Hà Nghiên vội vàng đặt con búp bê ra xa, lau qua quýt nước mắt trên mặt, ôm album ảnh đứng dậy ra mở cửa cho A Giang: “Gì vậy?”
Vệt nước mắt trên mặt Hà Nghiên quá rõ ràng. A Giang dè dặt nhìn cô, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Hà Nghiên có ý định giấu diếm những chuyện cần giấu, nên chỉ khẽ cười, đáp: “Không sao, nhìn thấy mấy tấm ảnh cũ, không kìm được khóc thôi.”
Cô lúng túng, nhìn A Giang, dặn dò: “Đừng nói cho anh ấy biết, tránh xảy ra chuyện.”
A Giang thoáng chần chừ, gật đầu khe khẽ. Gã lén lút quan sát Hà Nghiên, sắc mặt cô trắng bệch, vì phủ nước mắt nên càng thêm tiều tụy yếu đuối. Không hiểu sao, A Giang cảm thấy cô khác trước, khác ở đâu thì gã không nghĩ ra. A Giang quan sát hồi lâu, đoán có thể do vừa dội qua nước mắt nên đôi đồng tử sáng hơn trước rất nhiều.
Hà Nghiên phát giác A Giang nhìn mình, liền bình thản vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó đưa cho gã mấy tấm ảnh vừa lựa được, nói: “Đi thôi.”
Con búp bê vẫn đặt trên tủ đầu giường, cô không dám chạm vào, thậm chí không dám nhìn lâu. Lúc này, cô hận không thể gọi điện ngay cho Điền Điềm, hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hỏi Lương Viễn Trạch có bí mật liên lạc với cô ấy không, anh ấy đã nói sao với Điền Điềm, và hiện tại anh ấy đang ở đâu?
Nhưng cô không thể thực hiện cuộc gọi này, không thể để Phó Thận Hành hoài nghi, nếu không, Điền Điềm và Lương Viễn Trạch sẽ tai họa ngập đầu. Con người đúng là loài sinh vật kỳ diệu, trong thoáng chốc, sức sống đã trở lại cơ thể Hà Nghiên, dù chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn tràn trề sinh lực.
Buổi tối, lúc trở về, Phó Thận Hành thấy Hà Nghiên đang ngồi khoanh chân trên sô pha cắt ảnh. Được cú điện thoại lúc chiều khích lệ, trong lòng hắn nảy sinh tia hy vọng xa vời, không nhắm mắt làm ngơ như mấy hôm trước. Hắn thoáng do dự, chậm rãi đi tới, đứng sau sô pha nhìn cô. Tất cả đều là ảnh chụp chung của cô và Điền Điềm, hoặc sánh bước cùng nhau, hoặc ôm ấp thân mật, cười tươi như hoa. Cô cắt rất cẩn thận, sau một nhát, hình ảnh hai cô gái toàn hoàn tách rời, không dính vào nhau nữa.
“Tại sao lại cắt đi?” Hắn hỏi.
Động tác của cô thoáng khựng lại, làm như mới phát hiện hắn đứng đằng sau. Nhưng cô không nhìn lại, chỉ nhẹ giọng đáp: “Tuyệt giao, đương nhiên phải phân chia đồ đạc cho rõ ràng.”
Phó Thận Hành tiện tay nhặt hai tấm ảnh lên xem, bất giác nhíu mày: “Sao tự cắt tay mình thế này?”
Câu hỏi khiến Hà Nghiên ngẩn người, dở khóc dở cười. Hai người ôm nhau, muốn chia tách thì phải cắt hỏng một người, không tự cắt mình, chẳng lẽ cắt bỏ Điền Điềm? Cô quay sang nhìn hắn, biểu cảm trên mặt khá bất lực, giải thích: “Điền Điềm cá tính mạnh mẽ, cắt hỏng hình của cô ấy, cô ấy sẽ tức giận.”
Không ngờ, Phó Thận Hành khẽ hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã tuyệt giao thì sao còn quan tâm cô ấy tức giận hay không?”
Hà Nghiên há to miệng, nhất thời không thốt nên lời: “Anh nói có lý, tôi không thể phản bác.”
Đã lâu rồi hai người không nói nhiều với nhau như vậy. Phó Thận Hành trong lòng mừng thầm nhưng không dám biểu lộ, tiếp tục làm mặt lạnh, điềm nhiên đi vòng qua, ngồi xuống cạnh cô, chậm rãi xem từng tấm ảnh của cô và Điền Điềm. Lúc ấy, cô vẫn còn rất trẻ, gương mặt ngây thơ, nụ cười sáng lạn.
“Em nhìn xinh hơn Điền Điềm nhiều.” Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Cảm ơn.” Cô không ngẩng lên trả lời.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nhân lúc cô không để ý, hắn liền lấy một tấm ảnh cô cười xinh nhất giấu trong lòng bàn tay, sau đó thản nhiên đứng dậy, giả vờ đi rót nước, lén lút nhét vào trong túi áo âu phục.
Hắn có tố chất tâm lý tốt, giết người không chớp mắt, ấy vậy làm một việc nhỏ như thế này, mặt mũi bỗng trở nên đỏ ửng, tim đập loạn xạ. Bởi vì có tật giật mình, hắn không dám lại gần, bèn cầm cốc nước đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cô.
Cô không để ý đến hắn, cho tới khi cắt xong toàn bộ ảnh chụp, mới buông kéo xuống. Ngước lên thấy hắn vẫn đứng bên cạnh, cô ngạc nhiên hỏi: “Có việc gì à?”
“Không có.” Hắn lắc đầu, chăm chú nhìn cô, xoay người rời đi. Không ngờ, chưa ra tới ngoài, hắn đã bị cô gọi giật lại. Hắn gần như lập tức xoay người, đè nén tâm trạng vui sướng, mặt không đổi sắc, hỏi: “Sao vậy?”
Cô hơi do dự, mãi mới lên tiếng: “Có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Tôi thiếu nợ Điền Điềm, cô ấy muốn tôi trả lại. Tiền tích cóp tôi tiêu hết rồi, trong tay không có nhiều như vậy.”
“Cần bao nhiêu?” Phó Thận Hành hỏi, không đợi cô mở miệng, rút một chiếc thẻ vàng đen đưa cho cô: “Em cầm tấm thẻ này mà dùng, tính lãi cho cô ấy.”
Hà Nghiên không chịu cầm thẻ, mím môi nói: “Không cần đến cái này, anh cho tôi mượn trước vạn, tôi sẽ trả anh sau.”
Câu nói khiến hắn không vui, mặt mũi sa sầm, lạnh giọng nói: “Tiền của tôi không để cho vay. Nếu em cần thì lấy mà dùng, nếu không cần, thì quên đi.”
Cô cười nhạt, giọng điệu nhún nhường: “Vậy cảm ơn, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Phó Thận Hành cũng nổi tính ương ngạnh, kiên quyết ngồi xuống cạnh cô, hai chân vắt chéo, ngón giữa ve vuốt tấm thẻ, hờ hững hỏi: “Nói xem, cách của em là gì?”
Tiền tiết kiệm của cô đã chuyển đi trước khi chạy trốn. Bất động sản đứng tên còn một căn nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không thể bán lấy tiền mặt. Cha mẹ không ở bên, thậm chí không biết cô vẫn còn sống, bạn bè người thân cũng không có cách để giúp đỡ. Hắn biết, giờ ngoại trừ hắn ra, cô không còn ai để có thể cầu xin.
Cô nghiến răng, nói nhỏ: “Tôi sẽ hỏi Tiểu Ngũ hoặc A Giang vay tiền.”
Hắn khẽ nhướng mày, vẻ mặt vô lại: “Nếu tôi không bảo, chỉ cần em hé miệng, tất nhiên bọn họ sẽ cho em mượn. Nhưng một khi đã biết, em sẽ không thể mượn họ.”
Hà Nghiên nghẹn họng, tức giận lườm hắn.
Hắn không thèm để ý, rướn môi cười với cô: “Còn cách gì khác không?”
Cô đâu có ngu, nói ra chỉ tổ hắn tìm cách phá hỏng. Cô oán hận, vươn tay giật tấm thẻ trong tay hắn, lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”
Hắn không khó chịu, thậm chí còn mỉm cười. Hôm nay cô không trầm lặng như trước, sống động tới mức khiến hắn không muốn rời đi. Nhưng không thể ngồi đó mà không có lý do, hắn liền tìm bừa chuyện để hỏi: “Điền Điềm sao vậy? Tự dưng lại muốn đòi ảnh và tiền?”
Hà Nghiên giật thót, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, nhìn Phó Thận Hành cũng không quá mức đáng ghét, nên mới vô thức nhiều lời. Cô không dám nói ra nguyên nhân, buông rủ tầm mắt, lạnh giọng nói: “Anh đừng tìm Điền Điềm gây chuyện.”
Phó Thận Hành thật sự không muốn tìm Điền Điềm gây chuyện. Một cú điện thoại của Điền Điềm đã mang lại sức sống cho Hà Nghiên, khiến hôm nay cô có thể nói nhiều với hắn, hắn hận không thể vái Điền Điềm thành Bồ Tát sống, lấy đâu ra tìm cô ấy gây chuyện. Hắn rướn môi cười, đáp: “Không đâu, chuyện phụ nữ bọn em, tôi tham gia làm gì.”
Hà Nghiên nhìn hắn nghi ngờ: "Tốt nhất là vậy."
Phó Thận Hành còn muốn trêu thêm nhưng cô không có ý định tiếp tục, gom toàn bộ ảnh của mình và Điền Điềm vào hai chiếc túi, đứng dậy rời ghế sô pha, đi lên phòng ngủ. Phó Thận Hành không muốn để Hà Nghiên đi, vội gọi giật cô lại: "A Nghiên."
Cô dừng bước, rướn đôi mi thanh tú như dò hỏi.
Hắn vừa cười vừa hỏi: "Lúc nào đi gặp Điền Điềm?"
Hắn hỏi câu này do không tìm được lời để nói, nhưng Hà Nghiên nghe xong thầm giật mình hoảng hốt, trong lòng cất giấu bí mật, khó tránh khỏi đa nghi: "Chưa quyết định, anh hỏi làm gì?"
Phó Thận Hành dồn hết tâm tư nghĩ cách tiếp tục chủ đề, nói năng không hề suy tính, đáp: "Không có gì, hỏi vậy thôi. Đến lúc ấy tôi sẽ bảo A Giang đi cùng em."
"Được." Hà Nghiên đồng ý.
Nói xong cô quay người rời đi. Phó Thận Hành lại cuống quýt gọi cô. Hà Nghiên chột dạ, không thể không dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Còn chuyện gì nữa?"
Phó Thận Hành thật sự không nghĩ ra gì khác để nói. Hắn hơi luyến tiếc, lẳng lặng ngước nhìn cô hồi lâu: "Hôm nay tôi thấy tâm trạng của em rất tốt, sao vậy?" Hắn cười nhạt, bàn tay vô thức nhấn lên ngực, nơi cất giấu tấm hình của cô: "Em và Điền Điềm cắt đứt quan hệ, tôi tưởng em sẽ buồn lắm cơ."
Người nói vô tâm, người nghe sợ bể mật.
Đến lúc này, Hà Nghiên thật sự tin Phó Thận Hành đã biết gì đó và nghi ngờ chuyện hôm nay. Cô bình tĩnh đứng đó, đầu óc hơi hoảng loạn, dùng nụ cười để che giấu vẻ bối rối: "Anh không hiểu Điền Điềm rồi, cô ấy là người khẩu xà tâm Phật, chịu gọi điện cho tôi đòi mấy thứ này, nghĩa là vẫn còn hy vọng. Chỉ cần tôi ngon ngọt dỗ dành, có lẽ cô ấy sẽ hết giận, chẳng những không tuyệt giao mà còn tiếp tục làm bạn với tôi."
Không hiểu sao, Phó Thận Hành thấy ghen với Điền Điềm. Cô ấy thế mà có thể khiến Hà Nghiên ăn nói khép nép dỗ dành. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu: "Ồ, ra vậy."
Cô nhếch môi, xoay người tiến vào phòng ngủ. Phó Thận Hành ngồi một mình trên ghế sô pha, lấy tấm ảnh trong túi áo ra xem, khóe môi vô tình cong lên rồi cất lại tấm ảnh vào túi, đứng dậy xuống phòng ngủ dưới lầu.
Ngày hôm sau, trên đường đi làm, Phó Thận Hành giao tấm ảnh cho A Giang, dặn dò: “Mang đi in cho thật rõ ràng.” Ngừng một chút, hắn bổ sung thêm: “Không cần Điền Điềm.”
A Giang chăm chú nhìn tấm ảnh, nhất thời chập mạch nhiều chuyện: “Có cần ghép thêm anh vào không?”
Phó Thận Hành ngẩn người, gương mặt tuấn tú lập tức ửng đỏ, thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa đạp nguyên đế giày lên gương mặt chữ điền của A Giang, mắng: “Biến đi đồ quỷ.”
A Giang biết hắn không thật sự giận nên cũng không thấy sợ, dù đã trúng một cước nhưng mặt mũi vẫn tươi cười. Chưa đến trưa, A Giang đã mang ảnh của Hà Nghiên tới văn phòng của Phó Thận Hành, thậm chí còn tự quyết lồng ảnh vào khung, tạo thành vật trang trí để bàn hết sức đẹp mắt.
Phó Thận Hành chỉ nhìn liếc qua, không nói gì. Nhưng cả ngày hôm đó, tâm trạng của hắn dường như không tệ, đối xử với cấp dưới ôn hòa hơn. Dù bên phía bộ phận công trình xảy ra sự cố, người phụ trách đã chạy tới nhận tội, hắn cũng không nổi giận, chỉ phất tay, lơ đễnh bảo: “Nên xin lỗi, bồi thường thiệt hại, đừng để lời ong tiếng ve.”
Người phụ trách như được ân xá, từ trong văn phòng của Phó Thận Hành đi ra, cảm kích suýt dập đầu.
Suốt ngày hôm ấy, Hà Nghiên nghe ngóng tình hình, mãi cho tới hai ngày sau, thấy Phó Thận Hành không có bất kỳ động thái nào, cô mới gọi điện hẹn gặp Điền Điềm. Sự việc lần trước đã trở thành nỗi ám ảnh quá lớn đối với cô. Mặc dù giữa ban ngày ban mặt, bên cạnh có A Giang đi theo nhưng Hà Nghiên không hẹn Điền Điềm ở nơi riêng tư, mà hẹn tới quảng trường, trong một quán cà phê lộ thiên.
Điền Điềm vừa nhìn thấy A Giang liền chỉ vào gã, nói: “Cậu bảo anh ta tránh xa ra, trông thấy anh ta là tôi nghĩ ngay tới tên chủ nhân đức hạnh kia, khó chịu lắm.”
Hà Nghiên hơi lúng túng: “Điền Điềm.”
A Giang không muốn Hà Nghiên khó xử, cũng không chấp nhặt một cô gái như Điền Điềm. Không đợi Hà Nghiên căn dặn, gã bèn đứng dậy đi thẳng ra ngoài, cách xa bọn cô mấy dãy bàn, cố ý chọn vị trí khuất tầm mắt Điền Điềm, tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Điền Điềm quay lại nhìn, thấy đã đủ xa mới hài lòng, chìa tay về phía Hà Nghiên: “Ảnh đâu? Đưa cho mình.”
Hà Nghiên lôi toàn bộ ảnh trong túi đưa cho cô ấy, giảm thấp âm lượng, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Điền Điềm thoáng ngẩng đầu nhìn cô rồi tiếp tục cúi xuống thong thả lật xem từng tấm ảnh, miệng thì thầm: “Mình hỏi cậu câu này mới đúng. Hà Nghiên, cậu nói cho mình biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu có biết Lương Viễn Trạchl iên lạc với mình như thế nào không? Anh ấy tìm được Vương Tuấn lớp bọn mình, chính là Vương Tuấn mình từng yêu ấy. Lương Viễn Trạch thông qua hòm thư của anh ta gửi mail cho mình.”
Điền Điềm trừng mắt nhìn Hà Nghiên: “Hai người định kéo bè kết cánh bao che cho nhau sao? Cuối cùng thì cậu đang giấu mình chuyện gì? Tên cặn bã Phó Thận Hành kia đã làm gì hai người, hả?”
Hà Nghiên không quan tâm tới mấy câu hỏi của Điền Điềm, cũng không có tâm trạng để trả lời cô ấy. A Giang ngồi uống cà phê phía xa, mắt không ngừng đảo qua chỗ bọn cô, đương nhiên trong lòng vẫn còn đề phòng. Cô mỉm cười bất lực, giả bộ như đang chịu đựng sự ngang ngược của một đại tiểu thư xấu tính. Nhân lúc A Giang dời mắt, cô vội vàng hỏi Điền Điềm: “Giờ anh ấy đang ở đâu? Ở Nam Chiêu ư?”
Danh xưng ‘anh ấy’ đương nhiên là chỉ Lương Viễn Trạch.
“Không ở đây. Anh ấy vẫn ở Tây Ban Nha.” Điền Điềm trả lời ngắn gọn rõ ràng: “Anh ấy nhờ người gửi con búp bê về cho mình, dặn mình nghĩ cách chuyển đồ và chuyển lời cho cậu.”
“Lời gì?” Hà Nghiên sốt ruột, hỏi.
Điền Điềm đáp: “Kiên nhẫn chờ đợi, anh ấy sẽ về.”
Hà Nghiên thoáng trầm mặc, lần trước gặp anh ấy ở Tây Ban Nha, trông thấy anh ấy và Cathy, trợ lý của bác sĩ Adelman. Họ cùng nhau chạy bộ buổi sáng, dáng vẻ thân mật như một đôi tình nhân. Nếu anh ấy không hề bị mất trí nhớ như những gì Phó Thận Hành sắp đặt, thì tại sao anh ấy lại làm bộ hoàn toàn quên mất cô, tại sao vẫn ở lại Tây Ban Nha, ở lại với nữ bác sĩ thẩm mỹ ấy?
Đáp án gần như sáng tỏ, anh ấy đang tiếp tục tìm chứng cứ chứng minh Phó Thận Hành chính là Thẩm Tri Tiết. Hà Nghiên cắn môi, nói với Điền Điềm: “Cậu mau báo với anh ấy, bảo anh ấy rời đi ngay, ở đó rất nguy hiểm.”
“Mình không liên lạc được với anh ấy, anh ấy không cho mình bất kỳ phương thức liên lạc nào hết.” Điền Điềm giận đến mức nổi nóng, nhất thời mất kiểm soát, ném mạnh đống ảnh trong tay lên mặt bàn, mắng: “Hai người úp úp mở mở, định biến mình thành kẻ ngốc sao?”
Hành động của cô ấy quá ầm ĩ, khiến mọi người xung quanh phải liếc xéo, A Giang vội đứng bật dậy, đánh mắt nhìn sang. Hà Nghiên hoảng hốt, mở to mắt nhìn Điền Điềm. Điền Điềm ứng biến cực nhanh, trở mặt thốt ra mấy câu cạn tàu ráo mán: “Tôi coi cậu là bạn thân, cậu lại lén lút nẫng chồng sắp cưới của tôi, cậu còn mặt mũi bảo tôi tha thứ cho cậu không hả?”
Nhìn cô bạn diễn trò, không hiểu sao, Hà Nghiên rất muốn cười. Cô và A Giang ngồi đối diện nhau, sợ bị gã trông thấy nét mặt mình, cô vội đưa tay che mặt, giả vờ xấu hổ, nói: “Xin lỗi, Điền Điềm, mình thật sự không cố ý.”
Điền Điềm ở gần, đương nhiên nhìn ra manh mối. Cô ấy thoáng ngẩn người, suýt chút nữa cũng bật cười. Thấy đám người xung quanh tò mò liếc trộm. Cô ấy liền tỏ ra nanh nọc, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy phụ nữ cắn xé nhau bao giờ à?”
Thế nhân tuy lắm kẻ thích xen vào chuyện của kẻ khác, nhưng gặp phải người dữ dằn như Điền Điềm, bị quát cho một trận, không ai dám nhìn lâu hơn. Thậm chí, có người nhát gan sợ phiền phức, kiên quyết đứng dậy tránh xa. Lúc này, Điền Điềm mới hầm hừ quay đầu, nhìn chằm chằm Hà Nghiên, tức giận nói: “Được rồi, đừng giả bộ nữa.”
Hà Nghiên hít một hơi thật sâu, khẽ đáp: “Không phải bọn mình gạt cậu đâu. Việc này quá nguy hiểm, cậu biết cũng không phải hay. Với một kẻ như Phó Thận Hành, cậu nên tránh thật xa.”
Điền Điềm không phải là người bốc đồng, đương nhiên hiểu rõ ý của Hà Nghiên. Chuyện diệt môn nhà họ Trương, cô cũng nghe phong thanh một số tin đồn. Nếu là trước kia, cô chắc chắn không tin, nhưng từ sau đêm Phó Thận Hành ép hỏi cô tung tích của Hà Nghiên, suýt chút nữa bóp chết cô ngoài cửa nhà, cô không còn ngạc nhiên về những gì hắn làm.
Điền Điềm hỏi Hà Nghiên: “Toàn bộ người thân của Trương Thủ đều là do hắn giết?”
Hà Nghiên mím môi, không trả lời, chỉ nói: “Việc này không liên quan đến cậu, cậu quản nhiều làm gì?”
Điền Điềm do dự, cẩn trọng nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Tên súc sinh Trương Thủ ấy đã cưỡng ép cậu phải không?”
Điền Điềm nghe được một số tin, nói Trương Thủ bị quỷ ám dám động vào đồ cấm của Phó Thận Hành, khiến Phó Thận Hành giận dữ, nổi điên tìm kiếm Hà Nghiên suốt cả đêm. Điền Điềm đoán ‘đồ cấm’ mọi người nói tới có khả năng chính là Hà Nghiên.
Sắc mặt Hà Nghiên tái nhợt, buông rủ tầm mắt, khẽ trả lời: “Không sao, chỉ bị hắn dùng roi quất một trận thôi.”
“Chết tiệt! Đồ súc sinh!” Điền Điềm tức giận mắng chửi. Chuyện xảy ra tối hôm ấy, Hà Nghiên vì đi gặp cô nên mới chạm mặt Trương Thủ. Cô tự trách mình, hận không thể đâm Trương Thủ mấy nhát dao. Ngược lại, cô có phần cảm kích vì Phó Thận Hành đã ra tay làm thịt tên súc sinh đó trước: “Nói vậy, tên cặn bã Phó Thận Hành không hẳn không có điểm tốt.”