Ve Kêu Mùa Hạ

chương 42: mời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âm nhạc vui tươi, vang vọng dưới bầu trời quang đãng xanh thăm thẳm, chim bồ câu trắng mỹ lệ hân hoan tung cánh trên đỉnh tháp tại giáo đường, sau đó hạ cánh xuống bãi cỏ gọn gàng xanh mướt trước nhà thờ.

Trong giáo đường tấu ra những khúc ca hôn lễ lãng mạn, Tracy trong bộ trang phục lụa trắng, trên tay cầm một bó hoa bách hợp tinh xảo, sóng bước cùng Diệp phụ, đi vào giáo đường. Mọi thứ đều là hoàn mỹ như vậy. Xuyên thấu qua chiếc khăn che mặt mỏng manh, Lương Giác Quân nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Tracy.

Sinh mệnh có vô số lần gặp thoáng qua, không phải là từng gặp nhau đều có thể ngưng kết thành gần nhau, không phải là từng lời mời đều có thể chuyển hóa thành hiểu biết nhau. Yêu đơn phương là một cuộc tranh đua với chính bản thân mình, quân vừa tùy ý, ta từ khuynh hoài. May mắn thay chúng ta luôn đủ rộng lượng để buông tay và chân thành chúc phúc, và chờ đợi một tình yêu tốt đẹp hơn, không để bỏ lỡ chân ái thuộc về mình, lãng phí thời gian.

Lương Quốc Đống làm nghiên cứu hơn nửa đời người, từng hướng dẫn vô số học trò, đảo mắt cũng đã sắp đến tuổi về hưu. Những năm gần đây, Lương Quốc Đống từ từ lui khỏi tiền tuyến, dốc lòng viết tài liệu giảng dạy và chuyên luận. Nhưng mà con người đôi khi thật sự cần một chút cô đơn lạnh lẽo, loại cô đơn lạnh lẽo này khiến cho ngươi càng ung dung, càng chăm chú vào sự nghiệp hoặc nghiên cứu, dốc lòng vào chuyện học thuật của mình. Tại trong lòng Lương Giác Quân , những nhà nghiên cứu học thuật nghiêm túc và cống hiến hết mình cho công việc của thế hệ trước, không thể nghi ngờ chính là tấm gương của mình.

Bởi vì Lương Giác Quân trở về, trong nhà đặc biệt nấu rất nhiều đồ ăn. Buổi tối một nhà ba người ngồi vây quanh bên bàn ăn, hưởng thụ một bữa tối ấm áp thuộc về gia đình nhỏ này.

Lương phụ cảm thán: "Con trở về C thành, cũng đã hơn một năm rồi."

Lương Giác Quân cúi xuống đáp: "Ân."

Lương phụ: "Con trưởng thành rồi, ngay cả Tracy cũng đã kết hôn, ba thật sự là già rồi."

Lương Giác Quân đưa tay giữ chặt lấy bàn tay phụ thân: "Ba, đừng nói như vậy."

Lương phụ yêu thương mỉm cười, không lên tiếng, bàn tay của thê tử Mary cũng bám vào cánh tay Lương Quốc Đống.

Lương Giác Quân dừng lại một chút, nói: "Có một chuyện này muốn nói với hai ngươi. Ở C thành con gặp được một người, bây giờ chúng con đang cùng một chỗ, tên của nàng là Hạ Dịch Nặc."

Nghe được chữ her name, Lương phụ nhìn nhìn nữ nhi duy nhất, nói: "Ba vẫn là một câu kia, hy vọng con biết, bản thân mình đang làm cái gì, hơn nữa cũng biết được cách chịu trách nhiệm cho những hành động của mình."

Lương Giác Quân gật gật đầu.

Mà Mary lập tức đứng dậy ôm lấy Lương Giác Quân: "Oh! Claire, thật sự là vui mừng thay cho con!" Vừa quay đầu trách cứ trượng phu của mình, "Ngươi làm gì vậy, nghiêm túc như vậy chứ."

Lương Giác Quân vỗ vỗ lưng Mary: "Cám ơn. Yên tâm đi, con biết con đang làm cái gì."

Lương phụ hắng giọng: "Ba cũng không cầu mong gì cả, con vui vẻ là được rồi. Lúc nào thì cho chúng ta gặp nàng một chút?"

Lương Giác Quân mỉm cười: "Sẽ có cơ hội."

Mary thì hưng phấn mà hoa chân múa tay: "Nàng là một người như thế nào vậy? Ah! Thật hy vọng có thể nhanh lên nhìn thấy nàng!"

Lúm đồng tiền nhỏ của Hạ Dịch Nặc hiện lên trong đầu Lương Giác Quân, Lương Giác Quân ôn nhu nói: "Một người lương thiện và khiêm tốn."

Gần đây thời gian Hạ Dịch Nặc ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm so với trước đây thì lâu hơn một chút. Hơn chín giờ tối, những người khác gần như đều đã về hết, một mình Hạ Dịch Nặc ngồi ở văn phòng xử lý số liệu thí nghiệm. Hạ Dịch Nặc đeo tai nghe, bàn tay trái chống cằm, tay phải cầm một cây viết, nhìn chằm chằm vào máy tính suy nghĩ vấn đề, không hề hay biết có người đang gõ cửa.

Đợi đến lúc có người đẩy cửa tiến vào, Hạ Dịch Nặc mới nhận ra, tháo tai nghe xuống, quay đầu qua nhìn.

Người đứng ở cửa là một nữ sinh, nhìn qua có chút quen mặt, nhưng cũng không có quen biết.

Cô gái lễ phép hỏi: "Chào sư tỷ, xin hỏi Lưu Nghiên có ở đây không? Ta là bạn cùng phòng của nàng."

Hạ Dịch Nặc: "Ah, nàng không có ở đây, hẳn là đã trở về rồi."

"Ah, cám ơn! Quấy rầy rồi!" Cô gái lui ra ngoài, đem cửa phòng làm việc một lần nữa đóng lại.

Hạ Dịch Nặc không có để ý, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.

Về đến nhà đã là hơn mười một giờ khuya, tẻ nhạt, Hạ Dịch Nặc còn chưa muốn lập tức đi ngủ. Thay nước cho LoVo ăn, hầu hạ xong, Hạ Dịch Nặc cảm thán nói với con rùa đen: "Ta đối với ngươi có được không? Hai người chúng ta a, trước kia là một người cô đơn, bây giờ ta đã tìm được nàng, có phải cũng nên tìm một người bạn cho ngươi hay không?"

Điện thoại vang lên, màn hình điện thoại hiển thị là Lương Giác Quân.

Hạ Dịch Nặc vội vàng nghe điện thoại, vui vẻ nói: "Sư tỷ!"

"Biết ngay là đã muộn như vậy ngươi còn chưa ngủ." Thanh âm của đối phương có chút thong dong.

"Còn ngươi, vừa thức dậy sao?"

"Còn chưa dậy, vừa tỉnh, nằm gọi điện thoại cho ngươi."

Trái tim của Hạ Tiểu Bảo dường như là lập tức rót đầy mật đường. Hai người ngọt ngào một hồi lâu, Lương Giác Quân thúc giục Hạ Dịch Nặc đi ngủ.

Một số trận chiến thích hợp đánh lâu dài, một số trận chiến thì cần tiên hạ thủ vi cường, cần tốc chiến tốc thắng. Mà ở trong đó, ngươi sắm vai nhân vật gì, ở vị trí nào, càng là điểm mấu chốt.

Vì vậy chạng vạng tối thứ sáu, Cố Nhất Trĩ xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Đường Thụ Lương.

Lần này Cố Nhất Trĩ không có đi tìm Đường Thụ Lương, mà trực tiếp đến văn phòng sinh viên, nói rõ là muốn gặp Hạ Dịch Nặc. Áo khoác màu vàng sáng phối hợp với áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu xanh ngọc, hai chữ —— xinh đẹp.

Kha Định Hào: "Hạ sư tỷ ở phòng kế bên làm thí nghiệm, ngài chờ một chút."

Cố Nhất Trĩ: "Không cần, ta đi qua tìm nàng, thuận tiện thăm phòng thí nghiệm một chút." Nói xong liền đi thẳng đến phòng thí nghiệm, để lại các sư đệ sư muội hai mặt nhìn nhau.

Từ xa xa liền nhìn thấy người nọ đứng ở trước đài thí nghiệm, áo len màu lam, bóng lưng thẳng tắp, gầy gầy.

Cố Nhất Trĩ lặng lẽ đi qua, vỗ nhẹ một cái lên vai Hạ Dịch Nặc: "Thế nào, bây giờ các ngươi làm thí nghiệm cũng không mặc áo khoắc trắng nữa sao?"

Hạ Dịch Nặc nghe nói liền xoay người, chỉ một thoáng, ánh mắt lộ ra nét hoảng sợ giống như nai con, sau một khắc liền khôi phục bình thường: "Cố sư tỷ, sao ngài lại đến đây?"

Ống tay áo len bị kéo lên một đoạn, cánh tay trơn bóng lộ ra bên ngoài cũng không sợ lạnh. Bao tay cùng khẩu trang trái lại được đeo rất ngay ngắn, áo len màu xanh cùng khẩu trang màu trắng càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Gương mặt không hề trang điểm, lại thanh tịnh trắng sáng như vậy.

Cố Nhất Trĩ cười nói: "Tới tìm ngươi ăn cơm a! Đừng ngài ngài ngài, quá khách khí. Nhanh chóng hoàn thành đi, ta chờ ngươi đi ăn cơm."

Hạ Dịch Nặc nghi hoặc mà nhìn nhìn Cố Nhất Trĩ, Cố Nhất Trĩ chỉ có thể nói: "Được rồi, có chuyện muốn nói với ngươi."

Hạ Dịch Nặc có chút nhíu mày: "Được rồi. Đúng rồi, vừa rồi không cẩn thận làm vài thứ dính vào áo khoác thắng, nên mới cởi ra."

Cố Nhất Trĩ cười cười, không nói gì, tìm một cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống. Hạ Dịch Nặc đành phải hoàn thành công việc trên tay thật nhanh, tháo bao tay và khẩu trang xuống, rửa tay, cùng Cố Nhất Trĩ đi ra ngoài.

Cố Nhất Trĩ: "Đi Lưu Ký đi, trước kia lúc ở Đại học C ta thường xuyên cùng bằng hữu đi đến đó, bây giờ vẫn còn hoạt động đi?"

Hạ Dịch Nặc: "Được rồi. Vẫn còn hoạt động."

Lưu Ký là một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, cửa hiệu lâu đời hai mươi mấy năm rồi, ở ngay bên cạnh trường học. Hạ Dịch Nặc cũng không nói kỳ thật bản thân cũng không thể quá ăn cay. Cũng may hôm nay cũng không có nhiều người, không cần xếp hàng lấy số. Hai người ngồi xuống, Cố Nhất Trĩ cởi áo khoác ra, dường như hai người là bằng hữu cũ đã quen biết nhiều năm. Nếu như đối phương không khách khí, Hạ Dịch Nặc liền cũng tự nhiên thanh thản.

Chọn đồ ăn xong, Cố Nhất Trĩ mới lên tiếng: "Hôm nay muốn nói với ngươi hai chuyện, một chuyện là công việc, một chuyện là việc riêng, ngươi muốn nghe chuyện nào trước?"

"Trước tiên nói về công việc đi."

"Ngày đó trong cuộc họp trong phòng thí nghiệm của các ngươi, chắc hẳn ngươi cũng đã biết được đại khái tình hình của công ty chúng ta. Ngoại trừ những lời nói chính thức kia, ta muốn nói riêng với ngươi một chuyện khác về công ty."

Hạ Dịch Nặc gật đầu: "Rửa tai lắng nghe."

"Kinh doanh là kinh doanh, tiền đề tiên quyết cho những nghiên cứu độc lập của chúng ta chính là chúng ta phải có đủ tiềm lực kinh tế cho bộ phận kỹ thuật, cho nên trước mắt ngoại trừ làm đại lý cho những thiết bị nhập khẩu, còn làm thêm một số dự án mềm thích hợp. Ngươi cũng làm nghiên cứu học thuật nhiều năm như vậy, những thứ này hẳn là hiểu rất rõ đi?"

Trường đại học, đơn vị nghiên cứu, thậm chí phòng thí nghiệm hỗ trợ của bệnh viện, dưới tình huống tài chính đầy đủ nhưng không đủ nhân lực, sẽ đem một phần của dự án thí nghiệm khoán cho công ty sinh học bên ngoài, tiết kiệm thời gian và công sức, công ty cũng đạt được hiệu quả và lợi ích cùng danh tiếng nhất định.

Hạ Dịch Nặc gật đầu.

Cố Nhất Trĩ: "Nói thật ra, ta cũng không phải muốn tham gia vào những hoạt động này. Phân tán tinh lực đi làm những hạng mục này, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nghiên cứu và phát triển sản phẩm của chính công ty. Chỉ là công ty mới thành lập, vì hiệu quả và lợi ích của công ty, chúng ta không thể không làm như vậy, vì thế, năm nay công ty tuyển một nhóm kỹ thuật viên lớn. Hiện tại, bộ phận R&D của công ty trực thuộc bộ phận công nghệ, gọi chung là phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, chúng ta thiếu một tổng giám kỹ thuật trong nước, đối tác của ta John, cũng chính là một tổng giám kỹ thuật khác, cùng chịu trách nhiệm về phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật. Chúng ta cần đấu thầu một hạng mục dự án trong nước, người quen thuộc với các dự án học thuật, hơn nữa còn nắm tốt cả kỹ thuật và lý thuyết, ta nghĩ, ngươi chính là ứng viên tốt nhất."

Hạ Dịch Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ quan đểm của AM, tranh thầu các dự án học thuật bên ngoài hoàn toàn không phải con đường lâu dài, ta thập phần bội phục dũng khí của ngươi."

Cố Nhất Trĩ nghe thấy liền mỉm cười, nói tiếp: "Hơn nữa ta có thể cam đoan, ngươi chỉ cần dốc lòng làm chuyện ngươi phải làm, đối với hiệu suất kinh doanh của công ty, hoàn toàn không liên quan tới ngươi, do bộ phận bán hàng chịu trách nhiệm. Toàn công ty đều dốc lòng ủng hộ phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật."

Hạ Dịch Nặc hỏi: "Vì sao lại lựa chọn ta? Ta không có kinh nghiệm làm việc, thâm niên còn ít, các ngươi rõ ràng có thể đi đến các công ty khác để tìm những người quản lý có kinh nghiệm hơn, hoặc là trực tiếp tìm rùa biển về nước."

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Cố Nhất Trĩ để trên bàn cơm, ngón trỏ không nhanh không chậm gõ nhẹ xuống mặt bàn, sau đó cười nói: "Đây là một câu hỏi hay. Có mấy lý do, trước tiên ngươi muốn nghe cài nào?"

"Từng cái một." Hạ Dịch Nặc không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Cố Nhất Trĩ cười nói: "Được. Ta có thể nói thật với ngươi, nếu như chúng ta chỉ muốn chiêu một tổng giám kỹ thuật, hoàn toàn có rất nhiều người trên lý lịch sơ lược còn hơn ngươi. Đầu tiên bởi vì ngươi là người mà Đường lão sư đề cử, thành tích của Đường lão sư ở lĩnh vực chuyên ngành trong nước là rõ như ban ngày, mà ngươi là một người nghiêm túc làm nghiên cứu học thuật ở trong phòng thí nghiệm năm năm, coi như là không có xuất ngoại đào tạo chuyên sâu thậm chí không có kinh nghiệm làm việc, ta cũng cảm thấy ngươi có đủ tư cách rồi. Huống chi, sau này khi chúng ta cùng Đường lão sư có hợp tác lâu dài, có ngươi, không thể nghi ngờ chính là làm cho các phương diện hợp tác càng thêm thuận tiện, hòa hợp. Còn có một điểm rất quan trọng, công ty vừa mới cất bước, so với những người nhìn vào lương bổng phúc lợi của công ty, chúng ta càng cần một bằng hữu, một chiến hữu có thể cùng mọi người, cùng tập thể cùng tiến cùng lùi. Ta biết một chút tình huống trong gia đình ngươi, ta tin rằng, đối với ngươi mà nói, lý tưởng khát vọng so với sữa tươi bánh mì còn quan trọng hơn."

Cố Nhất Trĩ nói chắc như đinh đóng cột, từng chữ châu ngọc, hầu như không có lý do để phản bác. Cũng không hổ là một thương nhân, thật sư là cái gì cũng nhìn thấu rõ ràng.

Tuy rằng chuyện Cố Nhất Trĩ nghe ngóng về tình hình trong gia đình của mình khiến cho Hạ Dịch Nặc có chút không thoải mái, Hạ Dịch Nặc vẫn là cười nói: "Cố sư tỷ, không hổ là đại sư tỷ của chúng ta."

Cố Nhất Trĩ nhướng lông mày lên, cũng không nêu ý kiến.

"Cuối cùng, nếu như ngươi muốn biết về lý do cá nhân, bởi vì ngươi trẻ tuổi xinh đẹp, có năng lực, có tiềm lực, ta cảm thấy hình như ngươi rất hữu duyên, ta rất thích ngươi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio