rống giận vào ống nói: "Không có việc gì thì đừng tới quấy rầy tôi! Lão tử đang bận!"
Nghe được lời Sơn Miêu rống, Thang Mang Lâm nằm ở dưới người anh cười đến run rẩy hết cả người. Anh đang bận? Vội vàng làm vận động mà thôi, lại vẫn dám nói cái kiểu đúng lý hợp tình như vậy
"Cái gì? Lão đại bị thương?" Sơn Miêu đột nhiên từ trên người Thang Mang Lâm nhảy dựng lên, anh hôm nay vì muốn cho Thang Mang Lâm một nghi thức chưa cưới khó quên, cho nên điện thoại di động để ở trạng thái tắt máy. Anh liền tắt máy như vậy nửa ngày, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Lão đại thế nhưng bị thương nặng, giọng nói của Thanh Long nghe rất trầm trọng, khiến anh sợ hãi đến nỗi tay quần áo cũng phát run. Không biết tình thế nghiêm trọng tới trình độ nào, Sơn Miêu lo lắng hỏi "Chuyện xảy ra khi nào? Làm sao hiện tại anh mới nói cho tôi biết?"
"Sơn Miêu, anh ấy bị sao vậy?" Thang Mang Lâm khẩn trương được bắt lấy cánh tay Sơn Miêu, cũng ngồi dậy. Đối với Lăng Khắc Cốt, cô có một loại tình cảm hoàn toàn khác với người khác, ba năm trước đây, là anh chứa chấp người không có nhà để về là cô, cho cô một mái ấm, còn để cho cô hưởng thụ hạnh phúc mà lúc trước chưa từng có. Cho nên vừa nghe Lăng Khắc Cốt bị thương, cô khẩn trương so với bất kỳ ai khác cũng đều không kém.
"Lão đại và bé con đều ngu ngốc rốt cuộc muốn tổn thương lẫn nhau tới khi nào nữa đây?" Sơn Miêu ảo não vò vò mái tóc, đem ống nghe vứt xuống trên giường, anh vội vàng nhảy xuống đất, vừa mặc mặc áo, vừa nói với Thang Mang Lâm, "Tình huống thật không tốt. Em không cần phải đi cùng đâu?"
"Em đương nhiên muốn đi!" Thang Mang Lâm vội vàng nhặt y phục lên, từng món một mặc vào.
Ở trên xe, Sơn Miêu đem tin tức nghe được đầu đuôi gốc ngọn nói cho Thang Mang Lâm nghe.
"Bé con cũng sảy thai?" Thang Mang Lâm không khỏi nhíu mày. Đối với cái cô gái tinh khiết ngây thơ đó, cô vẫn có loại tự ti phức cảm. Lăng Hi Nguyên là tiểu công chúa của lâu đài Tinh Nguyệt, trừ Lăng Khắc Cốt, không ai dám khi dễ cô ấy, tất cả đều cưng chiều cô tận trời. Xem xét lại mình, mấy ngày ở tại lâu đài Tinh Nguyệt, nhưng vẫn chỉ như khách trọ, mọi người đối với cô mặc dù có lễ, lại hết sức lạnh nhạt.
Mỗi lần thấy Lăng Hi Nguyên, trong lòng của cô đều có chút ghen tỵ. Thiên chi kiều nữ giống như Lăng Hi Nguyên vậy, lại bị Lăng Khắc Cốt làm hại sanh non, Thang Mang Lâm thật không hiểu nổi. Cô cũng không cách nào tưởng tượng Lăng Hi Nguyên lúc đâm Lăng Khắc Cốt rốt cuộc có dạng tâm tình gì, Lăng Hi Nguyên thế nhưng lại có thể xuống tay thương tổn Lăng Khắc Cốt, cô ấy không phải rất thích anh ấy sao?